Chương 13: Sư tôn, đệ tử lại hiểu rồi
Trong lòng Sở Duyên đột nhiên có ý nghĩ này.
Chứng ức tưởng, đây coi như là hắn dạy ra đệ tử phế vật sao?
Như vậy có thể đạt được tu vi à.
Hẳn là được tính.
Vậy thì mặc kệ, có chứng ức tưởng cũng được, miễn mỗi ngày cảm thấy lĩnh ngộ không được gì.
Sở Duyên nghĩ như vậy, lập tức bình thường trở lại, hắn mỉm cười nói: “Không cần, ngươi lĩnh ngộ ra cái gì, vi sư đều biết, bây giờ ngươi lĩnh ngộ ra, chỉ là một phần vạn mà thôi.”
“Thứ trung tâm chân chính, người còn chưa lĩnh ngộ ra được, ngẩng đầu nhìn nhiều, ngươi mới chân chính hiểu dụng ý của vi sư, vi sư đi trước, chăm chỉ lĩnh ngộ không thể lười biếng!”
Sau khi nói xong lòng bàn chân hắn sinh mây, phá không mà đi, tiêu sái như gió.
Nhưng mà hắn thở dài trong lòng.
Lúc này mới lừa dối được bao lâu.
Đã bị lừa dối ra một người mắc chứng ức tưởng.
Haizz.
Nhưng mà chứng ức tưởng cũng được.
Như vậy thì ổn định càng thêm ổn định.
Đệ tử này chắc chắn là giải quyết được, chỉ đợi kiểm tra đo lường, tăng tu vi.
Nghĩ như vậy, trên mặt Sở Duyên lộ ra tươi cười, tốc độ bay xuống núi nhanh hơn.
Còn Diệp Lạc.
Hắn ta nghe Sở Duyên nói xong, rơi vào trong trầm tư.
Đối với lời sư tôn nói, đương nhiên là hắn ta không có khả năng có bất cứ hoài nghi gì.
Cho nên hắn ta vẫn luôn suy nghĩ lời sư tôn hắn ta nói.
Hắn ta lĩnh ngộ được, chỉ là một phần vạn mà thôi...
Nếu dựa theo cảnh ngày xưa hắn ta nhìn thấy, trên trời xanh, muôn vàn xích sắt, đạo ý khắp nơi mà xem.
Những thứ hắn ta lĩnh ngộ được, đúng là chỉ có một phần vạn...
Thậm chí còn chưa tới một phần vạn.
Nhưng mà trung tâm chân chính mà vi sư nói là thứ gì?
Bảo hắn ta ngẩng đầu lên nhìn sao?
Diệp Lạc ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời sáng ngời một vùng, mặt trời chói chang nhô cao.
Ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt...
Trừ chuyện đó ra, hắn ta không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Nhưng sư tôn không có khả năng lừa hắn ta, có ngộ đạo lúc trước, sau đó lại thấy được bí mật ở trong điện Truyền Pháp.
Sẽ không còn có người cảm thấy sư tôn hắn ta đang lừa hắn ta đúng không?
Không thể nào không thể nào...
Trong lòng Diệp Lạc tràn ngập hoang mang, quay trở về quảng trường đại điện ngồi xuống một lần nữa.
Hắn ta cố chịu đựng ánh mặt trời chói mắt, tiếp tục mở mắt nhìn.
Sư tôn hắn ta sẽ không lừa hắn ta.
Ngẩng đầu nhìn nhiều xem...
Hắn ta cần lĩnh ngộ dụng ý của sư tôn!
Không thể cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn!
Diệp Lạc bình tĩnh nhìn bầu trời.
Một canh giờ trôi qua...
Hắn ta không có bất cứ phát hiện gì.
Nhưng hắn ta không có không kiên nhẫn.
Mấy ngày nay ngộ đạo, cộng thêm ký tự màu vàng kim tẩm bổ, tâm trạng hắn ta đã sớm khác với trước đây.
Hai canh giờ trôi qua...
Vẫn không có bất cứ manh mối gì.
Ba canh giờ sau.
Sắc trời đã mờ tối.
Diệp Lạc vẫn mở to mắt như cũ, đang quan sát bầu trời.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đầu hắn ta chấn động.
Cảm giác thư thái trào lên trong lòng.
Hắn ta không nhịn được nhắm mắt lại.
Đợi khi hắn ta mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Chỉ thấy ở trên bầu trời, toàn bộ đám mây, ngôi sao đều biến mất không thấy.
Chỉ có một vùng trời không tối đen.
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn trời.
Giống như đang nhìn thẳng vào vùng trời đất.
Cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé xuất hiện.
Đây cũng là ý của sư tôn sao?
Trời xanh rất rộng, rộng tới mức không thể tưởng tượng được...
Mà hắn ta chỉ chứng kiến một góc băng sơn, nhưng tràn ngập đắc ý, muốn biểu diễn trước mặt sư tôn.
Cho nên sư tôn mới thức tỉnh hắn ta...
Sư tôn, đệ tử đã hiểu!
Diệp Lạc ngộ ra rồi.
Đồng thời ở trong lòng hắn ta, một đám ký tự màu vàng kim lại lóe ra.
Một ý niệm xuất hiện.
Dù sao nhân lực không bằng trời.
Vậy không bằng mượn lực của trời, dùng trên người mình!
Diệp Lạc rút trường kiếm, đôi mắt nhắm nghiền.
Ngay sau đó.
Hắn ta vung kiếm ra.
Ong...
Một kiếm này, không có bất cứ sắc bén gì đáng nói, khẽ phiêu hạ xuống.
Nhưng âm thanh kiếm minh vô tận vang vọng, kiếm phong gào rít mà lên.
May mà nơi này không có ai.
Nếu như có người, chỉ sợ sẽ thấy cảnh tượng thiên khuynh địa hãm, bị hù chết mất.
Bởi vì, một kiếm này trảm.
Không phải người, mà là tâm!
Lấy kiếm trảm đạo tâm của người!
Soàn soạt...
Diệp Lạc chém ra một kiếm này, gương mặt trắng bệch, mất lực ngã ngồi trên đất.
Trường kiếm loảng xoảng một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười hài lòng.
Ý của sư tôn, hắn ta đã hiểu.
Hắn ta còn ngộ ra được một kiếm chiêu này.
Nếu sư tôn biết hắn ta nhanh chóng hiểu rõ như vậy, nhất định sẽ cảm thấy vui sướng.
Diệp Lạc nghĩ, nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi một lát.
...
Sáng sớm hôm nay, Diệp Lạc bị đói tỉnh.
Cất kỹ trường kiếm, cầm lấy túi quần áo ở bên cạnh nhìn một lát, phát hiện đã không còn lương khô.
Hắn ta không khỏi nhíu mày.
Trong tông môn không có lương thực gì.
Điểm này, hắn ta có biết.
Bây giờ sư tôn đã đi ra ngoài.
Vậy hắn ta ăn gì?
Diệp Lạc nghi ngờ.
Chẳng lẽ sư tôn quên chuyện hắn ta còn cần ăn cơm sao?
Hắn ta mới nghĩ tới chuyện này, đã bị hắn ta phủ định.
“Sư tôn không có khả năng quên chuẩn bị lương thực cho mình, chuyện này chắc chắn không phải sư tôn quên.”
“Nói không chừng là sư tôn cố ý làm như vậy, muốn tự mình đi giải quyết vấn đề lương thực, dưới chân núi hẳn là có một ít động vật gì đó, đi xuống xem vậy.”
Diệp Lạc lẩm bẩm nói.
Đúng lúc hắn ta không biết, kiếm chiêu hắn ta mới lĩnh ngộ được mạnh tới mức nào, đi xuống chân núi kiếm một số động vật thử nghiệm một chút cũng được.
Nhưng mà dựa theo kiến thức của hắn ta...