Vĩnh Tiếu ngoắc tay với nàng, ánh mắt từ cười đùa chuyển sang kiên định:
- Được, huynh hứa với muội !
Nói rồi chàng quay đi,thân hình tiêu biến chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại lời nói văng vẳng bên tai :
“ Sở Sở, bảo trọng “
Đưa được người bị nạn lên bờ, Vĩnh tiếu nhận ra ngay đây là một cô gái.
Nữ à ? Vĩnh Tiếu nhìn bộ váy dài màu vàng nhạt , trong đầu thầm nghĩ không phải chứ.Chàng liền vén mái tóc lòa xòa ra, thì phát hiện đúng như mình nghĩ , chẳng phải ai xa lạ mà chính là cô nàng đã tát mình một cái trên võ đài mấy hôm trước- Lục Vô Song.
Cô nàng này xem ra không biết bơi, may mà gặp được mình nếu không chỉ sợ chết đuối ở đây rồi. Đưa tay kiểm tra thấy vẫn còn thở,Vĩnh Tiếu đặt cô nàng nằm xuống bên cạnh Sở Sở, rồi ngồi đó đợi hai nàng tỉnh lại.
“ Khụ..” Lục Vô Song không ngờ là người tỉnh lại trước.Sau khi nôn ra một bụm nước, mới thất thần nhìn xung quanh ,lòng nhớ lại : vừa nãy nàng không để ý rớt xuống đây, cứ tưởng phải chết không nghi ngờ . Không ngờ phía dưới là một hồ nước. Lòng chưa kịp vui mừng thì chợt nhận ra mình không biết bơi, lại do quán tính khiến nàng chìm sâu xuống lòng hồ, cố ngoi lên thì sức tàn lực kiệt. Sau một hồi vùng vẫy, đầu óc nàng dần trở lên mơ hồ...đến giờ mới tỉnh lại.
Nghi hoặc nhìn xung quanh, nàng thấy mình đang ngồi trên một tảng đá xanh trơn nhẵn như một chiếc giường.Bên cạnh đó là một người nam ôm một nữ đang bất tỉnh.
-Ngươi.. đã cứu ta lên à .? Nhận ra người này cũng chẳng xa lạ gì.Lục Vô Song lạnh nhạt hỏi.
Vĩnh Tiếu thấy cô nàng này hai lần được mình cứu mạng mà vẫn dùng cái giọng nói lạnh lùng ấy hỏi như ra lệnh, trong lòng không khỏi nổi lên chán ghét.Chàng chỉ gật đầu nhìn nàng không nói.
Bỗng cô gái trong ngực ho liền mấy tiếng,Vĩnh Tiếu mừng rỡ ôm chặt lấy nàng” “ Sở Sở, muội tỉnh rồi à “?
Sở Sở từ từ mở mắt, thấy chung quanh một màu tối om,một lúc mới làm quen được.Mặt nàng vẫn tái nhợt, hai tay bá cổ Vĩnh tiếu lẩm bẩm :
- chẳng lẽ..chẳng lẽ ... Địa ngục là như thế này sao..?
Vĩnh Tiếu cười lớn ôm nàng vào lòng, yêu thương nói :
- Muội xem đi, chúng ta vẫn còn sống ! ha ha.. rồi cầm tay Sở Sở không buông.
Cảm nhận được ấm áp từ bàn tay Vĩnh Tiếu thấm vào người mình,lại nhìn thấy Lục Vô Song bên cạnh, Sở Sở đưa tay lên sờ sờ khắp mặt mình, rồi lại sờ lên khuôn mặt Vĩnh Tiếu. Cuối cùng nàng cũng nhận ra sự thật, không khống chế nổi vui mừng,vùi mặt chàng khóc lớn.
Một lúc lâu sau chờ Sở Sở bình tĩnh lại, chàng mới kể sơ qua việc thấy Lục Vô Song trôi đến đây rồi cứu nàng ta như thê nào.Lục Vô Song nãy giờ chỉ ngồi yên không nói, con mắt nhìn hai người vẫn lạnh lùng, thoáng qua một tia hâm mộ nhưng rất nhanh biến mất.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Vĩnh Tiếu mới đem việc phát hiện lối thoát ra cho hai người biết.Sở Sở và Vô Song đều cảm thấy kinh ngạc, cũng không giấu được mỗi vui mừng, giục chàng dẫn tới xem. Thấy cô nương họ Lục này không ngờ cũng không giấu được một tia kích động.
Vĩnh Tiếu trong lòng thầm cười,nhưng không biểu lộ ra ngoài,không nhanh không chậm dẫn hai người về phía vách động.
- Thật kỳ lạ, Hồ nước này không ngờ còn phát ra ánh sáng, xem ra dưới đáy hồ có điều gì kỳ lạ. Lục Vô Song nhìn mặt hồ chằm chằm,nhưng biết mình không thạo bơi lội.nhất thời ánh mắt chuyển qua người Vĩnh Tiếu.
Vĩnh Tiếu lúc này đâu có tâm trạng dò tìm bảo vật như nàng, chàng chỉ mong tìm được lối ra khỏi nơi quái quỷ này mà thôi,đối với lời của cô nàng này cũng chỉ ậm ừ không nói.
Nhìn vách núi thoai thoải lởm chởm những mỏm đá. Lục Vô Song trầm tư nủa ngày mới nói vẻ nghi hoặc:
-Vách núi này cao không thấy đỉnh,nhỡ đâu lên được nửa đường không thể lên tiếp thì sao ? Rồi quay ra nhìn chằm chằm Vĩnh Tiếu có ý muốn hỏi.
Vĩnh Tiếu đứng nhìn vách động trầm tư không nói.Đến lúc Sở Sở muốn nói gì đó, chàng bỗng lên tiếng :
- Để ta lên xem trước xem thế nào đã !.
Nói rồi vận Độc Long Bộ bám theo gờ đá leo lên, mấy trượng đầu dốc chỉ thoai thoải nên nhìn chàng như đạp không khí đi lên vậy.Lục Vô Song nhìn thấy cũng tự biết chi tự bộ của mình còn lâu mới bằng.
Được độ thời gian hai nén nhang, Vĩnh Tiếu từ trên xuống, mặt nở nụ cười rạng rỡ.Hai người vừa nhìn đã biết chuyến này thành công, khuôn mặt không khỏi hiện ra một thần tình vui mừng kích động.
Vĩnh Tiếu lên trước tìm hiểu mới biết ,ngoài hai mười trượng đầu tiên phải dùng khinh công ra, bên trên cơ hồ là dốc ngang thoai thoải như trái núi . Dù chưa đi hết để xem có đường ra hay không, nhưng đây tuyệt nhiên là độc đạo duy nhất có hy vọng thoát khỏi chốn này.
Mang theo nỗi vui mừng lẫn kích động, chàng phóng như bay xuống báo tin mừng này cho hai người.Nhưng gần xuống tới nơi mặt chàng bỗng tái nhợt,vận công hét lên một tiếng :
- CẨN THẬN,ĐẰNG SAU !
Sở Sở và Lục Vô Song ngạc nhiên, song cũng quay đầu lại , song vừa ngoảnh lại cả hai đều vô cùng hoảng sợ.
Phía sau hai người không biết từ lúc nào đá có một con quái vật khổng lồ to như trái núi .Nhìn kỹ thì là một con quái vật đầu nửa rồng nửa thú,miệng rộng , đầu còn có sừng, thân mình tuyền một lớp vảy màu tím, bàn chân to rộng bằng ba mươi lần người thường, phía sau còn có một chiếc đuôi dài dài mấy thước.Lúc này nó đang giơ một bàn tay bốn ngón to lớn về phía hai người.
Lục Vô Song đầy Sở Sở một cái tránh cú táp của con quái vật.Mặt đất nơi hai người vừa đứng lập tức hiện ra một hố lớn.
Vĩnh Tiếu lúc này đã đáp xuống mặt động.Thân hình như một đạo tàn ảnh ôm lấy Sở Sở, biến mất sau tảng đá lớn gần đó.
Vĩnh Tiếu lấy tay bịt lấy miệng nàng lúc này đang muốn hét lên vì sợ hãi.Nhìn về phía con quái vật đang hướng về phía Vô Song .Trong đầu xoay chuyển cách thoát thân.
Thạch động này quá nhỏ,muốn vô thanh vô tức thoát ra trốn lên với một mình Vĩnh Tiếu thì không phải việc khó, nhưng nếu mang theo một người thì chuyện lại không hề đơn giản.
Đừng nhìn con quái vật này đang mải đuối giết Lục Vô Song mà nghĩ trốn thoát được là nhầm.Mấy lần Vô Song tìm cách leo lên hòng thoát nhưng đều bị hai bàn tay to như hòn đã tảng của con quái vật bức phải hạ xuống.
Trông nó hình thù to lớn mà lại linh hoạt vô cùng ,thân thể lại bao trùm một lớp vảy phiến dày đến nỗi mấy lần Vô Song dùng Phật quang Phổ Chiếu đánh vào đều chỉ để lại một vết trầy nhẹ.
Vô Song tựa hồ sau một hồi vừa tránh né những cú táp kinh người của quái thú, lại mấy lần thi triển Phật Quang Phổ Chiếu, động tác dần chậm lại, rõ ràng là sắp kiệt sức.
Lúc này, trong đầu Vĩnh Tiếu hiện ra một lựa chọn khả thi nhất.
Nhân lúc Vô Song thu hút sự chú ý của quái thú, chàng đưa Sở Sở thoát đi.lúc này một người một thú đã rời khỏi vách động,Quả là cơ hội trời cho.
Chỉ là, Lục Vô Song chắc chắn không thể thoát khỏi....
Vĩnh Tiếu nhìn về phía Lục Vô Song giờ đã bỏ công sang thủ, chỉ là dựa vào khinh công mà bảo toàn tính mạng.Trong lòng chàng cuối cùng cũng đã quyết định.
Vĩnh Tiếu quay lại nhìn Sở Sở,nở nụ cười thường ngày không bao giờ đổi:
- Sở muội , lúc nữa, Vô Song sẽ giúp muội thoát khỏi nơi này,khinh công của muội còn kém ,nhất định phải theo sát Vô Song, có gì nàng ta sẽ giúp muội !
Sở Sở gật gật đầu,hồi lâu mới hiểu ra điểu gi, hai mắt kinh hoàng nhìn Vĩnh Tiếu:
- Thế.. thế còn huynh..
Vĩnh Tiếu ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn dài lên trán, rồi nhìn nàng không chớt mắt,đoạn cười nói:
- Huynh tất nhiên là sẽ có cách thoát ra khỏi đây rồi, huynh hứa với muội, trước giờ có lần nào huynh thất hứa với muội không nào, ha ha.....
Sở Sở kéo tay chàng lại,giọng nói đầy kiên quyết:
- Huynh, huynh phải hứa với muội ba điều! Một là an toàn trở ra, hai là suốt đời bảo vệ muội, ba là sau này dẫu muội có làm gì sai đều phải tha thứ cho muội...
Vĩnh Tiếu ngoắc tay với nàng, ánh mắt từ cười đùa chuyển sang kiên định:
- Được, huynh hứa với muội !
Nói rồi chàng quay đi,thân hình tiêu biến chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại lời nói văng vẳng bên tai :
“ Sở Sở, bảo trọng “
Lục Vô Song đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đối với con quái vật đánh không chết này,lại bị ép dồn về vách động,trong lòng nàng đã hoàn toàn mất đi hy vọng sống sót.
Mấy ngày nay, nàng không ngờ lâm vào cái khoảnh khắc tồn vong sinh tử này tới ba lần !
Nâng lên thanh kiếm gãy chỉ còn chuôi đao, Vô Song hững hờ nhìn chằm chằm con quái vật trông giống Kỳ Lân thú này đang chậm rãi tiến về phía mình.
Có lẽ nó cũng biết con mồi giờ đã không còn đường thoát nên không hề vội vàng, từ từ bước những bước nặng nề về phía nàng.
Trong đầu Vô Song lúc này không ngờ hiện ra một thân ảnh....
Từ thạch động vang lên một tiếng rú giận dữ.
Con quái thú ngoảnh lại tìm kẻ đã dùng đá tập kích đầu nó.
Vĩnh Tiếu hạ xuống bên Lục Vô Song, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh con quái vật, miệng truyền âm với Vô Song:
“ Sở Sở nấp ở dưới hòn đá thứ hai bên trái lối thoát , tại hạ mong cô nương lập tức đưa nàng thoát khỏi nơi này.”
Vô Song nhìn chằm chằm chàng ,đột nhiên run giọng hỏi:
- Vậy, vậy.. còn ngươi.....
Định thần nhìn kỹ, thân ảnh đó lúc này đã không còn ở trước mặt nàng nữa.
Vĩnh Tiếu lướt vòng chung quanh thạch động, dùng chưởng đánh từng khối đá lớn về phía kỳ lân thú.
Kỳ lân thú liên tục bị tập kích, rống lớn đầy giận dữ, không ngừng truy kích tên đã công kích nó.cứ mỗi nơi bị bàn tay chân to lớn của nó giẫm lên đều thành một hố lớn.
Lục Vô Song lập tức đã phát hiện ra Sở Sở, nắm tay nàng bảo nàng thi triển khinh công leo lên, nàng sẽ theo ngay bên dưới đề phòng bất trắc.
Sở Sở chỉ tay vào Vĩnh Tiếu ở đằng xa,hai mắt ngấn lệ.
Lục Vô Song chẳng nói chẳng rằng, tát thằng vào mặt nàng một cái.
- Cô định đợi đến khi huynh ấy tự thân đưa đi chắc ?
Sở Sở nhớ lại lời Vĩnh Tiếu đã hứa sẽ tìm cách thoát được ra, bảo vệ nàng.Cuối cùng cũng không khóc nữa nghe lời Vô Song bắt đầu leo lên.
Vĩnh Tiếu bên này thấy hai nàng đã bắt đầu leo lên vách động , biết lúc này nếu để Kỳ lân thú quay sang phát hiện thì hỏng bét, chàng liền không dám di chuyển vòng quanh nó nữa, mà hiện thân đứng yên trước mặt Kỳ lân thú.
Nãy giờ dùng chưởng lực đánh những hòn đá lớn công kích, do nội công còn kém, hai tay chàng giờ đã nát bấy rướm máu, có muốn cũng không làm được nữa.
Kỳ lân thú thấy chàng đứng yên một chỗ, rầm rập bước tới quét ngang một đuôi.
Vĩnh Tiếu nhảy lên tránh. Kỳ lân thú liền đưa cả hai tay vồ đến chàng.
Vĩnh Tiếu vận Độc long bộ tránh thoát trong gang tấc, dây dưa với kỳ Lân thú nửa canh giờ,khi đã chắc hai người Sở Sở đã lên được khá xa rồi, liền đảo mình hướng vách động hòng tìm đường thoát.
Nhưng thủy chung chàng chỉ lên được vài trượng đã bị Kỳ Lân thú dùng hai bàn tay to bè ép phải rơi xuống, may mà Độc Long Bộ thân pháp biến ảo khôn lường không thì chàng có mười cái mạng cũng chẳng đủ để mất;Lúc này chàng mới cười khổ nhớ lại vừa rồi mình còn nghĩ một mình thoát lên không phải việc khó, lúc này mới biết đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Nếu cứ thế này, lúc chàng kiệt sức cũng là lúc tử thần tới viếng.
Trong đầu chàng hiện ra một phương án lớn mật, được ăn cả ,ngã về không.
Lựa theo một đuôi quét tới của Kỳ lân thú, Vĩnh Tiếu theo thân mình của nó leo lên trên, vận hết công lực vào một chưởng lăng không đánh vào con mắt bên phải của nó.
Kỳ Lân Thú hét lên một tiếng đau đớn,tiếng gầm của nó làm thạch động sụt lở dữ dội. Vĩnh Tiếu đang định thừa cơ tập kích nốt một mắt còn lại của nó thì bị một tảng đá rơi xuống trúng người.
“ Không ổn rồi “. Chàng chỉ thấy thân thể lạnh toát.rõ ràng nguy hiểm đã cận kề.
Một bàn tay to bè úp chụp thằng vào chàng.Đang lơ lửng trên không, Vĩnh Tiếu cắn răng vận Di Hoa Tiếp Ngọc...
Thân ảnh chàng bị nện mạnh xuống mặt đất,lục phủ ngũ tạng lộn nhào, xương sống như đã gãy,mồm phun ra mấy ngụm máu.
“ Cha, con bất hiếu, không có cơ hội phụng dưỡng người nữa rồi . Sở Sở, xin lỗi, huynh đành để muội thất vọng rồi ....”
Cái đuôi to lớn của Kỳ lân thú quét tới, hất văng chàng lúc này thần trí đã mơ hồ xuống mặt sông.
Trong đầu chàng hiện ra lời cha nói với mình đầy tự hào mười mấy năm về trước.
“ Cha đặt tên con là Vĩnh Tiếu
Mong con sau này sẽ luôn nở nụ cười mà vượt mọi khó khăn “
Câu chuyện đến đây là kết thúc ? tất nhiên là không rồi...
Nhân họa đắc phúc, Bí mật Vô Nhai Động mở ra trước mắt !