Chương 44: Phần hồn linh thiết
Bên ngoài phòng luyện khí, Ninh Phàm đẩy cửa đi ra ngoài, lau một cái tinh quang kiếm ảnh còn quấn quanh thân.
Sát khí rét lạnh lẫm nhiên, truyền tới từ bóng kiếm. Trong vòng ba trượng quanh người Ninh Phàm, bông tuyết bay xuống, đều bị kiếm khí chém làm hai nửa.
Kiếm mang thật sắc bén! Chỉ dựa vào kiếm này, không cần thi triển pháp lực, Ninh Phàm chém chết ích mạch tầng mười, cũng chỉ cần một kiếm. Mà lấy kiếm này thi triển hóa kiếm vi hỏa, Ninh Phàm tin tưởng, trong dung linh hậu kỳ, không người nào có thể tiếp mình một kiếm! Trừ phi, dung linh điên phong!
Hắn há mồm hút một cái, tinh quang kiếm ảnh liền bị hắn hút vào trong bụng, tụ lại bên trong đan điền, gắn bó cùng Âm Dương tỏa.
Dưới ma mạch pháp lực thấm nhuần, Trảm Ly kiếm lấy tốc độ vi bất khả tra chậm rãi lột xác.
Thái cổ thần binh, có hai loại phương pháp lên cấp, một là lấy pháp lực bồi luyện, chậm rãi lên cấp. Hai là lấy kiếm giết người, lấy máu lên cấp.
Thu kiếm vào cơ thể, Ninh Phàm hô thật dài cho hả giận. Hắn chưa thỏa mãn, quyết định một loại phương thức khác ngoài thông qua lên cấp, nhanh chóng đề thăng uy lực của Trảm Ly kiếm.
Phụ linh! Là thần thông thêm vào Trảm Ly kiếm!
Thêm “Định thân”, là lúc kiếm xuất khiến cho địch nhân có một thoáng chậm chạp.
Thêm “Truy ảnh”, là khiến cho Trảm Ly kiếm thêm thần thông đuổi địch.
Thêm “Phong tấn”, là gia tăng tốc độ kiếm xuất của Trảm Ly kiếm.
Phụ linh cũng không ảnh hưởng sự lên cấp của Trảm Ly kiếm, ngược lại có thể khiến cho Trảm Ly kiếm càng hoàn mỹ.
Nhưng rất đáng tiếc là Ninh Phàm cũng không có phụ linh. Phụ linh được xem là nghề phụ mà tu chân giới đời sau tự nghĩ ra, cũng không được nhắc tới trong Loạn Cổ Đại Đế ký ức.
Mặc dù Ninh Phàm không có phụ linh, nhưng trong Thất Mai thành lại vừa vặn có một vị phụ linh sư phẩm cấp không thấp.
Thất Mai Thất Mai, Thất Mai thành của lão ma, tổng cộng có bảy nhánh thế lực. Trong đó, Hắc Ma tam thần quân là hàng ngũ chiến đấu, còn Thất Mai tứ tộc chính là làm hậu cần.
Thất Mai tứ tộc, Ngô Diệp Mặc Phương, bốn tộc có am hiểu nghề phụ. Ngô gia lão tổ Ngô Lan, người ta gọi là “Lan Cơ”, là một vị trận pháp sư cấp “Đan”. Diệp gia lão tổ Diệp Hoan, người ta gọi là “Hoan vân ma”, là một vị tiên vân sư cấp “Tam vân”. Phương gia lão tổ Phương Nặc, người ta gọi là “Nhất phương bảo nặc”, là một vị luyện khí sư cấp “Đan bảo”, bình sanh luyện chế một món pháp bảo đắc ý nhất, là trung phẩm điên phong, đã được một kim đan lão quái coi như chi bảo.
Mà một tộc cuối cùng trong bốn tộc, Mặc gia lão tổ Mặc Như Thủy, người ta gọi là “Thủy mặc tiên tử”, am hiểu nhất chính là luyện chế Linh trang, cùng là pháp bảo phụ linh. Là một vị phụ linh sư cấp “Đan bảo”.
“ Định thân” thần thông ở Toái Đan đỉnh của lão ma, thuộc về thần thông hiếm hoi, chính là phụ linh của vị Mặc Như Thủy đó.
Ở Tứ thiên cửu giới, phụ linh sư trân quý xa so với luyện đan sư, luyện khí sư. Lời đồn đãi trở thành phụ linh sư, điều kiện cực kỳ hà khắc, cụ thể như thế nào, không biết được.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, Trảm Ly kiếm của mình lấy đi xong tạp chất, có thể đi Mặc gia, tìm một chút Mặc Như Thủy đó, vì Trảm Ly kiếm của mình thêm thần thông.
Nếu có thể như vậy, chiến lực của mình lại nói sẽ cao một chút.
Hắn trở lại trong phòng, sau khi cùng Chỉ Hạc một phen ôn tồn thì ra khỏi Tư Phàm cung, thẳng hướng đi tới Mặc gia Thất Mai nam thành.
...
Giờ phút này, Thất Mai Mặc gia, mấy trăm thị vệ, đều bày trận mà đợi, lính gác ngoài cửa.
Thậm chí trong đó không chỉ có Mặc gia thị vệ, còn có Ngô gia, Phương gia, Diệp gia.
Tứ đại gia chủ, hội tụ trong Mặc gia, bên trong đại sảnh, người người vẻ mặt ngưng trọng.
Trong đó Mặc gia lão tổ Mặc Như Thủy, một nữ tử áo đen tuổi đã hơn ba trăm, lại vẫn phong vận dư âm, mắt đẹp lạnh lùng nhìn bốn người đứng ngạo nghễ bên trong đại sảnh.
“Lâm trưởng lão, Lam Thiếu chủ, con trai của “Bạch tôn” là Bạch Bích, đồ đệ của “Hắc tôn” là Yến Truy Vân... Ha ha, bốn vị quang lâm Thất Mai Mặc gia của ta, có cái gọi là hiếm thấy khi nào như vậy.”
“Mặc Như Thủy, ta không nói nhảm với ngươi. Hôm nay ý đồ của Yến mỗ, chỉ vì phụ linh linh thiết của “Phần hồn”!”
Thanh niên áo bào đen được đặt tên là Yến Truy Vân vẻ mặt lạnh lùng coi trời bằng vung.
Ngô Phương Diệp Mặc, bốn tộc bốn vị dung linh sơ kỳ gia chủ, lại toàn không được hắn để vào mắt!
Yến Truy Vân, đồ đệ của Quỷ tước Tứ Ma tôn --- ’Hắc tôn ‘ Yến Bại, dung linh trung kỳ tu vi, là thanh niên tuấn kiệt của Việt Quốc, tên xếp hàng thứ năm trên ’Thanh ma bảng’.
Trong đại sảnh của Mặc gia, Yến Truy Vân cầm đùa giởn một thanh phi đao đen bóng, lạnh lùng nhìn gia chủ của bốn tộc, giọng mang vẻ uy hiếp.
“Phi đao này được đặt tên là ’Truy dạ’, là bổn mệnh pháp bảo của ta, trung phẩm sơ cấp, lấy ’Huyền tinh ‘ cùng ’Bắc thủy” đúc thành, chém cùng cấp, chỉ cần một đao. Mặc Như Thủy, ta tới Thất Mai, chỉ vì mua phụ linh linh thiết của Mặc gia ngươi—— ‘ Phần hồn’... Hi vọng ngươi không khiến cho bổn công tử thất vọng.”
“Yến công tử nói đùa, ’Phần hồn ‘ linh thiết là ‘Hư ‘ cấp linh thiết, ở trong Vũ giới cơ hồ là vật trong truyền thuyết. Mặc gia ta nhiều đời lấy ’Phụ linh sư ‘ làm nghiệp, lại chưa bao giờ có may mắn có được thần liệu này...”
Mặc Như Thủy mắt đẹp môi xinh cười chúm chím, vẻ mặt nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại thất kinh.
“Ta dùng ba bình ‘Thăng Linh đan’, cộng thêm mười ngàn tiên ngọc, trao đổi thiết này”
Yến Truy Vân nhàn nhạt nói.
Tê!
Tiếng nói của kẻ này vừa dứt, phòng khách của Mặc gia nhất thời an tĩnh như chết vậy.
Thăng Linh đan, đó là đan dược mà sau khi đạt đến dung linh trung kỳ cần đột phá cần sử dụng, bởi vì một loại dược liệu trong đó khan hiếm, mà cực kỳ trân quý.
Tu sĩ bước vào dung linh, đột phá trung kỳ, cần ‘Dung linh ‘ cho tiên mạch, sau khi đột phá hậu kỳ, cần ‘ Thăng linh’ để đề thăng linh lực. Đột phá điên phong, thì cần ‘ Cố linh’, đem linh lực kết thành trạng thái cứng - Kim Đan. Mà một khi đan thành, cũng ý nghĩa là tu sĩ đã đột phá dung linh, bước vào Kim Đan kỳ.
Một viên Thăng Linh đan, có thể thăng linh cho một cái tiên mạch. Ba bình đan dược, gần như là sẽ có 60 viên, nhiều đan dược như vậy, ít nhất có thể tiết kiệm 60 năm khổ tu, tại chỗ có bốn dung linh gia chủ, nói không động tâm, đó là gạt người.
Về phần mười ngàn tiên ngọc, cơ hồ đã là tổng cộng tài sản của một tộc.
Nhưng Mặc Như Thủy khẽ cắn răng một cái, lại vẫn dùng sắc mặt lạnh lùng lắc đầu. ’Phần hồn ‘ linh thiết, quả thật là có, nhưng cũng không phải là vật của Mặc gia, thậm chí cũng không phải là vật của tất cả bốn tộc, mà là lão ma năm đó trước khi tu vi bị phế, gửi cất ở Mặc gia. Vật này trân quý vô giá, nếu truyền lưu ra ngoài, toàn bộ Vũ giới cũng sẽ oanh động. Trong Quỷ Tước tông, chỉ có rất ít người biết được chuyện này.
Không ngờ hôm nay, lại bị người của Quỷ Tước tông, đòi đến cửa!
Mặc Như Thủy thở dài, thiết này là vật của lão ma, nàng như thế nào dám tự tiện động vào... Huống chi, ở trong địa giới Thất Mai, bị người uy hiếp như vậy, tựa hồ tổn hao quá nhiều mặt mũi rồi...
“Mặc gia không có vật này, xin lỗi, Yến công tử, mời trở về đi. “
Nàng hết sức cười bình tĩnh, nhưng Yến Truy Vân vẫn từ vẻ đắn đó bức rức, nhìn ra một chút dao động.
Mặc gia quả nhiên có ’Phần hồn ‘ linh thiết! Chỉ cần lấy được vật này...
Yến Truy Vân ánh mắt lạnh lẻo, dung linh trung kỳ pháp lực tán ra, toàn bộ phòng khách như bị cuồng phong cuốn ngược, căn phòng lắc lư muốn sập, đem tứ đại gia chủ chấn cho sắc mặt trắng bệch:
“Giao thiết này ra, nếu không hôm nay, Mặc gia thấy máu!”
“Yến Truy Vân, ngươi dám ở Thất Mai sanh sự, không sợ chọc giận Hàn thành chủ sao?!”
Mặc Như Thủy che ngực phập phồng, mặt mày thất sắc.
“Cho ngươi Thăng Linh đan cùng tiên ngọc, đã là cấp cho ‘Hàn dược tôn’ mặt mũi rồi. Hắn bất quá chỉ là dung linh hậu kỳ tu vi, nếu không phải thuật luyện đan không tầm thường, cái mặt mũi này, bổn công tử cũng chưa chắc đã cấp cho.Theo như ‘Cách làm của Ma tu’, bổn công tử muốn cái gì đó, trực tiếp cướp đi là được”
Lời ấy của Yến Truy Vân, coi trời bằng vung. Sư phụ của hắn là một trong Tứ Ma tôn, lại cùng lão ma bất hòa, hắn tự sẽ không lưu tình đối với lão ma.
Đồng hành Lâm trưởng lão, vội vàng ho nhẹ một tiếng, đối với Yến Truy Vân nháy mắt liên tục. Còn Lam Mi, thì môi hồng cắn chặc, do dự xem có nên mở miệng khuyên một lời hay không.
Chỉ có Bạch Bích, không mảy may cảm thấy Yến Truy Vân gây ra cái gì đó không ổn.
Yến Truy Vân cuồng vọng dùng lời như vậy, khiến cho bốn tộc gia chủ đua nhau biến sắc, trong mắt nén giận.
Nếu không phải lão ma đã từng nghiêm lệnh, Quỷ Tước tông đối với ông ta có ân, quyết không thể xuất thủ đối với người của Quỷ tước tông, thì lấy cá tính bất khuất của bốn tộc gia chủ, há sẽ cúi đầu đối với một tên Yến Truy Vân này.
Bốn người còn chưa lên tiếng, một tiếng cười khẩy nhẹ bỗng cất lên, nhưng lại từ phòng khách truyền ra ngoài.
“Ha ha, Yến huynh phải không? Nói thật hay, làm thật đúng! ‘Cách làm của Ma tu’... Thân là ma tu, nhìn trúng cái gì đó, trực tiếp cướp đi là được, quả thật không cần lưu tình!”