Chương 23: Chao Xìn! 2010

Chương 23: Vĩnh viễn không muốn quên

Trình Hành lẳng lặng đứng quan sát một lúc, thật ra hiện tại hắn có rất nhiều cách để giúp Khương Lộc Khê thu hút khách hàng, để công việc làm ăn của cô trở nên tốt hơn.

Ví dụ như hắn chỉ cần đi đến đó, nói cho mọi người biết cô chính là thủ khoa kỳ thi vào cao trung của thành phố, hoặc là nói ra thành tích hiện tại của cô ở Nhất Trung.

Đừng nói là hai mươi tệ một giờ, cho dù là một trăm tệ một giờ, những vị phụ huynh trước cửa hàng này cũng sẽ chen chúc đến mời cô về dạy kèm cho con cái họ.

Ở An Thành có vô số giáo viên gia sư, nhưng thủ khoa kỳ thi vào cao trung mỗi năm chỉ có một, càng đừng nói hiện tại, Khương Lộc Khê đang học tại ngôi trường cao trung trọng điểm của thành phố, thành tích luôn đứng đầu khối.

Với thành tích như vậy, không lý nào cô đã đứng đây từ nãy đến giờ mà vẫn chưa có một vị khách nào ghé thăm.

Giờ phút này, Khương Lộc Khê vẫn đứng bên đường, trên gương mặt cô vẫn còn nét ngượng ngùng và trong sáng vốn có của một thiếu nữ mới lớn, không chủ động chào mời khách, chỉ biết cúi đầu đứng im lặng ở đó, hoàn toàn không có dáng vẻ của một nữ cường nhân trong giới kinh doanh như kiếp trước.

Nhưng nhìn quanh quất một vòng, trên cả con phố Học Trò này, ngoại trừ cô ra, còn có ai bán hàng rong hay kiếm sống khi tuổi đời còn rất trẻ như vậy?

Khi rất nhiều bạn bè đồng trang lứa vẫn đang mải mê chơi game trong quán net, hay là bắt chước phong cách ăn mặc của những tay anh chị trong phim ảnh, nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng, bấm khuyên tai, tụ tập đánh nhau, gây gổ, sống những ngày tháng vô bổ, thì cô đã phải một mình đạp xe gần hai tiếng đồng hồ đến đây bày bán kiếm tiền.

Trình Hành ghé qua quầy hàng tạp hóa bên cạnh mua một chai nước khoáng lạnh, sau đó đi đến đưa cho cô.

"Cho cậu." Trình Hành nói.

Khương Lộc Khê cảm nhận được có người đến gần, cứ tưởng là khách hàng đến hỏi thăm về việc dạy kèm, vội vàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình là Trình Hành, Khương Lộc Khê không khỏi ngẩn người.

Cô không ngờ lại gặp được Trình Hành ở đây.

"Tôi không cần."

Sau khi nhìn thấy là Trình Hành, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.

"Cậu không cần thì tôi vứt."

Trình Hành giả vờ như muốn vứt chai nước đi.

"Ừm, cậu vứt đi." Cô thản nhiên nói.

"Tính tình cũng cứng đầu thật."

Trình Hành cười nói: "Đứng mãi như cậu, cho dù có đứng đây thêm một tháng nữa cũng chẳng ai đến thuê cậu dạy kèm đâu."

"Liên quan gì đến cậu." Khương Lộc Khê lạnh lùng đáp.

"Hình như cậu rất ghét tôi thì phải?"

Trình Hành có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô khi đối diện với hắn.

Khương Lộc Khê trầm mặc một lát, nói: "Tôi chỉ không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cậu."

Trình Hành cũng trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng: "Có lẽ đã từng có thể, đáng tiếc bây giờ tôi không làm được."

Khương Lộc Khê nghe vậy nhíu mày: "Nếu cậu vì tỏ tình Trần Thanh bị từ chối, muốn chuyển mục tiêu sang tôi, vậy tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích, tôi sẽ không yêu đương, càng không thể nào là với cậu."

Trước kia cô và Trình Hành không có nhiều giao tiếp, nhưng hai ngày nay, đặc biệt từ sau ngày Trình Hành bị Trần Thanh từ chối, hai người bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn, đây là điều Khương Lộc Khê không hề muốn, cô rất sợ Trình Hành sẽ chuyển mục tiêu từ Trần Thanh sang mình.

Nghe câu trả lời vừa rồi của Trình Hành, cô càng thêm lo lắng.

Cô không phải Trần Thanh, yêu đương là chuyện cô không chơi nổi, sân chơi này cũng không thuộc về cô.

Tranh thủ kỳ nghỉ kiếm chút tiền, sau đó thi vào một trường đại học tốt, kiếm thêm học bổng phụ giúp gia đình mới là chuyện quan trọng.

Bệnh tình của bà nội ngày càng nghiêm trọng, cô nhất định phải cố gắng kiếm thêm tiền.

Vì vậy, cô không muốn bị chuyện này quấy rầy, nói rõ ràng trước để Trình Hành biết khó mà lui là tốt nhất.

Khương Lộc Khê cau mày nói thẳng: "Nếu cậu thấy khó chịu vì trước kia tôi không cho cậu mượn sách, muốn trả thù, vậy cậu đánh tôi một trận đi, tôi sẽ đứng im cho cậu đánh, nhưng mong cậu đánh xong thì tránh xa tôi một chút."

Trình Hành im lặng.

"Xem ra giữa chúng ta có không ít hiểu lầm, nhưng sau này đừng nói những lời như vậy nữa, nếu không tôi sẽ rất khó chịu đấy."

Trình Hành cười cười, xoay người rời đi, có lẽ vì tiết trời mùa thu, khiến bóng lưng hắn lúc này có vẻ hơi cô độc và tiêu điều.

Hắn không biết từ bao giờ đã để lại cho cô ấn tượng là người thích đánh nhau, còn nói gì mà đứng im cho hắn đánh, tuy rằng thời cao trung Trình Hành đánh nhau không ít lần, nhưng chưa bao giờ bắt nạt bạn cùng lớp hay những học sinh có thành tích tốt, những người đánh nhau với hắn, về cơ bản đều là người cùng một nhóm.

Nhưng hắn không biết, có lần hồi lớp 11, bọn họ đánh nhau ngoài trường, đúng lúc Khương Lộc Khê đi xe đạp từ trường ra nhìn thấy, lúc đó cô và Trình Hành vốn ít giao tiếp, cảnh tượng đó vô tình khiến ấn tượng của Khương Lộc Khê về hắn dừng lại ở đó, với cô, Trình Hành chính là tên công tử bột nhà có chút tiền, thích đánh nhau và yêu đương sớm.

Vì vậy, cả năm lớp 11, Khương Lộc Khê đều tránh xa Trình Hành.

Nhìn bóng lưng có chút cô độc của Trình Hành, Khương Lộc Khê thở dài, thật ra cô không muốn nói nặng lời như vậy, chỉ là cô thực sự không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Trình Hành, cho dù Trình Hành chỉ có một chút xíu ý định gì đó với cô, Khương Lộc Khê cũng muốn bóp chết ngay từ trong trứng nước, bởi vì nếu Trình Hành thật sự theo đuổi cô, đó tuyệt đối là một chuyện rất phiền phức.

Khương Lộc Khê không có ý định yêu đương.

Cao trung không có, đại học cũng không.

Sống nương tựa lẫn nhau với bà nội, cô đã thấy mãn nguyện rồi.

Khương Lộc Khê nhìn quầy hàng đối diện có rất nhiều người vây quanh, lại nhìn quầy hàng của mình trống không, nhận ra kiếm tiền đúng là một việc rất khó.

Hơn nữa, hôm nay đã là ngày thứ ba cô bày sạp ở đây, nhưng cuối cùng vẫn không có một ai ghé qua, giống như kỳ nghỉ hè còn đỡ, cô đến trung tâm gia sư đó, một ngày còn có thể nhận được một hai ca dạy tiểu học hoặc sơ trung kiếm chút tiền.

Nhưng hiện tại kỳ nghỉ hè đã kết thúc, nhu cầu gia sư giảm, cô lại không kiếm nổi một đồng nào.

Cảm thấy bụng đã rất đói, Khương Lộc Khê lấy chiếc bánh nướng trong giỏ xe ra.

Cô xé bánh thành từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa uống nước nóng đã chuẩn bị sẵn trong chiếc cốc bên cạnh.

Ăn hai miếng lại uống một ngụm nước, chẳng mấy chốc đã hết chiếc bánh.

Cô thực sự rất đói, buổi sáng chỉ hớp nửa bát cháo loãng, sau đó lại đạp xe hai tiếng đồng hồ.

"Ngày mai lại bày thêm một ngày nữa, nếu vẫn không được, tuần sau sẽ không đến nữa, đứng đây còn không bằng về nhà làm thêm chút bài tập." Khương Lộc Khê thầm nghĩ.

Dù nghĩ vậy, cô vẫn lấy tấm biển quảng cáo viết bằng sơn trong giỏ xe ra, đặt trước xe.

Cô chợt phát hiện chai nước Trình Hành đưa lúc nãy vẫn còn ở yên sau xe mình.

Khương Lộc Khê đặt chai nước khoáng vào giỏ xe, cô định thứ Hai sẽ mang đến trường trả lại cho hắn.

Dù gia đình có nghèo đến đâu, không phải đồ của mình, cô cũng sẽ không lấy.

Đây là câu cha mẹ thường xuyên dặn dò cô nhất khi còn sống.

Tuy lúc đó cô còn nhỏ, nhưng mỗi một câu cha mẹ nói, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Bởi vì cha mẹ chỉ có thể về nhà một lần vào dịp Tết mỗi năm.

Vì vậy, nếu không ghi nhớ nhiều một chút, cô sẽ quên mất giọng nói của họ.

Khương Lộc Khê không muốn quên giọng nói của cha mẹ.

Vĩnh viễn không bao giờ muốn quên.