Chương 97: Chó ngoan không cản đường
Được, chỉ cần đại thần đồng ý nhận em làm đồ đệ, anh muốn gì, Tô gia chúng em đều có thể đáp ứng".
Tô Vỹ trong lòng vô cùng kích động, vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Còn những người đi cùng cậu ta, giờ phút này toàn bộ đều ngây ra sững sốt.
Mọi người tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Vỹ.
Nếu không phải có thể nhìn ra một chút kiêu ngạo trên khuôn mặt của Tô Vỹ, thì bọn họ thậm chí tưởng rằng Tô Vỹ bị mắc mưu rồi.
“Làm sao có thể?"
" Đúng vậy, Tô đại thiếu gia rốt cuộc đang làm gì vậy?"
“Chúng ta phải làm sao đây, có cần đi thông báo cho người của Tô Gia không?"
Mọi người nhất thời không biết phải làm gì.
- Haha, Tô Vỹ, nghe nói cậu vừa nhận một sự phụ? Không biết là loại người như thế nào, rác rưởi đến mức nào mới làm sư phụ cậu?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thành này, biểu cảm của Tô Vỹ liền thay đổi, trong chốc lát trở nên nghiêm trọng.
Chu Dương và Ngưu Xuyên nét mặt hoài nghi nhìn về hướng người đang đi đến.
Chỉ có ba người đến, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người cường tráng, còn bên cạnh là hai người đàn ông với thân hình được ẩn giấu dưới lớp áo choàng đen khổng lồ.
Vì đang là ban đêm, cả hai lại được áo choàng đen che chắn, vì vậy Chu Dương và Ngưu Xuyên đều không nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Nhưng Ngưu Xuyên bỗng trở nên nghiêm túc.
Bởi từ trên người hai người họ, cậu ấy cảm giác được một mối đe dọa mạnh mẽ.
Hai người này rất mạnh. Đây là cảm nhận tức thời của Ngưu Xuyên!
Cậu ấy cũng kín đáo giải thích cho Chu Dương chuyện này.
Hai người đàn ông cũng liền trở nên nghiêm túc.
Dẫu sao, Chu Dương không phải là người muốn đem sự an nguy của bản thân ra làm trò đùa.
Một khi có gì đó không ổn, anh có thể trực tiếp rời đi.
“Tôn Thiên! sao mày lại đến đây?"
Tô Vỹ nhìn người đang bước đến, liền nhận ra đối phương, không kiềm nổi mà lạnh giọng hỏi.
“Tôn Thiên? Người này chính là Tôn Thiên sao?"
- Nghe nói Tôn Thiên là cháu đích tôn của Tôn gia Đông Hải! Lần trước vì có việc bận mà không tham gia giải đấu Taekwondo của thành phố Đông Hải, nếu không đã có thể trực tiếp đánh bại Tô đại thiếu gia!"
“ Không lẽ Tôn Thiên này đến để thách đấu Tổ đại thiếu gia?" "Phải biết rằng Tô đại thiếu gia vừa nhận một cao thủ làm sư phụ, Tôn Thiên có thể là đối thủ của cao thủ này sao?"
Ngay khi nghe thấy tên của Tôn Thiên, mọi người chốc lát như vỡ òa, ai ai cũng bàn luận sôi nổi.
Mà toàn bộ những lời này, Chu Dương, Ngưu Xuyên cùng Tôn Thiên tự nhiên cũng nghe thấy.
Haha, thách đấu? Làm tôi phải chủ động khiêu chiến, Tô Vỹ cậu còn chưa có thể diện này”
Năm đó bị tao đánh đến nỗi phải gọi trưởng bối trong nhà đến, không xứng làm đối thủ của tao ư!"
Chỉ một chức quán quân Taekwondo thành phố Đông Hải, liền khiến mày đắc ý thành bộ dạng này, thật là không có tiền đồ"
" Tôi nghe nói, trong khóa tân sinh viên đợt này có một đại mỹ nhân, trong lòng tò mò nên mới đến đây xem.”
- Chỉ là không ngờ rằng, lại được chứng kiến vở kịch hay này, đúng là đặc sắc.”
Tôn Thiên vỗ tay, khẽ cười.
Từng câu nói đều không coi Tô Vỹ là đối thủ thực sự, thậm chí, ngay cả tư cách để hắn liếc nhìn cũng không có.
" Tôn Thiên! Mày có thể nói tao!" " Nhưng không được phép nói sư phụ của tao!" “ Tao muốn mày xin lỗi sư phụ tao"
Khuôn mặt Tô Vỹ nghẹn ngào đỏ ửng, ánh mắt phẫn nộ trừng Tôn Thiên, lớn tiếng hét lên.
Trong giây lát, cậu ta dường như dùng hết sức lực toàn thân, nói xong cả người thở hổn hển, trên trán mồ hôi đầm đìa.
“ Xin lỗi? Các người cũng xứng sao?"
" Chó ngoan không cản đường, nhanh cút ra cho bản thiếu gia! Đừng có cản tôi đi xem mỹ nữ!"
Tôn Thiên không để tâm, bước thẳng qua Tô Vỹ, ép gần về hướng Ngưu Xuyên.
Trong phút chốc, không khí căng thẳng đến cực điểm.
" Đứng lại!"
“ Tôn Thiên, cậu quá ngạo mạn rồi, muốn bước qua đó, đánh thắng tôi trước rồi nói!"
Tô Vỹ mặt đỏ rực, thình lình quay người, hét lớn về phía Tôn Thiên
Ngay lập tức, Tô Vỹ không chút do dự, trực tiếp vung nắm đấm về phía Tôn Thiên, nhanh như gió, thậm chí không nhìn thấy cậu ta ra tay như thế nào thì đã đến trước mặt Tôn Thiên.
Dựa vào sức lực này, nếu như đánh đúng mục đích, thì sống mũi của Tôn Thiên ít nhất cũng bị gãy
lia.
Còn về khuôn mặt có bị hủy hoại hay không, thì không ai biết.
“ Chút tài mọn!"
Tôn Thiên cười khẽ, cũng không né tránh mà phản lại một nắm đấm, hai nắm đấm của ngay lập tức đụng nhau.
Řm!"
- Răng rắc!”
Tức thời hai nắm đấm va đập lẫn nhau, phát ra một âm thanh nặng nề.
Tôn Thiên mặt không chút biểu cảm, chỉ nhìn Tô Vỹ với ánh mắt giễu cợt.
Còn khuôn mặt Tô Vỹ chốc lát sững sờ, liền trở lên ảm đảm.
Mọi người nhìn qua, nhất thời cũng sững sốt
Tại thời điểm này , một cánh tay của Tô Vỹ trực tiếp rũ xuống.
" Trời ơi, cánh tay của Tô đại thiếu gia vậy mà gãy
rồi!”
“ Tôn Thiên này cũng mạnh mẽ quá! Không lẽ đây mới là thực lực thật sự của cậu ta?"
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu họ tưởng rằng, dù Tô Vỹ không là đối thủ của Tôn Thiên nhưng dù sao chênh lệch cũng không lớn.
Sự thật trước mắt, khiến tất cả họ bị một đòn đả kích nghiêm trọng.
Khoảng cách thực lực giữa hai người, lại chênh lệch nhiều đến vậy!
Tô Vỹ thậm chí ngay cả một quyền của Tô Thiên cũng không đỡ nổi!
"A"
Tô Vỹ lúc này đau đớn, kêu thảm thiết.
" Hừ! Chỉ chút thực lực này, cũng vọng tưởng ngăn cản được tạo? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Tôn Thiên giọng điệu khinh bỉ nói, liếc xéo nhìnTô Vỹ, liền trực tiếp quay người.
Nhưng lúc hắn đến trước mặt Ngưu Xuyên, lại bị Ngưu Xuyên ngăn lại.
Cậu không cảm thấy việc cậu làm quá đáng lắm sao?
Hai đầu lông mày Ngưu Xuyên nhướn lên, lạnh lùng nói.
Thành thực mà nói, mặc dù trước đó có chút xích mích với Tô Vỹ nhưng cũng không tính là to tát.
Vả lại, Tô Vỹ đột nhiên bái làm sư phụ, ngay cả Chu Dương cũng không để cậu từ chối.
Có thể thấy, Tô Vỹ vẫn còn có chút tác dụng.
Nhưng hiện tại, đồ đệ này, lại bị người khác đánh một cách tàn nhẫn trước mặt mình. Ngưu Xuyên bất luận thế nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
" Quá đáng? Làm sao? Anh báo thù cho đồ đệ phế vật của mình? Vậy phải xem anh có thực lực này hay không?"
Tôn Thiên cười lạnh lùng, trực tiếp vung nắm đấm vào hướng Ngưu Xuyên.
cú đấm này đến rất đột ngột, không có bất kỳ cảnh báo nào.
Chính là cú đấm đã đánh bại cú đấm của Tô Vỹ lúc nãy.
Chứng kiến cảnh này, mọi người không thể không hít sâu một hơi
Tô Vỹ đã đánh không lại, Ngưu Xuyên này liệu có thể chặn được cú đấm của Tôn Thiên?"
- Không tự lượng sức!”
Nhìn thấy Ngưu Xuyên không ở tư thế phòng bị, Tôn Thiên khinh thường cười lạnh, tốc độ lại nhanh hơn, tiếng ẩm càng thêm mãnh liệt hướng về Ngưu Xuyên.
“ Xuyên Tử, lưu lại đường sống!"
Chu Dương nhẹ giọng nói.
Đối với người ngoài như Tôn Thiên, anh vốn dĩ không muốn để ý.
Nhưng đối phương nhiều lần khiêu khích, khiến trong lòng anh cũng tràn đầy tức giận.
Anh biết thực lực của Ngưu Xuyên, ở trong trường đại học Đông Hải này, Chu Dương không muốn có nhiều chuyện đổ máu xảy ra
“Vâng!"
Ngưu Xuyên đáp lời, đối diện với nắm đấm của Tôn Thiên, đứng vững như núi, sắc mặt không đổi, chỉ dùng một tay đẩy nhẹ ra, rất nhanh chạm vào quyền của Tôn Thiên.
“Cẩn thận!"
Đúng lúc này, hai người luôn đi theo sau Tôn Thiên, đồng thời kinh sợ hét lên.