Chương 110: Bàn tay tội ác!
Những lời của Thẩm Bích Quân đột nhiên khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Trần Hân.
Với Trần Hân, Ngưu Xuyên cũng biết đến, vì vậy cậu ấy không có biểu hiện bất ngờ nào, hơn nữa trên đường đi, hai người cũng nói chuyện với nhau vài câu, không tính là người xa lạ.
Nhưng đối với Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, đặc biệt là đối với Tạ Linh Ngọc.
Chu Dương đến muộn như vậy lại cùng Trần Hân đến buổi biểu diễn, rất dễ bị hiểu lầm.
"Chào hai chị, em là Trần Hân."
Trần Hân đã chủ động giới thiệu bản thân, khuôn mặt mỉm cười, rất dễ thương.
Mà cô lại chủ động như vậy, lại càng đáng yêu, Thẩm Bích Quân cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Dù sao, cô chỉ là cấp trên của Chu Dương và cô cũng không có tư cách gì để khoa tay của chân vàocuộc đời anh.
“Mọi người ......"
Thẩm Bích Quân không hỏi nữa, nhưng Tạ Linh Ngọc không từ bỏ hỏi lại.
"Em là Trần Hân, chúng ta lần trước hình như đã gặp qua."
Ngay khi Trần Hân xuất hiện, Tạ Linh Ngọc liền cảm thấy nguen mắt.
Ngay khi nghe thấy tên Trần Hân, cô lập tức nhở ra.
Trước đây tại Câu lạc bộ Silver Lake, chính Tô Hiểu Manh đã đưa Chu Dương và cô đến một bữa tiệc sinh nhật.
Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật đó là Trần Hân.
Bây giờ nhìn lại, cũng rất giống với lần trước. "Ah? Chúng ta đã gặp nhau rồi ạ? Em không biết."
Nhưng Trần Hân không nhớ Tạ Linh Ngọc. Nghe câu hỏi của Tạ Linh Ngọc vào lúc này, cô ngây người nhìn Chu Dương.
"Uh, điều này, lần trước vội quá, có lẽ Tiểu Hân đã không nhìn rõ."
Chu Dương bất đắc dĩ, đành phải nghĩ ra một lý do.
Trên thực tế, lần trước tại bữa tiệc sinh nhật, Tạ Linh Ngọc luôn đứng đằng sau Chu Dương, cũng chỉ nhìn thấy Trần Hân từ xa.
Nhưng Trần Hân đã không chú ý đến Tạ Linh Ngọc.
Vì vậy, ấn tượng giữa hai người rất mờ nhạt.
"Được rồi, đừng trò chuyện ở đây, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta chạy nhanh chuẩn bị vào đi thôi."
Thấy tình thế khó kiểm soát, Chu Dương không còn cách nào khác ngoài việc thúc giục mọi người chuẩn bị bước vào.
Buổi biểu diễn của Rocket Girls tại thành phố Đông Hải đã được quảng bá trước một thời gian dài.
Không chỉ có fan hâm mộ ở thành phố Đông Hải, mà có rất nhiều fan hâm mộ trên toàn quốc cũng đến xem.
Vì vậy, toàn bộ trung tâm thể thao giờ phút này dòng người như nước, gần như con kiến cũng chui không lọt.
Vì thế, Sở cảnh sát Đông Hải thậm chí đã phái cảnh sát đến để duy trì trật tự xung quanh trung tâm thể thao.
Nếu muốn vào đây xem buổi biểu diễn, cần phải kiểm tra vé trước, mới có thể vào trong.
Mấy người Chu Dương theo đám đông đến chổ soát vé.
"Vé của mọi người đâu? Đưa hết cho tôi đi, để họ kiểm tra vé cùng một lúc, khỏi rắc rối."
Gần đến cổng kiểm vé, Chu Dương chợt nói. Bọn họ bên này tổng cộng có năm người. - Nếu dựa vào tốc độ kiểm tra vé thông thường, sẽ mất ít nhất một phút, cộng với quá trình lấy vé, chắc hẳn cũng mất một chút thời gian.
"Anh Dương, đây." "Anh Chu Dương, đây là vé của em." "À, đây này."
Ngưu Xuyên, Trần Hân và Thẩm Bích Quân đều đưa vé cho Chu Dương.
Có một cách để tiết kiệm thời gian, nên đương nhiên họ sẽ không gây thêm rắc rối.
"Linh Ngọc, còn vé của em đâu?"
Chu Dương nhận vé và thấy Tạ Linh Ngọc vẫn đang lục lọi trong túi, liền khẽ hỏi.
Lúc này, ánh mắt của những người khác cũng nhìn qua.
"Không xong rồi, vé của em không thấy đâu nữa!"
Tạ Linh Ngọc tìm kiếm một hồi, nhưng cô không tìm thấy bất kỳ cái vé nào cả. Sắc mặt nhất thời khó coi, cả người có chút sốt ruột.
"Cái gì! Không thấy vẻ á?" "Cô có phải quên mang theo không?" Thẩm Bích Quân vẻ mặt hốt hoảng.
"Không đâu, khi mới đến, còn kiểm tra, nó rõ ràng vẫn trong túi."
Tạ Linh Ngọc quả quyết phủ nhận, vẻ mặt khẳng định nói.
"Làm sao bây giờ, không thể vào mà không có vé."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Hân bỗng xuất hiện một nét buồn.
Cô gái nhỏ khi thấy Tạ Linh Ngọc bị mất vé, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Dù sao, trong cuộc trò chuyện vừa nãy, cô biết rằng Tạ Linh Ngọc là vợ của Chu Dương.
"Hay là, dùng vé của tôi, tôi không vào đâu." Ngưu Xuyên gãi đầu, thấp giọng cười nói.
"Dù sao, tôi chưa xem bất kỳ buổi biểu diễn nào, cũng không nghĩ sẽ có gì hay ho."
Ngưu Xuyên quả thật không sao cả. Đối với một buổi biểu diễn như vậy, cậu ấy luôn cảm thấy rằng không có giá trị gì, còn không bằng xem trên tivi lại không tốn tiền.
"Làm thế sao được, cậu hiếm khi mới đến một lần, không thể để cậu tay không mà về."
Tạ Linh Ngọc liền từ chối và tiếp tục tìm kiếm trong túi của mình.
"Aizzz, các người có muốn đi vào không, đưa vé ra di!"
Lúc này, mọi người cũng đến chổ soát vé, nhân viên soát vé thấy Tạ Linh Ngọc vẫn đang lục lọi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, nhưng vẫn còn rất nhiều người chờ đợi bên ngoài trung tâm thể thao để chờ soát vé.
Nếu một người trì hoãn một phút, điều đó có thể khiến hàng ngàn người vào trung tâm thể thao muộn một phút.
Chuyện như vậy, nhân viên soát vé căn bản không thể chịu trách nhiệm.
"Có chuyện gì vậy? Phía trước có chuyện gì vậy!"
"Đúng vậy, rốt cuộc là có vé hay không? Nếu không, hãy mau tránh ra để chúng tôi còn vào!"
"Haizz, không có vé, mà muốn xem buổi biểu diễn của Rocket Girls, thật là buồn cười!"
Cả đám cười ồ lên.
Điều này khiến Tạ Linh Ngọc càng thêm sốt ruột, khuôn mặt cô ửng đỏ, trên trán cũng ra không ít mồ hôi. "Người đẹp, sao, không có vé à? Có muốn đi với tôi không? Bổn thiếu gia có vé, có thể mời em!"
Lúc này, một giọng nói nhẹ vang lên đột ngột.
Chu Dương ngước lên và nhìn thấy cửa VIP cách đó không xa, có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc loè loẹt đang đắc ý nhìn về bên này.
"Người đẹp, sao không nói gì vậy. Buổi biểu diễn này sắp bắt đầu, em không thể vào mà không có vẻ đâu. Thế nào, lại đây, anh có vé VIP!"
Thấy Tạ Linh Ngọc không trả lời, người đàn ông khẽ cười, lập tức lấy ra mấy tấm vé VIP.
"Wow, là vé VIP đấy!"
"Đúng vậy, nghe nói một vé VIP cần ít nhất năm nghìn nhân dân tệ, vị trí tốt hơn, thậm chí hàng chục nghìn!"
"Cái này cũng không là gì. Nghe nói rằng ngay cả khi cậu có tiền, cậu cũng không thể mua được. Nó được nhà tổ chức đặc biệt phát hành để làm hài lòng những người có quyền lực đó!"
Thấy người đàn ông đưa ra mấy vé VIP, những người phía sau thán phục kêu lên.
Phải biết rằng, Rocket Girls bây giờ đang rất hot, vé buổi biểu diễn rất khó mua.
Vé thông thường đã rất khó có được, vé VIP chắc chắn càng khó hơn.
Xin , chúng tôi tự có vẻ rồi, không cần vé của anh đâu!"
Chu Dương cau mày, cảm thấy rằng người đàn ông kia không có ý tốt.
Hơn nữa bọn họ quả thật có vé vào, không cần vé người khác.
Thế nên anh trực tiếp từ chối.
"Ha ha, các anh có vé á? Nhưng tôi không nghĩ người đẹp này sẽ tìm được vé đâu."
Ánh mắt của người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào Tạ Linh Ngọc một lúc, khi thấy Tạ Linh Ngọc vẫn đang lục lọi, lập tức cười nhạo nói.