Đặng Anh nghe vậy thì ngẩn người, còn Trình Thuyền lại có chút đồng tình với câu nói này của Khương Lộc Khê, ông mỉm cười: "Nói không sai, tuổi trẻ chịu khổ một chút cũng không sao, hồi bé chú với mẹ Trình Hành cũng từng trải qua không ít khó khăn, nhưng bây giờ không phải là tốt hơn rồi sao?"
Đặng Anh trừng mắt nhìn Trình Thuyền, bà còn đang nghĩ cách nào để cô bé có thể ăn uống đầy đủ một chút, đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng nhìn mong manh như tờ giấy, gió thổi qua là bay tám trăm mét, chắc chưa đến tám mươi cân.
(1 cân TQ = 0,5kg VN)
Chiều cao của Khương Lộc Khê cũng không tính là thấp.
Hơn nữa thời đó là thời đại nào, bây giờ là thời đại nào.
Thế hệ trước còn có người chết đói, chẳng phải là còn khổ hơn sao?
Bây giờ là năm 2010 rồi, cho dù là người ở nông thôn cũng không đến mức không có cơm ăn.
Kết quả, Trình Thuyền vừa nói xong, Đặng Anh không biết nên nói gì nữa.
Thôi thì mặc kệ ông ấy, còn có Trình Hành, Đặng Anh trực tiếp ném chuyện này cho Trình Hành.
Bà đi tới, nói với Trình Hành: "Lần này coi như xong, lần sau con bé đó đến nhà mình dạy kèm, nếu để mẹ biết con bé ấy còn ăn thứ này, thì con cứ đợi đấy."
"Mẹ, con cũng không còn cách nào khác, hay mẹ cho con ý kiến đi?" Trình Hành hỏi.
Hắn cũng không biết nên giúp cô như thế nào, cô gái này nhìn thì yếu đuối, nhưng lại rất bướng bỉnh.
Đặng Anh nắm lấy lỗ tai hắn chất vấn: "Chẳng phải con ở trường rất nổi tiếng sao? Lần trước giáo viên chủ nhiệm còn gọi điện thoại về khen con hết lời, nói con ở trường rất giỏi, không ai dám bắt nạt con, sao ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được?"
Hai đứa là bạn học, đây là chuyện của đám tiểu bối các con, cha mẹ không nhúng tay vào được."
Lần trước, Đặng Anh đã nhận ra cô bé này bướng bỉnh đến mức nào, nếu là chuyện con bé không muốn đồng ý, bà cũng không có cách nào ép buộc.
Trình Hành không nghe lời, cùng lắm thì bà sẽ lấy chổi quất hắn.
Trước kia, lúc hắn nghịch ngợm gây sự, bà cũng đâu có ít lần đánh hắn.
Nhưng Khương Lộc Khê, bà thương còn không hết, làm sao có thể nỡ lòng nào đánh cô bé.
"Dạ dạ dạ, con biết rồi." Trình Hành nói.
Cha mẹ đã ăn trưa ở công ty, Trình Hành ra ngoài ăn tạm một bát mì.
Buổi chiều cha mẹ không đi làm, Khương Lộc Khê tiếp tục lên lớp cho hắn.
Có bảng đen nhỏ, cho dù là Khương Lộc Khê giảng bài hay Trình Hành nghe giảng cũng đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Cô viết các kiến thức trong sách giáo khoa lên bảng đen để dạy Trình Hành, cho dù hắn ngồi ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trình Thuyền và Đặng Anh ngồi xem khoảng hai mươi phút, sau khi thấy Trình Hành quả thực đang chăm chú nghe giảng, hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng họ đều nghĩ có phải do có mặt họ ở đây nên hắn mới chăm chú như vậy không, vì vậy, hai người vào phòng xem tivi.
Một lúc sau, Trình Thuyền bước ra nhìn một cái, thấy Trình Hành vẫn chăm chú nghe giảng, lúc này, hai người mới thực sự tin tưởng, Trình Hành nghiêm túc muốn học hành, điều này khiến hai người rất vui mừng.
Nhưng Trình Hành phát hiện tinh thần của Khương Lộc Khê có vẻ không được tốt.
Cơn buồn ngủ ập đến đôi khi rất khó cưỡng lại, lúc cô đứng đó giảng bài thì không sao, nhưng có đôi khi cô khát nước, đi rót nước, khi ngồi xuống ghế uống nước, mí mắt cô cứ díu lại, suýt chút nữa thì cụng đầu vào cốc nước.
Khương Lộc Khê hình như cũng nhận ra điều này, nên cô luôn đứng giảng bài, ngay cả khi uống nước cũng không dám ngồi xuống.
Trình Hành lắc đầu thở dài, giáo viên dạy học, cho dù là giáo viên tiểu học, dạy nhiều lắm cũng chỉ ba, bốn tiết, giáo viên sơ trung, cao trung, một ngày có khi chỉ dạy một, hai tiết, làm gì có ai giống như cô, một mình dạy liên tục tám tiếng đồng hồ.
Nhưng không còn cách nào khác, Trình Hành đã bỏ lỡ rất nhiều kiến thức, nếu không học bù như vậy thì chắc chắn một năm là không đủ.
Sở dĩ Trình Hành thở dài là bởi vì số tiền kiếm được bằng sức lực và trí óc của cô như vậy thật sự là quá ít.
Từ một trăm giảm xuống còn hai mươi, cô nương này thật sự quá ngốc mà.
Nhà cô nghèo như vậy, rất cần tiền, chẳng lẽ cô không biết hay sao?
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Sau khi xem tivi một lúc, Trình Thuyền và Đặng Anh len lén quan sát tình hình học tập của Trình Hành một lần nữa, sau đó đi ngủ.
Khoảng thời gian này, hai người họ đều rất bận, chỉ có nửa ngày cuối tuần mới được nghỉ ngơi.
"Được rồi, sắp năm giờ rồi, hôm nay học đến đây thôi." Trình Hành vươn vai lên tiếng.
Khương Lộc Khê nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến giờ tan làm.
Lợi dụng năm phút này, Khương Lộc Khê giao bài tập về nhà cho Trình Hành, nói: "Cậu làm xong thì sáng mai đưa cho tôi, tôi chấm cho cậu."
Trình Hành gật đầu, sau đó nói với cô: "Cậu về nhà cẩn thận, ngày mai còn phải đi học, tối nay đừng thức khuya, nghỉ ngơi sớm một chút."
Khương Lộc Khê không nói gì, cô đi ra sân dắt xe đạp ra ngoài cửa, sau đó quay lại đóng cửa.
Làm xong tất cả những việc này, Khương Lộc Khê mới đạp xe rời đi.
Đi ngang qua tiệm bánh bao cô đã ăn hôm qua, Khương Lộc Khê dừng xe lại.
Hôm qua sau khi cô mang bánh bao hấp về nhà cho bà nội, bà rất thích, khen không ngớt lời.
Cô cũng ăn hai cái, không biết người trong quán cho thêm gia vị gì mà bánh bao rất thơm, rất ngon.
Đó là bánh bao để nguội rồi, nếu như là bánh bao mới hấp xong còn nóng hổi thì chắc chắn còn ngon hơn nữa.
Khương Lộc Khê dừng xe ở ven đường, sau đó đi vào tiệm bánh bao đó.
Trong túi cô có hai tệ, là tiền bà nội đã nhét cho cô lúc sáng.
Ban đầu cô đã mang theo khoai lang rồi, không cần mang theo tiền.
Nhưng bà nội nhất quyết muốn cô buổi trưa phải vào thành phố ăn ngon một bữa, Khương Lộc Khê không lay chuyển được bà, đành phải nhận lấy.
"Cháu muốn ăn gì?" Bà chủ quán cười hỏi.
"Cô cho cháu một đĩa bánh bao hấp ạ." Khương Lộc Khê nói.
"Được, cháu chờ một chút." Bà chủ quán đi từ trong bếp ra, sau đó hỏi: "Cháu muốn tương mè hay tương ớt?"
Tương mè có thể chính là thứ được phết lên bánh bao hấp hôm qua, ăn rất thơm.
Bởi vì cô biết ớt trông như thế nào, trong phần bánh bao hấp hôm qua không hề có ớt.
"Mè ạ." Khương Lộc Khê nói.
"Được, để cô lấy cho cháu." Bà chủ nói xong, cầm một hộp cơm, chuẩn bị đi đựng bánh bao.
"Cô ơi, bánh bao hấp này là hai tệ một lồng ạ?" Khương Lộc Khê đột nhiên hỏi.
"Ba tệ một lồng." Bà chủ cười đáp.
"Không phải hai sao ạ?"
"Lúc nào cũng ba tệ, chưa từng bán hai tệ bao giờ."
Khương Lộc Khê ngẩn người, sau đó nói: "Vậy cô ơi, cháu xin lỗi, cháu không lấy nữa."
Nói xong, cô lại cúi người xin lỗi: "Cháu xin lỗi, đã làm phiền cô rồi."
"Không sao, không sao."
Bà chủ nghe vậy lúc đầu còn có chút không vui, lúc này thấy cô vừa cúi đầu vừa xin lỗi, vội vàng xua tay nói: "Chuyện này có gì đáng xin lỗi. Nếu cháu không mang đủ tiền, hoặc là quên mang tiền, cô có thể mời cháu ăn một phần, không sao cả."
Cô bé này quá lễ phép, hơn nữa thoạt nhìn rất gầy gò, gia cảnh hẳn là rất khó khăn, vì vậy bà rất muốn tặng cô một phần, dù sao mình cũng sẽ không vì một lồng bánh bao hấp này mà phát tài, cũng sẽ không vì một lồng bánh bao hấp này mà nghèo đi.
"Cháu cảm ơn cô, nhưng không cần đâu ạ." Khương Lộc Khê lắc đầu, nói: "Xin lỗi vì đã phiền cô."
Khương Lộc Khê cảm thấy rất ngại ngùng, lúc cô bước vào là muốn mua, kết quả người ta sắp lấy cho cô rồi mà cô lại không cần, chuyện này không giống với việc đến nhà hàng nhìn thấy giá cả quá đắt không muốn mua.
Khương Lộc Khê nói xong, lại cúi người chào bà chủ.