Chương 30: Nho Nguyên Tông

Chương 30: Nho Nguyên Tông

Vô số đệ tử của Nho Nguyên tông khoác áo mỏng nâng kiếm ra cửa, thấy lão ma cùng Ninh Phàm, bất quá chỉ hai tên dung linh cao thủ, lại dám diệt tông, đua nhau cười lạnh.

Bọn họ nhất định không biết sự đáng sợ của lão ma.

Nhưng bên trong tẩm cung của chưởng môn, một lão đầu mặt sẹo đang cùng ái thiếp tán tỉnh sau khi nghe thanh âm của lão ma, sắc mặt đại biến.

Ông ta đường đường nửa bước nguyên anh, cao thủ cấp bậc tương đương với Thiên Ly tông chủ, vào giờ khắc này, lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

“Hắc Ma phái, lại tới! Xong rồi, lần này lại bị cướp đi cái gì đây...?”

Nho Nguyên tông, mỗi một đời chưởng môn, hiểu cực sâu đối với Hắc Ma.

Hắc Ma phái này mỗi một đời ma đầu kế nhiệm, đều là nhân vật không vừa a... Một kẻ là Thái Cổ ma mạch, một người bá đạo lấn hiếp người, ai ai nào cũng có một thân phận đặc thù, một thân phận khiến cho Vũ giới Thần hoàng cũng kiêng kỵ!

Đời trước, sư phu của lão ma tới Nho Nguyên tông cướp đồ, có lẽ, là vạn năm trước rồi. Một cước đánh ngã chương môn nguyên anh của Nho Nguyên tông

Nửa đời trước, đại khái ba vạn năm trước đi, sư phụ của sư phụ lão ma, chỉ một thần thông, liền đem Nho Nguyên tông chém thành hai khúc. Sư phụ sư phụ của sư phụ lão ma... Ai, đó là bao nhiêu vạn năm trước? Vậy đó là lịch sử vào lúc nào? Không nhớ rõ, dù sao có mấy trăm đại diện.

Mà thế hệ của Nho Thương Sinh này đã bị lão ma cướp qua một lần rồi.

Đó là, bốn mươi năm trước... Khi đó lão ma, cả người đẫm máu, vác một cái quan tài, ánh mắt thật giống như muốn ăn thịt người. Rõ ràng trọng thương, nhưng một cước lập tức cơ hồ rung sụp Nho Nguyên sơn.

Đáng sợ nhất là, Vũ điện thần sử thấy lão ma, cũng không ngăn cản ông ta cướp đoạt, ngược lại kiêng kỵ không dứt rời đi...

Nho Huyền tông tông môn bí điển, có tổ tiên di mệnh...

Một khi Hắc Ma đến cửa, nhất định cầu gì được đó!

Tề quốc tuy là hạ cấp tu chân quốc, nhưng trăm vạn năm trước, cũng từng cường thịnh.

Nho Huyền tông mặc dù sa sút, nhưng mấy vạn năm trước đã từng là tông môn của một vị hóa thần trấn giữ.

Thế nhưng dạng tông môn này đối với Hắc Ma phái mà nói, chỉ là kho hàng mà thôi, tùy thời có thể tới lấy đồ...

Lão ma, lại muốn giày vò Nho Nguyên tông ra sao? Ông ta muốn cướp cái gì?

Bốn mươi năm trước, ông ta tới một lần rồi, lần này lại tới!

Hắc Ma phái, con mẹ nó, không phải là người!

Tổ tiên di mệnh, không dám làm trái, lão ma cường đại, không dám kháng cự... Hắc Ma phái nếu như đến cửa lấy đồ, bất luận muốn cái gì, cũng phải cho, cho dù là chưởng môn tiểu thiếp, cho dù là... đầu của chưởng môn nhân!

Trong tẩm cung, Nho Thương Sinh buông xuống ái thiếp đang thở gấp, phi nhanh ra cửa, trên mặt buồn thành khổ qua.

“Chỉ mong vị Hắc Ma này không muốn cướp Tiểu Đào Hồng của ta... Hôm nay mới vừa khai bao...”

Ông ta nhìn một cái người đàn bà trắng nõn trên giường, thanh âm mang chút nức nở.

Một đỉnh diệt tông trận, hai đỉnh bình sơn môn, ba đỉnh sụp đổ Nho Nguyên sơn. Đường đường chính phái đỉnh cấp của Tề quốc, lại bị ba đỉnh của lão ma trấn bình!

Lão ma đập xong ba đỉnh, thu hồi Toái Đan đỉnh, cười lạnh không dứt. Còn Nho Nguyên tông dưới chân đã sớm đèn đuốc sáng choang, rống giận một mảnh.

“Tiểu bối phương nào, dám đến Nho Nguyên tông ta sanh sự!”

Một vị kim đan lão nho đăng vân trời cao, vừa thấy đối phương chỉ là hai tên dung linh, chợt ngưng chân mày, tế lên một cái nghiên mực màu đen, đánh tới chỗ của lão ma.

Chỉ là dung linh, lại dám tới Nho Nguyên tông tìm cái chết!

Lão nho kia nếu đặt ở Việt Quốc, sợ rằng đều là cấp bậc trong mười đại cao thủ. Ông ta tự có ngạo khí là cao nhân tiền bối, không biết rằng lão ma nhìn ông ta giống như con kiến hôi.

“Lão tử để cho Nho Thương Sinh đi ra, có để cho ngươi ra sao! Cút đi cho lão tử!”

Lão ma vung chưởng lên, đan đỉnh bật lên, đón gió mà lớn, trấn trên nghiên mực pháp bảo. Chỉ vừa mới va chạm một cái, hắc mang che trời, hỏa khí đằng vân, nghiên mực lại nứt ra từng đạo, linh tính giảm nhiều, quang hoa mất hết, truyền ra tiếng nổ ầm của pháp bảo bị nổ

Mà lão ma xa xa chỉ nắp đỉnh một cái, tám con Hắc Long bay ra từ đỉnh, cuốn về phía lão nho.

Pháp bảo bị hủy, lại thêm đối mặt Hắc Long công kích, kinh biến như vậy, khiến cho lão nho sinh sắc mặt hoảng hốt, khó tin!

“‘Hắc Ma viêm’! Một trong “Địa mạch thập nhị yêu hỏa”! Ngươi là người nào, làm sao có hỏa diễm như vậy?”

Trong Cửu giới, có “Thiên sương thập nhị hàn khí”, có “Địa mạch thập nhị yêu hỏa”, lời đồn đãi thu góp “Thiên sương hàn khí” hoặc “Địa mạch yêu hỏa”, tuy là toái hư lão quái vô địch thiên hạ, cũng có thể đánh một trận!

Lão nho vạn vạn không ngờ lão ma tầm thường trước mắt lại nắm giữ một loại địa mạch yêu hỏa. Không dễ chọc, người này không thể chọc!

Ông ta phi thân lập tức lùi lại, phát hiện tám Hỏa Long khóa tất cả đường lui của ông ta. Mình không thể tránh né, đành phải đón đỡ thế luân công này.

“Xem ra, chỉ có sử dụng bổn mệnh pháp bảo rồi...”

Trong đầu của lão nho hung ác, bún ra một chỉ, cho gọi ra một quyển đan thư thiết quyển.

Đệ tử Nho Nguyên tông ở khắp núi đều sắc mặt đại biến, không ngờ kim đan lão nho cùng dung linh lão ma giao thủ, trước đó bị đối phương hủy đi nghiên mực, càng bị đối phương ép không thể không dùng bổn mệnh pháp bảo.

Nhưng trong lúc lão nho tiếp tục xuất thủ, bên trong Nho Nguyên tông, một đạo thanh âm lo lắng vang lên:

“Hắc Ma hạ thủ lưu tình! Mặc Phu Tử, mau mau thu hồi bổn mệnh pháp bảo, ngươi muốn cho bổn mệnh pháp bảo cũng bị phá hủy sao! Ngươi có biết, ngươi đối mặt hung tinh ra sao không?”

Nho Thương Sinh mặc sẹo, đăng vân lên trời, trong lòng vẫn sợ hãi nhìn lão ma một cái.

Ông ta không nghĩ ra, không nghĩ ra tông chủ vì sao ngăn trở mình kháng địch. Đối phương mặc dù lợi hại, nhưng nếu mình sử dụng bổn mệnh pháp bảo, thắng bại còn chưa biết chứ?

Nhưng ông ta cúi đầu nhìn một cái, sắc mặt nhất thời trắng bệch, bổn mệnh pháp bảo đan thư thiết quyển trong tay đã bị một tầng ma khí làm dơ, linh tính tổn hao nhiều.

Kinh hãi! Ông ta hoàn toàn không biết lão ma ra tay khi nào, làm dơ pháp bảo của mình khi nào!

Nếu mình tùy tiện cùng lão ma tiếp tục giao thủ, uy năng của pháp bảo mất đi, hơn phân nửa phải chết dưới Hắc Ma viêm!

Nếu không phải tông chủ xuất thủ, mình đường đường là kim đan lão quái, suýt nữa phải bị dung linh lão ma tiêu diệt.

“Hừ! Nho Thương Sinh, ngươi mà đi ra chậm một chút, lão tử thật không lưu tình rồi.”

Lão ma há miệng hút một cái, hút Toái Đan đỉnh cùng Hắc Ma viêm vào trong bụng, cười lạnh nhìn Nho Thương Sinh, nhìn khiến cho Nho Thương Sinh cảm thấy không được tự nhiên.

“Vẫn là quy củ cũ... Giao một món bảo bối cho đồ nhi của lão tử, lão tử liền rời đi ngay, không nói hai lời...”

“Bảo bối, Hắc Ma đại nhân, muốn cái gì...?”

“Nho Huyền đan!”

Lão ma móc móc ráy tai, thổi một cái.

“Cái gì ?! Nho Huyền đan là bảo vật trấn phái của Nho Huyền tông ta, uống một viên, sẽ có thể làm một cái tiên mạch dung linh...”

“Mười viên, ít một viên, ta giết một tên kim đan của Nho Nguyên tông ngươi...”

Lão ma móc móc mũi.

“Ngươi đây là cướp bóc! Mười viên! Lão phu một năm mới có thể luyện ra một viên...”

Nho Thương Sinh sắp muốn phát khóc.

“Lão tử vốn chính là cướp bóc! Mười viên Nho Huyền đan, cộng thêm một trăm ngàn tiên ngọc. Lão tử cuối cùng hỏi một lần, cho hay là không cho? Không cho, lão tử sẽ đoạt đi cô nàng bên trong phòng của ngươi!”

Lão ma ánh mắt lạnh lẽo.

“Không được cướp Tiểu Đào Hồng của ta... Cho, lão phu cho ngươi...”

Nho Thương Sinh khẽ cắn răng, móc một ra cái trữ vật đại, kiểm bảo bối, bỏ vào trữ vật đại đưa cho lão ma.

Ông ta than thở liên tục, nhìn một cái Ninh Phàm bên cạnh từ đầu chí cuối, không nói một lời, phức tạp nói:

“Tiểu tử, ngươi có một sư phụ tốt đấy... Lão phu năm đó tu luyện, nếu như có sư phụ giúp ta cướp đan dược như vậy, lão phu đã sớm là nguyên anh, thậm chí hóa thần cao thủ...”

Lão ma kiểm lại đồ, một cái không thiếu, tùy ý vứt cho Ninh Phàm, nhìn cũng lười nhìn.

“Đi, đi tới một chỗ, tiếp tục diệt tông!”

Lão ma nắm bả vai của Ninh Phàm, cười ha ha một tiếng, hóa thành Hắc hồng đâm rách bóng đêm, độn đi tới tông môn khác.

Còn Nho Thương Sinh thấy lão ma rời đi, thở phào mạnh một cái.

“Tông chủ, người này bất quá chỉ là dung linh, vì sao ngài sợ hắn như vậy? Ngài là cao thủ đỉnh cấp nửa bước nguyên anh...”

Lão nho tên là Mặc Phu Tử không hiểu hỏi.

“Chỉ là dung linh? Không phải lão tử bỏ tài sản bảo vệ tánh mạng, ngươi có mười cái mạng đều chết hết, biết không! Người này xem như chỉ có dung linh, nhưng cho dù là Vũ giới Thần hoàng, thấy hắn cũng phải... Được rồi, ngươi không cần biết chuyện này. Giải tán, giải tán cho lão phu, cút về ngủ. Lão phu đi tìm Tiểu Đào Hồng...”