Chương 95: Tô Đại Thiếu kiêu ngạo!
Chu kiến chỉ tay vào tòa nhà kiến trúc hình vuông phía trước, khẽ cười rồi lấy ra một tấm vé.
Chu Dương nhìn tấm vé nhất thời ngây ngẩn. "Cần phải có vé sao?"
Chu Dương cười khổ sở nói, lúc trước Trần Hân chưa từng nói với anh, cần có vé mới có thể vào được đại lễ đường.
"A? Các cậu không có vé ư? Vậy các cậu không thể vào được đâu! Người đứng soát vé tối này chính là Phó chủ tịch hội sinh viên đấy đấy! Rất công chính nghiêm minh!"
"Tôi vào trước nhé, xem đại mỹ nữ rốt cuộc có dáng vẽ thế nào nào!"
Chu Kiến vẻ mặt đáng tiếc nói, vẫy vẫy tấm vé đang cầm trong tay, rồi vui sướng chạy vào. "Anh Dương, chúng ta có cần..."
Ngưu Xuyên nhìn xung quanh, thấp giọng ghé vào tại Chu Dương nói nhỏ.
Chu Dương hiểu ý của Ngưu Xuyên, cậu ấy muốn đột nhập vào.
"Không được, nơi này là trường đại học, không thể làm liều!"
Chu Dương liền lập tức ngăn cản Ngưu Xuyên.
Đây là trường đại học Đông Hải, nếu xảy ra chuyện gì ổn ào, thì rất nhanh sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó, ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.
"Tôi gọi điện thoại, bảo Tiểu Hân ra ngoài một chút."
Chu Dương nói nhỏ, chuẩn bị gọi điện thoại.
"Những người trước mặt, mau cút ngay, đừng đứng cản đường!"
Nhưng lúc Chu Dương vừa mới cầm máy, sau lưng truyền tới một âm thanh cực kỳ kiêu ngạo.
Chu Dương xoay người lại, thì thấy một thanh niên trẻ tuổi tóc nhuộm vàng đang ôm một nữ sinh trang
phục lòe loẹt, đi bên cạnh còn có thêm mấy người cứ đứng lắc lư.
"Mấy người trước mặt, không mắt hả? Không nhìn thấy Tô đại thiếu gia của bọn tao đến rồi hả, còn không mau cút đi, nhường đường cho bọn tao!"
Một tên hống hách chỉ vào Chu Dương, kiêu ngạo mắng mỏ.
Còn tên Tô đại thiếu gia tay đang ôm cô gái, nét mặt coi thường.
Thậm chí còn không thèm nhìn qua Chu Dương và Ngưu Xuyên một cái.
"Đường rộng như vậy, các người có thể đi bên kia!"
Chu Dương chau mày, lạnh lùng nói.
Bản thân anh đứng ở đó, căn bản không cản trở đường của bất kỳ ai.
Phải biết rằng, đây là con đường chính để đi vào đại lễ đường, đường rộng đủ để sáu bảy người đi cùng một lúc.
Mà bây giờ, chỉ có hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên đứng trên đường thôi.
"Tiểu tử, không có mắt hả, Tô đại thiếu gia chúng tôi cứ muốn đi bên này đấy, thức thời thì cút nhanh di!"
Người này căn bản không có ý định buông tha, trực tiếp xông lên, muốn đẩy Chu Dương và Ngưu Xuyên ra.
Nhưng khi hắn chuẩn bị đẩy Ngưu Xuyên liền lập tức sửng sốt.
"Bân Tử, sao thế, mau đánh đuổi hai bọn chúng di!"
"Đúng vậy, lẽ nào còn muốn Tô đại thiếu gia ở chỗ này chờ sao?"
"Nếu khiến Tô đại thiếu gia chậm trễ, không kịp nhìn đại mỹ nữ, thì mày sẽ bị giáo huấn một trận nhớ đời đấy!"
Nhìn thấy tay Trương Bân đặt trên người Ngưu Xuyên, nhưng không hề nhúc nhích, những người khác lập tức bất mãn, bắt đầu thúc giục.
Chỉ là, thời khắc này sắc mặt Trương Bân cực kỳ khó coi.
Bởi hắn phát hiện, bất kể hắn bao nhiêu sức lực để đẩy người trước mặt, cũng không thể đẩy nổi.
Giống như một ngọn núi sừng sững đứng vững vàng, không dễ lay động
"Mày! Thức thời thí mau nhường đường, nếu không đừng trách tạo không khách khí!"
Trương Bân hung tợn uy hiếp.
Nhưng Ngưu Xuyên căn bản không thèm để ý tới hắn, không chỉ không lui về phía sau, ngược lại anh còn bước gần thêm một bước, tới gần bên Tô đại thiếu gia.
"Đậu má ! Còn có loại người như mày!" "Bân Tử, mày rốt cuộc có làm được không đấy, không được thì tránh ra, tao làm!"
Ngay lập tức một tên khác xông tới đẩy Trương Bân ra, trực tiếp muốn xô đẩy Ngưu Xuyên.
Chỉ là, giống như Trương Bân, lúc hắn đặt tay lên người Ngưu Xuyên, căn bản không có chút tác động.
"Đúng là phế vật! Hai người cũng không giải quyết được! Tao cần bọn mày có tác dụng gì nữa hå?"
Đến hai người cũng không xô ngã được Ngưu Xuyên, mọi người lúc này phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Tô đại thiếu gia đẩy cô gái đang ôm trong lòng ra, khuôn mặt bất mãn đi tới.
"Tô đại thiếu gia ra tay, hai người này chết chắc rồi!"
"Đúng vậy, Tô đại thiếu gia chính là quán quân Taekwondo ở thành phố Đông Hải! Ngay cả những võ sĩ chuyên nghiệp cũng không phải đối thủ của anh!" "Ha Ha, dám ngăn trở đường đi của Tô đại thiếu gia, hai người này thật sự không biết từ chết viết thế nào rồi" Nhìn thấy Tô đại thiếu gia đích thân ra tay, mọi người nhất thời hưng phấn, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Dương cùng Ngưu Xuyên , cũng trở nên đáng thương.
Giống như trong mắt bọn họ, Chu Dương và Ngưu Xuyên đã là hai phế nhân.
"Tiểu tử, các người là người đầu tiên dám cản đường tạo ở trường đại học Đông Hải này, Nhưng mà, làm chuyện sai trái, luôn phải trả giá đắt, yên tâm, tao sẽ ra tay nhẹ một chút !"
Tô đại thiếu gia vặn cổ tay, cười lạnh lùng đi về phía Ngưu Xuyên
"Xuyên Tử, ra tay nhẹ một chút."
Chu Dương không lùi bước, ngược lại còn nói nhỏ với Ngưu Xuyên.
Trong mắt anh, tên Tô đại thiếu gia trước mặt chẳng qua là nhân vật tầm thường thôi, căn bản, không thể uy hiếp được anh.
Nhưng trước thái độ kiêu ngạo của cậu ta, cũng nên bị trừng phạt một chút . "Ha ha, tạo mới vừa nghe thấy gì vậy?"
"Tên tiểu tử này lại bảo anh ta nhẹ tay một chút? Hắn điên rồi sao? Tự cho rằng có thể đánh thắng Tô đại thiếu gia?"
"Tô đại thiếu gia, để bọn chúng biết sự lợi hại của anh đi !"
Mọi người cười to, không ngừng kích động cổ vũ cho Tổ đại thiếu gia.
"Tiểu tử, ngươi đủ ngạo mạn rồi đó, trước mặt Tô Vỹ tao, mày chả là cái thá gì.
Tô Vỹ hét lớn một tiếng, trực tiếp xông về phía
Ngưu Xuyên, chân giơ lên liên tục, trực tiếp đá vào trước mặt Ngưu Xuyên.
Chiêu thức này, hết sức tàn nhẫn, nếu đổi thành người bình thường, rất có thể đã bị loại tốc độ nhanh chóng và khí thế hừng hực này hù dọa, sau đó trúng chiêu.
Nhưng Ngưu Xuyên cũng không phải là người bình thường.
Khi Tô Vỹ lao về phía cậu ấy trong nháy mắt, cậu liền tự động né qua bên trái, tránh được cú đá của Tô Vý.
Còn Tô Vỹ dánh không trúng, liền muốn thu chân lại, tiếp tục đá ra
Nhưng Ngưu Xuyên tuyệt đối sẽ không cho cậu ta cơ hội như vậy.
Lúc tránh né cú đá của Tô Vỹ, Ngưu Xuyên đã nắm được chân của cậu ta, dùng sức lực mạnh mẽ kéo ra phía sau, khiến cơ thể Tô Vỹ lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía Ngưu Xuyên.
"Hừ! Tiểu tử, chú mày còn non lắm."
Ngưu Xuyên hừ lạnh một tiếng, đánh một chưởng trước ngực khiến cậu ta lập tức bay ra ngoài, cho đến khi những người khác đở lấy, lúc này mới dừng lại.
Nhưng trận đánh nhau này, liền khiến tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm kinh hãi.
Bọn họ vừa mới nhìn thấy cái gì? "Tôi không nhìn lầm chứ?"
"Hình như không nhầm đâu, bởi vì tôi cũng nhìn thấy, một chương của hắn đã đánh bayTô đại thiếu gia. ."
"ực, đây là con người sao?"
Mọi người dìu Tô Vỹ đứng dậy, một hồi kinh hãi, đồng thời cũng càng thêm đề phòng. Tô Vỹ đã là người có thực lực mạnh mẽ nhất trong đám bọn họ, nhưng trước mặt Ngưu Xuyên, ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi, nếu là bọn họ, cũng sẽ giống như vậy.
"Tô đại thiếu gia, làm sao thế?" Tô Vỹ ôm ngực đau đớn, đôi trong mắt co thắt lại
Trận đánh vừa nãy, người khác đều chỉ là khán giả, chỉ nhìn thấy cậu ta bị Ngưu Xuyên đánh bay ra ngoài.
Nhưng bản thân Tô Vỹ là người đích thân nếm trải, cậu ta biết được vừa nãy đã trải qua những gì, điều mà người khác căn bản không thể cảm nhận được.
Mặc dù cú đánh đó nhìn thì rất lợi hại, nhưng ngoại trừ chút vết thương bên ngoài trước ngực, thì cũng không có cảm giác khác.
“Chẳng lẽ người này dù sao cung là cáo thủ siêu cấp, anh ấy đã nương tay?”