Chương 38: Không Từ Mà Biệt

Phùng Hiểu Phong hai mắt trợn trừng,miệng sùi bọt mép. Nước da của lão lúc đen lúc đỏ, trông quỷ dị vô cùng.

Vĩnh Tiếu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lão đã nhe răng phóng tới làm chàng thất kinh vội khinh công né tránh.

- Sư phụ, người có nghe con nói gì không vậy ?

Song Phùng Hiểu Phong lúc này dường như không nghe được lời chàng nói . Lão không đuổi kịp chàng chỉ đành phát tiết lên mọi vật xung quanh . Chưởng thế của lão đánh xuống mặt thủy đàm làm dậy lên những cột nước lớn bắn tung tóe khắp nơi . Mãi một lúc sau, lão mời ngừng tay chuyển sang ôm đầu , bộ dáng thống khổ vô cùng.

Vĩnh Tiếu thấy lão như vậy cũng thầm đoán rằng sư phụ nhất định đã luyện công quá hấp tấp mà dẫn tới tẩu hỏa nhập ma rồi.Thực ra cũng không thể trách Phùng Hiểu Phong, lão vốn tu luyện Phệ Hồn Chưởng là một môn công phu âm nhu tà ác vô cùng.Nay lão lại cố chấp luyện Tử Hà Thần Công là một môn chí dương chí cương hoàn toàn tương khắc với sở học của lão thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết .Nếu không phải Phùng Hiểu Phong có nội lực cực kỳ thâm hậu khả dĩ trung hòa được luồng nội lực chí dương của Tử Hà Thần Công thì e rằng lão đã bạo thể mà chết từ lâu rồi . Song hôm nay lão đã đột phá tầng thứ ba của Tử Hà Thần Công, Tử Hà Chân Khí trong người đã thay đổi hoàn toàn cả về lượng lẫn chất , hoàn toàn áp đảo nội công âm nhu trong người khiến cho lão tẩu hỏa nhập ma.

Vĩnh Tiếu thấy Phùng lão bộ dạng thống khổ thì lòng đầy lo lắng cùng đau xót.Bốn năm nay, Phùng lão liên tục chỉ bảo cho chàng kiến thức võ học mà lão chiêm nghiệm được từ trước đến nay .Tuy chàng đã luyện tập Tử Hà Thần Công nên không thể tu luyện Phệ Hồn Chưởng của lão được nhưng vẫn được những kiến giải của một người đã luyện Tử Hà Thần Công tới gần tầng thứ ba như lão chỉ điểm cho không ít . Hai người cô đơn trong Vô Nhai Động,lúc ốm đau bệnh tật đều lo lắng, quan tâm chăm sóc cho nhau.Chàng đã coi lão như sư phụ của mình từ lâu rồi . Nay thấy sư phụ thống khổ lâm vào ranh giới thập tử nhất sinh thì chàng lo lắng bội phần .

Lúc này Phùng Hiểu Phong dường như đã mê man . Lão ngã vật xuống đất, thân thể không ngừng co rúm.Vĩnh Tiếu lại gần ôm lão vào lòng ,lay lay hai vai hỏi gặng :

- Sư phụ , sư phụ thấy sao rồi ?

Một lúc sau, hai mắt của Phùng Hiểu Phong dần dần mở ra nhìn Vĩnh Tiếu . Lão trợn mắt nhìn chàng cố hết sức nói một câu rồi gục đầu bất tỉnh:

- Giết..giết ta đi...

Vĩnh Tiếu ôm lão trong lòng, cảm thấy nửa người trên sư phụ càng ngày càng nóng như lò lửa,nửa người dưới thì lạnh như trong hầm băng.Chàng biết lúc này là thời khắc vô cùng nguy hiểm , sinh tử không thể nói trước được . Chàng suy nghĩ một hồi rồi đưa tay tiếp xúc với đan điền của lão.

Từ khi luyện tới tầng thứ hai của Tử Hà Thần Công , người luyện đã có thể dùng Tử Hà Chân Khí trong cơ thể để hấp thu nội lực của người khác.Có thể nói công năng này có phần thuộc về ma đạo,bởi việc hấp thu công lực của người khác thành của mình xưa nay là việc mà cả võ lâm hắc bạch đều coi là hành động vô cùng tà ác . Chẳng ai lại muốn công sức khổ luyện bao năm của mình một chốc trở thành của người khác cả.Chính vì vậy những người tu luyện môn công pháp này đều bị người của cả võ lâm đồng lòng tru diệt.

Nhưng với tình thế hiện nay thì Vĩnh Tiếu chỉ còn duy nhất một phương án này mà thôi . Đừng nói việc này có thể cứu Phùng lão một mạng , mà cả chàng cũng gặp nguy hiểm vô cùng . Nội lực của Vĩnh Tiếu vốn là thuần dương, nay tiếp nhận nguồn nội lực chí âm của lão thì thực không ổn chút nào.Hơn nữa người luyện Tử Hà Thần Công chỉ sợ nội lực của mình quá hùng hậu mà càng nhanh dẫn tới việc bạo thể mà chết.Cho nên việc hấp thụ nội lực của người khác là việc mà bất cứ ai tu luyện Tử Hà Thần Công đều coi là tối kỵ . Nó đồng nghĩa với việc hận mình sống quá lâu vậy Nên biết, nếu không đột phá được về chất, thì người luyện Tử Hà Thần Công nội công có mạnh đến mấy cũng chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi .

Nhưng lúc này trong đầu Vĩnh Tiếu chỉ có một mục đích cứu sư phụ trước đã , còn hậu quả thì nói sau đi !

Tiếp thu nguồn nội lực hùng hậu của lão vào người,Vĩnh Tiếu cảm thấy khó chịu vô cùng.Xét cho cùng bây giờ luồng nội lực chí âm trong người Phùng Hiểu Phong vẫn chiếm đa số.Liên tục hấp thu nội lực cuồn cuộn rót vào người mình không ngừng đã làm Vĩnh Tiếu cảm thấy người như muốn nứt ra . Một cảm giác muốn giết chóc, phá hoại mọi vật xung quanh dâng lên mãnh liệt trong đầu óc.

Nửa canh giờ sau, cả Vĩnh Tiếu lẫn Phùng Hiểu Phong đều ngã lăn ra bất tỉnh.

Tới lúc chàng tỉnh lại thì cũng không biết đã qua bao lâu rồi.Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy Phùng lão đang ngồi một mình bên thủy đàm liền vội chạy tới hỏi :

- Sư phụ, người sao rồi ?

Phùng Hiểu Phong liếc mắt nhìn rồi ra hiệu cho Vĩnh Tiếu ngồi xuống bên cạnh lão. Lão nhìn chàng thở dài một hơi :

- Cám ơn con đã cứu ta một mạng.Nếu không có con thì giờ này chắc ta đã xuống cửu tuyền từ lâu rồi.

Vĩnh Tiếu nghe vậy thì ái ngại, trầm mặc:

- Nhưng .. sư phụ..võ công của người...

Phùng Hiểu Phong cười ha hả, vỗ vai chàng :

- Con chớ ái ngại vì điều đó. Lão già này vốn tham lam, tu luyện cả hai đường .Việc đó là khó tránh khỏi.Ngày rộng tháng dài, từ nay ta có thể chuyên tâm luyện Tử Hà Thần Công mà không lo tẩu hỏa nhập ma nữa.

Vĩnh Tiếu biết lão chỉ nói vậy thôi, chứ với tầm tuổi thất tuần như sư phụ, việc luyện lại từ đầu là một điều không thể.Chàng không khỏi buồn rầu cùng mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Phùng Hiểu Phong .

Một lúc sau, Phùng Hiểu Phong bỗng nắm chặt vai chàng trầm giọng nói :

- Ta thì không có việc gì , song con thì không ổn đâu.

Vĩnh Tiếu ngạc nhiên nhìn lão.

- Theo như ghi chép của các vị tiền bối đã từng viên tịch trong động này thì con sắp gặp họa lớn rồi . Mi mắt con đã xuất hiện một chấm đen . Điều đó cho thấy cỗ khí tức trong người con đã sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của chính con rồi. Mệnh của con chỉ còn nhiều nhất là bốn đến năm năm nữa là cùng.

Vĩnh Tiếu nghe vậy thì trầm mặc không nói.Một lúc sau chàng nở nụ cười nhìn Phùng lão:

- Sư phụ chớ quá lo.Sống chết có số.Người xem con bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh đó sao ?

Phùng Hiểu Phong hai mắt lóe lên nhìn tên đệ tử tỏ ý khen ngợi .

- Được,có chí khí.Thế mới xứng đáng là đệ tử của Phệ Đế này chứ.

Từ đó Vĩnh Tiếu càng dốc sức chuyên tâm tập luyện Tử Hà Thần Công hơn nữa.Hiện nay nội lực trong người chàng đã thừa về lượng rồi, chí còn thiếu về ngộ tính nữa là có thể đạt tới Tử Hà Thần Công tam trùng thiên .Phùng Hiểu Phong tuy võ công đã mất hết song những kiến giải cũng như kinh nghiệm của lão khi đột phá từ tầng thứ hai sang tầng thứ ba vẫn mang lại sự giúp ích vô cùng lớn cho chàng .

Một hôm Phùng Hiểu Phong gọi Vĩnh Tiếu lại với vẻ mặt nghiêm túc làm chàng thấy hơi kỳ lạ song cũng không dám hỏi nhiều .

- Sư phụ, người gọi con có việc chi ạ?

Phùng Hiểu Phong nhìn chằm chằm chàng , một lúc mới cất giọng:

- Vĩnh Tiếu, mấy năm qua ta đối xử với con thế nào ?

Vĩnh Tiếu vội đáp :

- Sư phụ hết lòng yêu thương chăm sóc , quả không khác gì cha con vậy.

Phùng lão nghe vậy gật gật đầu, rút từ đằng sau một quyển sách ố vàng không biết đã trải qua bao niên kỷ rồi.

- Được.Con đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa.Ta có một chuyện muốn nhờ con.Mong con hãy nể mặt ta mà làm.

Vĩnh Tiếu nghe vậy vội quỳ xuống , đầu cũng không ngẩng lên mà nói :

- Xin sư phụ cứ sai bảo . Con cho dù thịt nát xương tan cũng quyết không làm người thất vọng.

Phùng Hiểu Phong nâng chàng dậy, đặt quyển sách ố vàng nọ vào tay Vĩnh Tiếu chầm chậm nói :

- Đây là tâm huyết suốt sáu mươi năm nay của ta.Trong đó ghi lại tất cả những gì ta đã ngộ được về Phệ Hồn Chưởng.Môn võ công này âm độc vô cùng, Phệ Đế ta ba mươi năm chỉ nhờ nó mà tung hoành khắp võ lâm không địch thủ.Nay ta trao lại nó cho con.Ta biết con không thích hợp luyện môn võ công này. Song nếu có cơ hội ra ngoài , con hãy mang nó trao tận tay nữ đệ tử duy nhất của ta Dư Mộng Liên . Nếu nó không còn trên đời thì hãy trao nó cho hậu bối của nó cũng được.

Vĩnh Tiếu hai tay cầm pho bí kíp, kiên định nhìn lão :

- Sư phụ yên tâm.Nếu con có cơ hội ra ngoài nhất định sẽ trao tận tay nó cho đệ tử của người.

Phùng lão nghe vậy thì hài lòng phất tay cho chàng lui về tiếp tục công việc luyện công của mình .

Bốn năm sau, cuối cùng Vĩnh Tiếu cũng đã thành công đạt tới Tử Hà Thần Công đệ tam tầng.Hôm đó đúng là ngày vui nhất của chàng trong bảy năm trở lại đây.

Thân thể Vĩnh Tiếu như một quả cầu lửa đỏ rực, hai mắt cũng là một màu đỏ.Tả chưởng hướng thủy đàm đánh xuống,một cột nước bắn lên cao phải tới hai trượng.Chàng vô cùng vui sướng, bởi nếu so sánh Tử Hà Thần Công tầng thứ ba với tầng thứ hai thì ít nhất cũng phải hơn tới mười lần.

- Hay lắm!

Phùng Hiểu Phong đứng cạnh đấy vuốt râu cười.Vậy là cuối cùng tên đệ tử này cũng đã tới lúc xuất môn rồi.

Vĩnh Tiếu vẫn chưa hề cảm thấy thỏa mãn.Điều chàng muốn bây giờ là làm sao có thể đưa sư phụ thoát ra cùng mình.Đêm đó chàng trằn trọc mãi mãi mới ngủ được . Bụng nghĩ hôm sau sẽ thử đưa Tử Hà Chân Khí tầng thứ ba vào người sư phụ rồi đưa người cùng ra xem sao.

Song đêm đó, cũng là đêm cuối cùng của Phùng Hiểu Phong.

Sáng hôm sau, khi Vĩnh Tiếu tỉnh lại , nhìn quanh . Chàng tưởng như đang như trong một giấc mơ.

Khắp thạch động là một đống hoang tàn đổ nát.Những phiến đá cứng như đá hoa cương giờ đã vỡ nát không ít thành từng mảnh vụn rải khắp sơn động.

Khắp người chàng đau nhức không thể tả , bàn tay dính đầy máu.

“ Máu ?”

Vĩnh Tiếu đưa bàn tay lên mũi,mùi máu này không phải là của chàng.

Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua đầu chàng làm Vĩnh Tiếu run rẩy cả người . Chàng ngây người nhìn quanh thạch động.Cách đó không xa có xác một người bị lún sâu vào vách động, lồng ngực vỡ nát , toàn thân máu me , nằm đó bất động .

- “ SƯ PHỤ !!!!!!!!!!! “

Chàng khóc ròng ôm xác Phùng Hiểu Phong.Mọi việc không cần phải nói nữa, đã quá rõ ràng rồi.

- Sư phụ, con đã hại người rồi !

Chàng ôm xác Phùng Hiểu Phong tới chỗ thạch động nơi Đạt Ma Tổ Sư khắc lên pho võ công ác nghiệt ấy . Nơi đây tổng cộng có hai mươi hai phần mộ của các bậc tiền bối từng bỏ mạng tại đây. Hôm nay,Phùng Hiểu Phong là người thứ hai mươi ba.

Phệ Đế lừng danh hơn bốn mươi năm về trước đã mãi mãi yên nghỉ ở nơi này .

Sau khi chôn cất sư phụ chu đáo, chàng nhét cuốn bí kíp Phệ Hồn Chưởng vào người rồi rời khỏi thạch động.

Nhược Vân nghe hết câu chuyện của Vĩnh Tiếu thì bần thần cả người . Tới lúc Vĩnh Tiếu đưa tay véo mấy cái vào má mới tỉnh lại .

- Quả là một câu truyện dài đầy oan nghiệt.Vậy tới giờ chàng đã hiểu được lý do nguyên nhân cái chết của Phùng Tiền bối hay chưa ?

Vĩnh Tiếu cười khổ . Chàng nhíu mày lại, thở dài :

- Từ khi đột phá Tử Hà Thần Công tầng thứ ba, cỗ khí tức trong người huynh càng ngày càng hoành hành ác liệt.Sau đó huynh để ý mới biết, cứ khoảng thời gian hai tháng một lần huynh lại rơi vào trạng thái điên cuồng vô thức, chỉ biết phát tiết lên mọi vật chung quanh.Hoàn toàn không thể kiểm soát được mình.

Nhược Vân nhớ lại lần đầu gặp chàng trong rừng Trúc Lâm, hai mắt lóe lên nhìn Vĩnh Tiếu vẻ giận dỗi:

- Muội biết rồi.Lần đó huynh cũng bóp cổ người ta gần chết này.

Vĩnh Tiếu lấy tay bẹo má nàng, cười trêu :

- Ha ha, không phải bây giờ nàng vẫn còn sống sờ sờ hay sao…

Nhược Vân gạt tay y ra , ôm gối ngồi sang một bên .

- Hừ , cũng may là chưa bị huynh bóp chết đấy . Mà sao muội cảm thấy lúc đó huynh khác so với thường ngày nhiều. Muội cũng không biết phải diễn tả nó ra sao nữa.

Chàng nhìn Nhược Vân cười nhạt :

- Huynh cũng không biết nữa . Song lúc đó có thể huynh đã gần chạm tới tầng thứ tư của Tử Hà Thần Công rồi. Chỉ là gần đây, chuyện đó đã từ hai tháng chuyển sang một tháng . Có lẽ thời gian của huynh cũng không còn lâu nữa.

Nhược Vân vội giơ ngón tay lên tính nhẩm . Một hồi sau mới tái mặt nói :

- Nếu lời sư phụ huynh nói là đúng, thì chẳng phải huynh chỉ còn hơn một năm nữa sao…

Vĩnh Tiếu nghe vậy thì cười nhạt nói :

- Một năm thì đã sao ? Ta chỉ tiếc bấy lâu qua đã quá phung phí thời gian ,tới di nguyện của sư phụ cũng chưa làm xong .

Nhược Vân nghe vậy thì hiếu kỳ đòi xem cuốn sách kia.Vĩnh Tiếu cũng không dấu diếm mà rút nó từ ngực áo ra cho nàng.Nhìn ngắm một hồi, trong mắt Nhược Vân lóe ra một tia hàn quang song ngay lập tức biến mất.

Nàng trả lại cuốn sách cho Vĩnh Tiếu . Chàng nhìn Nhược Vân một lúc rồi ngẩng mặt lên trời , thở dài .

- Nhược Vân, nàng xem bây giờ ta nên làm gì ? Xưa nay tầng thứ năm có thực hay không cũng chưa ai biết chứ đừng nói là luyện thành.Chính vì vậy, ta mới không muốn liên lụy tới Sở Sở ,tới Vô Song , tới nàng .

Nhược Vân ngả đầu vào vai chàng khẽ nói , giọng nói đầy mạnh mẽ :

- Chỉ cần chúng ta cố hết sức mình là được . Dẫu thành hay bại cũng vậy thôi . Muội tin không có chuyện gì có thể làm khó được huynh.!

Ngừng một lúc , nàng nói tiếp :

- Dù ra sao, muội cũng nhất định sẽ ở bên cạnh huynh !

Vĩnh Tiếu nghe được lời nói đầy chân tình của nàng thì chợt thấy xúc động trong lòng . Trước đây chàng cũng đã hỏi Tiểu Yên về vấn đề này ,song bây giờ chàng mới phát hiện ra một người đồng cảm với mình .

Đi mòn gót giày mới gặp được tri kỷ, lúc này chàng mới thấm thía được hết câu nói ấy. Trước giờ Vĩnh Tiếu đã gặp không ít chuyện đau lòng , từ chân tướng lai lịch của mình cho tới chuyện tình cảm . Nhiều lúc chàng chỉ muốn buông xuôi tất cả.Song giờ đây chàng đã phát hiện ra một tâm hồn đồng điệu với mình.Với chàng chỉ cần thế thôi cũng đủ rồi.

Vĩnh Tiếu nhìn Nhược Vân cười lớn :

- Phải , cùng lắm hai mươi năm sau lại là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất ! Có gì phải phiền lòng cơ chứ ?

Sáng hôm sau, lúc Vĩnh Tiếu tỉnh dậy thì đã là giữa trưa . Chàng lạ lùng vì mọi ngày mình đều thức dậy rất đúng giờ. Không hiểu sao hôm nay lại dậy muộn đến vậy.Chàng nhìn sang bên thì không thấy Nhược Vân đâu cả. Vĩnh Tiếu cố nhớ lại , tối hôm qua chàng ôm nàng rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Một cảm giác mất mát lọt vào đầu óc làm Vĩnh Tiếu thấy không ổn.Chàng luồn tay vào trong áo, thì phát hiện pho bí kíp Phệ Hồn Chưởng đã biến mất từ lúc nào.