Tan học, Chu Viễn khập khiễng đi vào lớp.
Y ngồi phịch xuống ghế, cả người uể oải, chẳng muốn nhúc nhích.
"Trình Hành, lát nữa mua đồ ăn lên lớp cho tao với, chân tao đứng muốn gãy rồi." Chu Viễn rên rỉ.
Y thật sự đã đứng tấn ngoài hành lang nửa tiếng đồng hồ, vốn dĩ còn định lười biếng một chút, kết quả là thỉnh thoảng thầy chủ nhiệm lại đi ra ngoài nhìn, sau đó còn đứng ở ngoài hành lang nói chuyện với cô giáo dạy Văn lớp bên cạnh, y muốn lười cũng không được.
Trình Hành nhìn thấy cảnh đó, vừa buồn cười vừa giận, hỏi: "Hôm qua đi đâu mà giờ này mới mò đến lớp?"
"Không có, tao, tao bị mất ngủ, ngủ quên mất, nên sáng nay dậy muộn." Chu Viễn ấp úng, ánh mắt né tránh.
Khá lắm, Khương Lộc Khê vốn dĩ không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối là lại nhìn đi chỗ khác, kết quả là Chu Viễn còn vụng về hơn, không những ánh mắt né tránh mà nói chuyện còn ấp úng.
Nhưng Trình Hành cũng không hỏi y nữa, y dậy muộn như vậy chắc cũng chẳng có lý do gì khác, không phải là đi chơi net thâu đêm thì cũng là cày tiểu thuyết đến sáng.
Thời đại này, tiểu thuyết mạng có sức hấp dẫn rất lớn với mọi người.
Không giống như đời sau, sau khi đọc nhiều sách, Trình Hành trở nên kén chọn hơn, mỗi lần muốn tìm một quyển hợp ý lại phải mất rất nhiều thời gian.
Tiểu thuyết thời đại này, chỉ cần cầm đại một quyển lên là đã thấy hay rồi.
Thời đại này cũng là thời kỳ văn học mạng phát triển nhanh nhất.
Trước kia, mọi người xem tiểu thuyết chỉ có thể đọc truyện lậu in thành sách, hoặc là dùng máy tính lên mạng đọc.
Nhưng những cách này đều rất bất tiện, sách giấy thì bất tiện khi mang theo người, hơn nữa, mua một quyển, cho dù là sách lậu cũng phải mất đến bảy, tám tệ, sách bản quyền thậm chí có quyển mấy chục tệ.
Còn về phần dùng máy tính, thời đại này, máy tính chưa phổ biến ở Trung Quốc, cho dù có máy tính thì cũng dùng để xem phim hoặc chơi game chứ mấy ai dùng máy tính để đọc tiểu thuyết, đến quán net cũng vậy, bỏ tiền ra, một tiếng mấy tệ, chẳng ai lại dùng để đọc tiểu thuyết, phần lớn đều là dùng để chơi game, hoặc là nửa đêm xem phim người lớn.
Nhưng đến năm 2010, rất nhiều loại điện thoại đã được tích hợp sẵn chức năng đọc sách điện tử, chỉ cần dùng máy tính tải xuống, hoặc là ra tiệm điện thoại di động, bỏ ra năm hào là có thể tải được rất nhiều bộ tiểu thuyết mình thích.
Điện thoại di động rất tiện lợi khi mang theo người, cho nên từ năm 2010 đến trước khi livestream, video ngắn lên ngôi ở đời sau, những năm tháng này được coi là thời kỳ hoàng kim của tiểu thuyết mạng, đời sau tuy rằng số người đọc truyện bản quyền có thể nhiều hơn, nhưng số lượng người đọc tiểu thuyết không thể nào so sánh với thời kỳ này được.
Bởi vậy nên những tác giả nổi tiếng trong thời đại này, đến đời sau, đều có thể dựa vào việc chuyển thể tác phẩm của mình thành phim ảnh mà kiếm được rất nhiều tiền.
Thu nhập của những tác giả đầu ngành trong giới văn học mạng, đến đời sau, khiến cho những tác giả văn học truyền thống như Trình Hành phải ghen tỵ.
Nhưng Trình Hành không thích cách cập nhật chương mỗi ngày, hắn thích viết hết cả một bộ truyện, sau đó mới bắt đầu sửa chữa, đến khi nào cảm thấy không còn sai sót nào nữa mới xuất bản.
Tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như những tác giả đầu ngành kia, nhưng những tác phẩm được dày công mài giũa như vậy sẽ không bị lãng quên theo thời gian, nó có thể trường tồn mãi với thời gian.
Nhưng ở kiếp trước, Trình Hành chưa từng viết ra được một tác phẩm nào như vậy.
Tác phẩm có hy vọng đạt được thành tựu đó nhất chính là "An Thành".
Nhưng bởi vì là tác phẩm đầu tay, tuy rằng nội dung rất hay, miêu tả về mảnh đất An Thành cũng rất đặc sắc, nhưng bởi vì trải nghiệm sống còn hạn hẹp, cộng thêm văn phong còn non nớt, tuy rằng sau khi được chuyển thể thành phim, bộ phim rất thành công, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến cho tác phẩm đó trở thành kinh điển.
Sau khi "An Thành" được xuất bản, Trình Hành đã đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển trong và ngoài nước, đi rất nhiều nơi trên thế giới, văn phong và trải nghiệm sống của hắn đều được nâng cao. Nhưng "An Thành" là tác phẩm hội tụ tinh hoa và tâm huyết của hắn trong suốt hai mươi năm đầu đời, hắn không thể nào viết thêm một tác phẩm nào giống như vậy nữa.
Bởi vì "An Thành" là tác phẩm được viết dựa trên hiện thực, còn những tác phẩm khác đều là hư cấu.
Con người sống trên đời, cho dù không lâu sau đó sẽ hóa thành tro bụi, nhưng cũng phải để lại điều gì đó trên thế giới này.
Đây là một trong số ít những điều mà Trình Hành theo đuổi.
Nếu đã được trọng sinh một đời, hắn muốn "An Thành" có thể trở thành một tác phẩm kinh điển như vậy.
Chắc hẳn không có một đạo diễn nào mà không muốn giống như Khương Văn, có thể làm ra một bộ phim vừa hay vừa ăn khách như "Nhượng Tử Đạn Phi".
Được ngẩng cao đầu kiếm tiền chính là mục tiêu cao nhất của mỗi người làm nghệ thuật.
Chu Viễn móc trong túi ra năm tệ đưa cho Trình Hành, nói: "Trình Hành, mua giúp tao một tệ bánh bao chiên, một cốc sữa đậu nành, ba tệ còn lại mày mua nước uống."
"Cất đi." Trình Hành đẩy tiền lại.
Gia cảnh Chu Viễn không tính là giàu cũng không tính là nghèo, thuộc dạng bình thường.
Với hoàn cảnh gia đình y như vậy, năm tệ vào năm 2010 không phải là một số tiền nhỏ, cho nên Trình Hành làm sao có thể lấy tiền của y được.
Cứ nghĩ đến kiếp trước, mỗi lần Trình Hành hỏi vay tiền, ai cũng tránh mặt hắn, còn y, đưa hết hai vạn tệ tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của mình cho hắn mượn, chỉ cần Trình Hành có cái ăn thì y sẽ không để cho Trình Hành phải chịu đói.
Thật ra, đời người không cần quá nhiều bạn bè, chỉ cần một hai người là đủ, chất vẫn tốt hơn lượng.
Trình Hành xuống lầu, đi đến chỗ bán bánh bao chiên.
Nói đến giá cả phải chăng, không có món nào qua được bánh bao chiên.
Năm 2010, một tệ được tám cái bánh bao to, người bình thường chỉ cần mua một tệ là đã no rồi, nếu là người ăn ít, chỉ cần bỏ ra năm hào là đủ, bởi vậy nên đây là món ăn được rất nhiều học sinh trong trường yêu thích.
Một phần bánh bao chiên một tệ, thêm một bát canh cay hoặc một bát canh trứng, chính là bữa sáng hạnh phúc nhất của rất nhiều người dân An Thành.
So với quầy bán bánh mì, chỗ bán bánh bao chiên đông người hơn rất nhiều.
Lúc Trình Hành đến, đã có rất nhiều người xếp hàng.
Trùng hợp thay khi người đứng trước Trình Hành là một nữ sinh học rất giỏi trong lớp, tên là Tôn Oánh.
Trùng hợp hơn nữa, người đứng trước Tôn Oánh lại chính là Khương Lộc Khê.
Nếu như nói trước kia, chỉ cần nhìn bóng lưng, Trình Hành không thể nào nhận ra cô, nhưng sau hai ngày tiếp xúc, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi, Trình Hành cũng có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Chiếc đuôi ngựa cao, chiếc cổ thon dài trắng nõn nà.
Cô gái mà hắn đã từng lãng quên trong ký ức thanh xuân của mình.
Cô gái nhất định sẽ khiến cho cả trường Nhất Trung phải kinh diễm.
Trong lòng Trình Hành đã sớm có hình bóng của cô.
"Trình Hành, sao cậu cũng đến đây mua đồ ăn?" Tôn Oánh kinh ngạc hỏi.
Trong nhận thức của cô, những người có điều kiện như Trình Hành hẳn là sẽ không ăn loại đồ ăn này.
"Sao nào, chỉ được phép các cậu mua, không cho phép tôi mua à?" Trình Hành cười hỏi.
Thật ra hắn cũng rất thích ăn bánh bao chiên, hơn nữa trước kia cũng mua không ít lần, Trình Hành không hề kén ăn, do trước kia bất kể là buổi sáng hay buổi tối, hắn đều nhờ người khác mua giúp rồi mang đến, rất ít khi tự mình đi mua.
Tôn Oánh có dáng người thấp bé, nhìn qua có chút mũm mĩm, nhưng không hề xấu, trái lại còn rất đáng yêu, có chút giống Giả Linh lúc tăng cân ở thời hiện đại, cũng là kiểu con gái rất thích pha trò với mọi người.
Bởi vậy nên trong lớp, cô chơi rất thân với mọi người.
Dù sao, chẳng ai lại ghét một cô gái lúc nào cũng tươi cười như vậy.
Đương nhiên, cô tiếp xúc với Trình Hành không nhiều.
Có lẽ bởi vì tiếng xấu của Trình Hành vang xa, nữ sinh trong lớp ngoại trừ Trần Thanh và nhóm bạn, rất ít người chủ động bắt chuyện với hắn, mà trước kia Trình Hành vì sợ Trần Thanh hiểu lầm, nên cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với các bạn nữ khác trong lớp.
"Không phải, không phải, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là trước kia chưa gặp bao giờ thôi." Tôn Oánh vội vàng xua tay.
"Sợ như vậy làm gì, tôi đâu có ăn thịt người." Trình Hành khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô.
"Không phải, chỉ sợ nói sai cậu đánh tôi." Tôn Oánh có chút sợ hãi.
"..."
Khương Lộc Khê đứng trước mặt Tôn Oánh và Trình Hành nghe được cuộc đối thoại của hai người, đặc biệt là câu nói vừa rồi của Tôn Oánh nói ra mà Trình Hành không đáp lại, khiến cô không khỏi buồn cười.
Xem ra, người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình cô.