Chương 2: Charlie nghe được những tiếng nói

Charlie nghe được

những tiếng nói

Vào chiều thứ Năm, ngay sau bữa trà, Charlie Bone thấy khói. Nó vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc một đám mấy u ám nhô lên khói những tán cây mùa thu. Gió thổi đám mây về hướng Nam và đám mây bay ngang trời, trông như một con cá voi khổng lồ đang trôi lềnh bềnh.

Đâu đó, ở đầu kia thành phố, có một đám cháy. Charlie nghe được tiếng xe cứu hoả đang lao tới đó. Nó không hề biết rằng, bằng những cách bí ẩn và không ngờ nổi, nó có liên hệ tới đám cháy ấy và chẳng bao lâu nữa sẽ bị lôi đến nơi mà đám cháy bắt đầu.

Charlie ngủ ngon lành, tỉnh dậy sáng hôm sau, và tới trường. Sau buổi học, Charlie và bạn nó, Benjamin Brown, như thường lệ, cùng nhau đi bộ về nhà. Đám mây khói đã bay đi mất, nhưng bầu trời vần vũ, u ám. Một cơn gió hung tợn quăng những chiếc lá đỏ, lá vàng bay thốc tháo trên đường Filbert. Benjamin băng qua đường, tới căn nhà số 12, trong khi Charlie dừng ở căn số 9. Hầu hết những người sống trong căn số 9 đều than phiền về cây dẻ lớn đứng trước nhà- nào là nó làm các phòng tối hù; nào là nó ẩm thấp, cọt cà cọt kẹt; và một ngày kia nó có thể đổ ụp lên mái, giết hết cả đám khi đang ngủ. Khỏi nói cũng biết, không ai trong nhà số 9 làm gì với cây dẻ ấy. Họ chỉ ca thán với nhau là hết cỡ. Họ là một gia đình kiểu đấy đấy. Hay đúng hơn, có những gia đình kiểu đấy đấy.

* * Lúc Charlie leo hết mấy bậc cấp tới cửa ra vào, cái cây thở dài và rụng như mưa xuống một nấm quả dẻ ngay trên đầu nó. May làm sao, mớ tóc dày và dai của Charlie làm cho những cú đập nhẹ bớt. Tóc dày cũng có ích lợi, dù không nhiều. Charlie lúc nào cũng bị nhắc nhở phải tươm tất lên, đúng là một việc “bất khả thi” đối với một kẻ có tóc mọc như bờ rào.

“Chào hai bà!” Charlie kêu to khi bước vào trong hành lang. Có hai bà trong nhà số 9: bà ngoại Jones (mẹ của mẹ Charlie), bà nội Bone (mẹ của bố Charlie). Ngoại Jones tròn quay, vui vẻ và hách dịch; trong khi nội Bone mở miệng ra là than vãn. Nội Bone hiếm khi mỉm cười, và không cái gì làm bà cười ha ha nổi. Tóc bà dày và trắng. Bà mặc những cái đầm dài, cứng quèo, hết màu đen tới màu xám rồi màu nâu (không bao giờ màu hồng, là màu ưa thích của Maisie). Ngoại Jones thích được gọi là Maisie, nhưng Charlie không bao giờ dám gọi nội Bone bằng tên con gái là Grizelda. Bà muốn nhắc nhở mọi nguười rằng, truước khi cưới ông Bone, bà đã từng là một Yewbeam. Yewbeam là một dòng họ cổ xưa, với một gia phả có ghi tên những người có máu nghệ sĩ, cùng những người có một số biệt tài, thí dụ như thôi miên, đọc ý nghĩ, và ếm bùa. Charlie biết rằng mình đã làm nội Bone thất vọng vì chỉ là một đứa trẻ bình thường. Tệ hơn, trong mắt bà , nó hoàn toàn hạnh phúc vì được làm người bình thường.

Mỗi khi Charlie đi học về, luôn luôn là ngoại Maisie hôn nó một cái ướt nhẹp trên má, rồi ấn một món gì đó chén được vào miệng nó. Hôm nay ngoại Maisie có một cục u bự trên trán. “Cây dẻ ngu si ấy”, bà mách Charlie.

Nội Bone luôn luôn ngồi trên cái ghế bập bênh cạnh lò sưởi, phê bình việc nấu nướng của ngoại Maisie hoặc tình trạng đầu tóc Charlie.

Hôm nay, cái ghế bỏ trống. Đó là điều bất thường đầu tiên. Ngày mai, thứ Bảy, là sinh nhật thứ 10 của Benjamin, và Charlie quyết định tự làm một tấm thiệp sinh nhật, thay vì đi mua. Nó đã chụp hỉnh con chó của Benjamin- con Hạt Đậu- đang cười ( đúng hơn là đang nhe mấy cái răng dài và vàng quá sức tưởng tượng).

Charlie đã nhờ mẹ nó đem hình đến phóng ở tiệm hình Kwik trên đường bà đi làm về. Nó tính sẽ vẽ một trái bong bóng bay, trên có ghi CHÚC MỪNG SINH NHẬT, BENJAMIN! Ngay trên đầu con hạt đậu

Điều bất thường thứ nhì sắp xảy ra.

Vào lúc 4 giờ 5 phút, mẹ Charlie buước vào với một hộp toàn táo với đại hoàng chín nẫu. “Sẽ làm được một cái bánh hoa quả ngon tuyệt nhé!”, bà vừa nói vừa đặt cái hộp ngay cạnh dĩa ăn của Charlie và hôn lên cái đầu bờm xờm của nó. Bà Amy Bone làm việc bán thời gian trong một cửa hàng rau quả, cho nên luôn luôn có đầy những quả với rau trong nhà số 9.

Charlie né người khỏi đống quả thối. Nó hỏi: “Mẹ đã lấy hình cho con chưa?”

Bà Amy Bone thò tay vào túi đi chợ, lấy ra một cái phong bì màu cam to. Bà đặt phong bì bên cạnh dĩa ăn của Charlie.

Charlie mở phong bì ra và phát hiện: “Không phải Hạt Đậu!”. Chẳng có cái gì giống Hạt Đậu cả!

Đúng lúc này, nội Bone đi ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đám tóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là hơi trễ một chút. Tấm hình Charlie cầm trên tay có một người đàn ông ẵm một đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làm cho đôi mắt xám nhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi.

Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm hình. Đúng hơn là nó không có cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nổi lên những âm thanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như khi dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số.

“Ồ... Ừm... Cái gì đây...?” Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương.

“Gì vậy? Charlie?” Mẹ nó hỏi.

“Có chuyện gì hả?” Nội Bone lao tới. “Eustacia gọi cho ta, bảo có điềm báo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeam chính cống đấy chứ?”