Chương 5: Chương 5: Đàn ông phải ngẩng cao đầu

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong phòng đều có biểu cảm bất ngờ.

Đầu tiên, đôi mắt Tạ Linh Ngọc lóe lên chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ bối rối và dường như cô cũng cảm thấy việc Chu Dương xông vào phòng có cô và Trần Tuấn Sinh như thế này là một quyết định sai lầm.

Nhưng khi nghĩ đến việc công ty đang gặp nguy hiểm, cả gia đình đang cần mình chống đỡ, lại nghĩ đến ba năm qua Chu Dương chẳng làm được

tích sự gì, sự hoảng loạn trong mắt Tạ Linh Ngọc dần tan biến. Tự bản thân cô cũng không có cách nào khác.

Trong mắt Trần Tuấn Sinh lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ tên vô dụng trong mắt mình, lại xông vào căn phòng này.

Nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc trong mắt Trần Tuấn Sinh biến thành sự khinh bỉ.

“Chu Dương, tao cùng Tạ Linh Ngọc đến bàn một số vấn đề kinh doanh, mày lại xông vào trong căn phòng này, có phải quá mất mặt không?”

Khi nói chuyện, trên mặt Trần Tuấn Sinh mang theo nụ cười dịu dàng và khiêm nhường tựa như một quý ông lịch lãm.

Các nhà đầu tư xung quanh đặt chén rượu xuống, tập trung nhìn vào Chu Dương, quay sang thì thâm với nhau.

“Người này là chồng của cô Tạ à?”

“Nghe danh đã lâu, hôm nay mới chính thức được gặp mặt.”

“Với bộ dạng này có thể cưới được cô Tạ sao?”

“Nghe nói cô Tạ bị anh Trần bỏ rơi, mới tìm đến người như thế này sao?”

Ha ha ha ha ha hai

Một trận cười không ngớt vang lên.

Những lời nhận xét đó rõ ràng đã lọt vào tai Chu Dương. Chu Dương không hề tức giận mà chuyển sự chú ý sang Tạ Linh Ngọc.

Một chút bối rối lóe qua đôi mắt xinh đẹp của Tạ Linh Ngọc.

“Chu Dương, anh đang làm gì ở đây? Em đang bàn chuyện kinh doanh.”

Giọng điệu của cô đầy vẻ mệt mỏi và bất

Tạ Linh Ngọc quả thật ở đây để bàn chuyện kinh doanh. Mặc dù cô chưa bao giờ để Chu Dương chạm vào mình, nhưng cô luôn làm tròn bổn phận của một người vợ, chưa bao giờ làm gì có lỗi với Chu Dương.

Do vậy, cô cũng không có bất kì suy nghĩ về một người nào khác lúc này.

Tuy nhiên cô không biết rằng Trần Tuấn Sinh đang lên kế hoạch dùng thuốc để buộc cô phải tuân theo.

Lúc này Chu Dương xông vào với thái độ như đang đến bắt gian như vậy khiến Tạ Linh Ngọc cảm thấy khó chịu.

Ngộ nhõ chuyện đầu tư vì anh mà thất bại thì cô phải làm sao bây giờ?

Chu Dương không nói gì, bước đến nắm cổ tay Tạ Linh Ngọc, muốn đưa cô đi.

“Linh Ngọc, tên này không phải loại người tốt đẹp gì, hắn muốn làm hại em, mau đi theo anh.”

Tạ Linh Ngọc cố giật tay khỏi tay Chu Dương, không biết do gắng sức quá hay vì lí do gì mà cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

Gánh nặng của công ty và gia đình đều đổ lên vai cô mà Chu Dương lúc này không thể giúp gì được.

Lúc này, Tạ Linh Ngọc cuối cùng cũng nổi điên.

“Chu Dương, anh rốt cuộc muốn làm gì? Có phải muốn thấy gia đình em phá sản anh mới hài lòng đúng không?”

Chu Dương ngẩn người một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Linh Ngọc, anh không có ý này, anh chỉ không muốn em bị tổn thương mà thôi.”

Tạ Linh Ngọc xoa trán, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cô không biết rằng vừa rồi mình bị bỏ thuốc. Lúc này cô dường như còn sức lực, cố gắng nói: “Cầu xin anh, về nhà đi, đừng gây thêm phiền phức gì nữa. Em sẽ trở về sau.”

Chu Dương gầm nhẹ: “Gây rắc rối? Lẽ nào trong mắt em, anh lúc nào cũng chỉ biết gây rắc rối thôi sao?”

Đứng bên cạnh, Trần Tuấn Sinh thấy Chu Dương nổi nóng, rồi nhìn sang khuôn mặt đang nhăn nhó của Tạ Linh Ngọc, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Chu Dương, dừng lại đi nếu không có chút khả năng gì, Linh Ngọc không cần đến sự giúp đỡ của mày đâu. Mày đã khiến Linh Ngọc phải một mình chịu uất ức, giờ lại muốn làm mất hết tài sản của gia đình cô ấy nữa sao? Đừng làm hại Linh Ngọc nữa, hãy giải thoát cho cô ấy đi.”

“Câm miệng!”

Chu Dương biết Trần Tuấn Sinh đang cố tình chia rẽ, nhịn không được khẽ gầm lên rồi vung đắm đấm hướng thẳng vào Trần Tuấn Sinh.

Chỉ với một cú đấm khiến kính của Trần Tuấn Sinh văng ra và mũi hắn chảy máu.

Các nhà đầu tư đang ngồi xem kịch hay bỗng đứng dậy ngay lập tức.

“Mày dám đánh tao?”

Khuôn mặt Trần Tuấn Sinh trở nên nhăn nhó khó chịu, như một con sư tử đang tức giận tột độ. Hắn hung hăng cầm một chai rượu trên bàn và đập vào đầu Chu Dương.

Tạ Linh Ngọc hét lên sợ hãi. Ngay lúc này, một bàn tay nắm chặt cổ tay Trần Tuấn Sinh, sau đó vung mạnh đầu gối vào

bụng hắn hất hẳn ta ra xa một mét.

Đó là vệ sĩ riêng của Trần Thế Hào – sếp lớn của câu lạc bộ Silver Lake.

Sau đó anh ta nhìn Trần Tuấn Sinh ngôi trên sàn rồi lạnh lùng: “Anh Trần, tư cách thành viên câu lạc bộ của anh đã bị hủy bỏ. Mời anh mau rời khỏi đây.”

Mọi người trong phòng được một phen ngây người.

Bọn họ im lặng vài giây. Một nhân viên bất động sản được Trần Tuấn Sinh mời đến bỗng lên tiếng: “Có gì nhầm lẫn không? Người họ Chu kia ra tay trước. Trần Tuấn Sinh bị anh ta đấm trước, sao các người lại hủy bỏ tư cách thành viên câu lạc bộ của anh Trần?”

Vệ sĩ của Trần Thế Hào khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ Trần Tuấn Sinh, mà tư cách thành viên của các ông cũng bị hủy bỏ. Các ông sẽ không được phép bước chân vào câu lạc bộ này suốt đời. “

Trong phòng trở nên hỗn loạn. Tư cách thành viên của câu lạc bộ Silver Lake là một công cụ hữu hiệu để họ đi dạo các trung tâm thương mại và giao tiếp xã hội. Để có được nó họ đã phải rất cố gắng. Sao bay giờ đột nhiên bị hủy bỏ tư cách thành viên?

Một số người vội lên tiếng: “Ý anh là gì?”

“Chủ tịch Trần, hãy bảo ông ấy đến đây giải thích cho chúng tôi”

Vệ sĩ của Trần Thế Hào cười khẩy: “Muốn chủ tịch Trần gặp các người? Các người xứng sao? Nói cho các ông biết mau rời khỏi đây ngay trước khi chủ tịch Trân nổi giận. Nếu không các người sẽ là kẻ thù của chủ tịch Trân cũng như cả câu lạc bộ Silver Lake này.”

Các chủ đầu tư lập tức bị dọa ngây người.

Trở thành kẻ thù của câu lạc bộ Silver Lake?

Nếu điều này truyền ra ngoài thì ai còn dám làm ăn với họ nữa chứ? Họ chỉ đến giúp Trần Tuấn Sinh tán gái

thôi sao dám đụng chạm đến Silver Lake chứ?

Thấy các nhà đầu tư vẫn còn đứng ngây người ra, vệ sĩ vội hét lên: “Mau đuổi tên khốn Trần Tuấn Sinh và mấy người này ra khỏi đây.”

Các nhân viên bảo vệ khác vội tràn vào và đuổi họ ra ngoài.

Vệ sĩ riêng của Trần Thế Hào đến trước mặt Chu Dương khẽ mỉm cười rồi nói: “Chu tiên sinh, anh đã hài lòng chưa?”

Vừa dứt lời, liền thấy Tạ Linh Ngọc ngất trên sofa.

Chu Dương tỏ ra căng thẳng rồi ôm chặt cô vào lòng: “Linh Ngọc”

Vệ sĩ riêng của Trần Thế Hào đến kiểm tra, ngửi mùi rượu của Tạ Linh Ngọc rồi nói: “Chu tiên sinh, cô ấy hẳn là bị bỏ thuốc Tam Tỏa Luân, may là liều lượng không lớn nên không có gì nguy hiểm. Tôi sẽ đi lấy thuốc giải rồi trở lại ngay.”

Chu Dương gật đầu.

Chẳng mấy chốc vệ sĩ đó liền mang thuốc

Ngọc uống, nhận thấy hơi thở cô đều đều trở lại mới yên tâm.

Anh cũng từng nghe qua về Tam tỏa luân, chỉ cần nhấp một chút cũng đủ khiến người ta mê man vài giờ liền.

Lũ cặn bã.

Nhất định phải khiến chúng trả giá.

Vô cùng tức giận. Chu Dương cảm thấy sợ hãi nếu mình không đến kịp thì không biết chuyện gì

sẽ xảy ra nữa.

Lúc này, Trần Thế Hào cũng đến, vội hỏi: “Chu Dương, vợ cậu không sao chứ?” Chu Dương ôm lấy Tạ Linh Ngọc, nói:

“Không sao. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Đừng kể chuyện này cho ai khác.”

Trần Thế Hào nói: “Lũ khốn đó, có cần đêm nay tôi cho người dạy chúng một bài học?”

Chu Dương lộ vẻ thâm trầm:”Không cần tôi sẽ từ từ chơi với chúng.”

“Tôi biết rồi.” Trần Thế Hào gật đầu nói: “Chu Dương, đi theo tôi. Có một thang máy nội bộ dẫn đến nhà để xe ngầm. Tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cậu một chiếc xe để rời khỏi đây.”

Chu Dương gật đầu, ôm lấy Tạ Linh Ngọc, đi theo ông ấy xuống lầu.