Đoạn y lăng không mà đứng, từ người toát ra một cỗ khí thế cương mãnh. Một chân co lên khép chặt với đùi,rồi như một mũi tên lao xuống, cước bộ như gió bão ép xuống nơi Vĩnh Tiếu đang đứng.
- Liên Hoàn Thập Tam Cước !
Trong khi Vĩnh Tiếu còn đang bàng hoàng nhìn thanh kiếm kia không chớp mắt thì trận đấu đã bắt đầu. Lãnh Nhược Vân giao kiếm cho nữ tử cầm cung đằng sau giữ , nhất thời Bạch Quân Nghi cũng không biết làm sao.
- Cô nương , mời !.
Vạn Nhất Phi ôm quạt tỏ ý nhường Lãnh Nhược Vân xuất chiêu trước. Nhược Vân cũng không khách khí, bàn tay chụp thành trảo, thân hình xáp tới gần Vạn Nhất Phi , tấn công vào gáy đối phương, thủ đoạn có phần hiểm độc.
- " Hóa Cốt Trảo ?".
Thư sinh nọ vội tung mình tránh một trảo này , mặt lộ vẻ bất ngờ vì cô nàng này trông vẻ ngoài xinh đẹp mà chiêu số lại tàn độc đến vậy. Lãnh Nhược Vân một chiêu không trúng đích liền lao tới tấn công tiếp. Lần này nàng xuất chiêu nhanh và dày đặc hơn nhiều, thoáng cái đã phong tỏa cả hai đằng trước sau của thư sinh cầm quạt.
Vạn Nhất Phi vẫn thần thanh khí sảng nhẹ nhàng tránh né , người trong cuộc thì chỉ thấy chàng liên tục tránh né không phản kích. Chỉ có Vĩnh Tiếu nhận ra bước chân người này không chỉ là tránh né, mà còn bước theo hình một đồ án nhất định, càng ngày càng rõ, đó là hình một đóa liên hoa. Lãnh Nhược Vân sau một hồi truy kích không thu được kết quả động tác có phần chậm lại. Vạn Nhất Phi thoáng hiện thân ra sau lưng nàng, khẽ nói vào tai nàng :
- Cô nương, đắc tội rồi . Rồi vận lực vào một chân dẫm mạnh xuống, cả người nàng bị một cỗ kình lực vô hình chấn văng ra xa, không ngờ lại lao thẳng về phía vĩnh Tiếu. Chàng thấy nàng ta bay về phía mình, đưa tay ra định đỡ lấy thì Nhược Vân bỗng xoay người, hai mắt lấp lánh nhìn chàng . Nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp trong như mặt nước hồ thu ấy, Vĩnh Tiếu thấy lòng mình chợt xao động.Nàng nhào thẳng vào lòng chàng,miệng thở một hơi như lan vào tai Vĩnh Tiếu :
- Công tử, cứu thiếp với, hắn ta.. hạ độc thủ với thiếp .
Ôm mỹ nhân trong lòng, cảm thụ dáng người lồi lõm của nàng cùng giong nói như rót mật vào tai làm Vĩnh Tiếu không khỏi lâng lâng trong lòng,vô thức nói một tiếng " Được ". Sau đó mới tỉnh táo lại,thì Nhược Vân đã từ người chàng thoát ra từ bao giờ, đang nhìn nhìn như nhắc nhở " người đã hứa rồi đó nhé ".
Vạn Nhất phi bước tới gần nữ tử vai đeo cung đang cầm bảo kiếm , khẽ phất quạt một cái , kiếm đã trong tay làm nữ tử kia tức giận mắt nhìn thư sinh nọ tóe lửa, chỉ thiếu rút cung ra sống chết một phen vậy. Song nhận được cái nháy mắt của Tiểu thư, nàng mới thôi không động thủ.Cầm thanh kiếm chuôi đen tuyền khắc hình đầu lâu quỷ dị này trong tay, Vạn Nhất phi hướng về phía Lãnh Nhược Vân cười cười như muốn nói đây là chiến lợi phẩm vậy.
Dù cô nàng kia có không nhờ, thì Vĩnh Tiếu cũng có ý với thanh kiếm kia từ nãy giờ. Chàng muốn xem nó có đúng là thanh kiếm của cha mình ngày trước hay không. Nhìn thư sinh cầm quạt đang cầm thanh kiếm trên tay, chàng cất giọng hỏi :
- Người có thể cho ta mượn thanh kiếm đó một lát được không ?
Vạn Nhất Phi cũng không quá chú ý đến thanh kiếm này, nhưng thấy nhiều người có ý coi trọng nó nên cũng cẩn trọng hơn, cười mỉm đáp:
- Thiếu hiệp cũng muốn thanh kiếm này sao ,vậy thì hãy bước qua một cửa của tiểu đệ đã !
- Vậy xin đắc tội rồi.
Vĩnh Tiếu cũng không nhiều lời.Hiện giờ chàng đang rất nóng lòng, liền vận Tử Hà Thần Công tầng thứ hai xông tới tấn công trước, ý tốc chiến tốc thắng. Vạn Nhất Phi thấy chưởng thế đối phương uy lực không nhỏ, không dám đại ý ngạnh kháng, xoay người lùi về sau năm bước tránh né thì đối phương lập tức biến chiêu. Thân thể xoay tròn nhằm mình phóng tới truy kích.
Vạn Nhất Phi vận Ma Ha Niết Bàn đỡ một đòn này . Nơi hai người đối chiêu phát ra một tiếng ầm lớn ,mặt sân bị cày nát thành hố sâu. Tiếng nổ vừa dứt, thư sinh cầm quạt bị đánh lùi ra sau năm sáu bước, khí huyết nhôn nhạo.Vạn Nhất phi chỉ là nhất thời kiêu ngạo , nay không ngờ gặp được đối thủ thực lực ngang ngửa với mình, cả người thư thái, cười dài một tiếng :
- Hảo !
Đoạn y lăng không mà đứng, từ người toát ra một cỗ khí thế cương mãnh. Một chân co lên khép chặt với đùi,rồi như một mũi tên lao xuống, cước bộ như gió bão ép xuống nơi Vĩnh Tiếu đang đứng.
- Liên Hoàn Thập Tam Cước !
Vĩnh Tiếu bị Liên Hoàn Cước này của Vạn Nhất Phi ép lùi mãi về phía sau, lùi mãi về sát chân tường. Chàng hét dài một tiếng , hai chân cắm sâu xuống mặt đất, người trầm xuống như một ngọn núi bức Vạn Nhất phi phải thu chiêu lùi ra sau. Nhất Phi lăng không nhìn chàng, từ người không ngừng tỏa ta chiến ý.
Mấy người Trương Bích vân đã sớm bị trận chiến kinh hồn này làm cho đờ người ra, từ trước tới giờ chưa từng chứng kiến một trận thư hùng đỉnh cao đến vậy .Tiểu Yên lo lắng nhìn sư huynh đang lâm vào hạ phong. bên kia, nữ tử đeo cung khẽ nói với Lãnh Nhược vân đứng bên cạnh :
- Tiểu thư, người này tựa hồ bản lĩnh không bằng người lần trước chúng ta gặp, chỉ có khuôn mặt...
Lãnh Nhược Vân đang chăm chú theo dõi chiến cuộc, nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ nói :
- Có phải hay không, một trận này là biết.
Mặt sân nơi Vạn Nhất Phi dùng cước ép lui Vĩnh Tiếu bị cày một đường thẳng tắp tới chân tường sâu nửa trượng. Thấy thực lực hùng mạnh của đối phương, Vĩnh Tiếu trong nháy mắt chiến ý nâng cao, nội lực đề thăng, quanh người chàng lớp kim quang màu vàng nhạt đã chuyển sang màu đỏ rực, đến cả hai mắt chàng cũng là một màu đỏ.
Chàng từ từ lăng không đứng đối chiến với Vạn Nhất phi, lúc này trông chàng như một quả cầu lửa rực cháy trong đêm vậy . Đây chính là Tử Hà Thần Công tầng thứ ba,tầng cao nhất mà chàng luyện được tính tới thời điểm này .
Vạn Nhất phi kinh sợ chịu đựng áp lực từ người đối phương áp tới uy hiếp mình, lòng thầm than Võ lâm Trung Nguyên quả là ngọa hổ tàng long, chính mình một thân công phu tự hào xưa nay đệ nhất Tây Vực mà mới đặt chân vào Trung Thổ không lâu đã gặp cao thủ cỡ này . Nhưng vốn bản tính kiêu ngạo mà không tự kiêu, nay gặp được đối thủ ngang tay , hắn hưng phấn cười một tiếng :
- Tiểu huynh, không tồi, đệ xuất toàn lực đây, cẩn thận nhé.
Vĩnh Tiếu hướng cặp mắt đỏ rực nhìn người này, không ngờ cũng có một phần khí khái , chàng gật đầu tán thưởng:
- Hay lắm !
Lời vừa dứt, Vạn Nhất phi đã lao tới. Lần này là dụng quyền, trông như hàng trăm người cùng lúc xuất quyền vậy, uy lực còn hơn xa Chí Tôn Thần Quyền của Thánh Tôn Giả nhiều. Nhất thời bầu trời đen kịt phát ra những tiếng nổ như tiếng sấm.
- "Sấm Sét Lục Thập Cửu "
Hai thân ảnh lao vào nhau, bên dưới mọi người đã bịt tai lại để tránh những tiếng động ầm ầm như tiếng sấm kia làm cho choáng váng đầu óc.M ắt vẫn không ngững dõi theo hai thân ảnh ,một trắng một đỏ đang không ngừng xáp chiến trên không. Lúc này thị vệ trong phủ nghe thấy động tĩnh lớn sớm đã bu lại nơi này đông nghẹt, đang chờ lệnh của Bạch Quân Nghi.
Trong Cuộc,Vạn Nhất Phi thấy áp lực đối phương thực vượt xa tưởng tượng của mình, cùng mình lấy cứng đối cứng gần sáu mươi chín quyền mà mặt không đổi sắc. Còn mình ngược lại khí huyết rối loạn, nắm tay tê rần, lòng nghĩ cứ thế này thì không ổn, thân hình đột nhiên biến mất. Vĩnh Tiếu thấy đối phương ẩn thân, cũng thu chiêu khoanh tay đứng chờ động tĩnh.
Cảm thấy sát khí từ trên đỉnh đầu áp xuống , Vĩnh Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vạn Nhất Phi đang một kích toàn lực từ trên đầu mình đánh xuống . Chàng liền chăm chú ngưng thần huy chưởng tiếp chiêu .Tới lúc song chưởng chạm nhau, phát hiện đối phương ra chỉ là hư chiêu, không hề có một chút lực đạo, lòng Vĩnh Tiếu thầm kêu không ổn. Quả thực, Vạn Nhất Phi chiết chiêu một kích đánh vào ngực chàng, nhưng chưởng thế cách ngực trái chàng tầm năm phân thủy chung không đánh tới, sau đó bất ngờ thu chiêu , lùi ra xa vài bước, ôm quạt hướng về chàng ôn tồn nói :
- Huynh đài một thân bản lãnh kinh người , tiểu đệ xin cam bái hạ phong, vừa nãy dùng chút thủ đoạn mong được lượng thứ !
Vĩnh Tiếu nhìn Vạn Nhất Phi . Vừa rồi đối với hắn là một cơ hội rất tốt, chàng kinh nghiệm thực chiến khá ít, mới xuất môn đã gặp toàn cao thủ hạng nhất.Từ đó tới giờ đã không ít lần rơi vào nguy hiểm, không ít người vì một phen thắng thua mà không từ thủ đoạn, như Thánh Tôn Giả chẳng hạn. Nay gặp người này bản tính không tồi , xuất thủ có chừng mực, nghĩ mình với đối phương không thù không oán , vừa nãy chàng đã giao thủ một lúc biết được thực lực đối phương , ỷ vào Tử Hà Thần Công tầng thứ ba lấy thân đỡ một đòn này, không ngờ người này lại thu chiêu . Vĩnh Tiếu hai mắt sáng ngời nhìn thư sinh kia mở lời đề nghị :
- Huynh đài mới gặp mà như đã thân từ lâu, có nguyện ý cùng ta kết làm huynh đệ , từ nay có vui cùng hưởng, có nạn cùng chịu ?
Vạn Nhất Phi đã lâu không gặp tri kỷ ,xưa nay tự hào mình là đệ nhất nhân Tây Vực trong mắt nào có ai, nay gặp được tri kỷ,ôm quạt hoan hỉ :
- Tiểu đệ năm nay hai mươi tư, không biết huynh đài..
Vĩnh Tiếu bước tới gần Vạn Nhất Phi đặt hai tay lên vai chàng ,lúc này cả hai đều đã hạ xuống mặt đất, cười ha hả nói :
- Ta tên Trương Vĩnh Tiếu năm nay hai mươi sáu , xin hỏi tính danh tiểu đệ ?
Vạn Nhất Phi cúi người xuống làm lễ,miệng nói :
- Tiểu đệ Họ Vạn Tên Nhất Phi, về sau xin đại ca chỉ bảo.!
Hai người nhìn nhau cười ha hả. Một hồi sau hai người mới từ ánh mắt kỳ dị của những người bên cạnh mà để ý tới xung quanh. Vĩnh Tiếu đầu tiên là chú ý tới thanh kiếm kia,quay sang tìm không thấy đâu . Chàng đang khó hiểu thì Nhược Vân đã tới giải thích :
- Vừa nãy hai người còn đang nói chuyện thì một lão nhân mặt trùm khăn kín mít, chính là tên trong nhóm bảo tiêu của huynh đã thừa cơ đoạt kiếm trong tay Tên Tư Đồ Lợi kia rồi. Bạch cô nương đang cho người đuổi theo, huynh đuổi theo nhanh còn kịp.
Nói rồi chỉ tay về phía đông, sau Bạch Phủ là một dãy dài nhà cửa, Vĩnh Tiếu than thở biết giờ cũng không biết đằng nào mà đuổi nữa, đành đi về phía Bạch Quân Nghi đang đứng bất an lo lắng phía bên kia.
- Bạch cô nương, xin hỏi thanh kiếm vừa rồi có phải toàn thân một màu đen tuyền , thân kiếm có khắc một chữ " Long ", sắc bén vô cùng không ?
Bạch Quân nghi tuy không hiểu chàng hỏi chuyện này để làm gì, song vẫn gật đầu .Khuôn mặt vẫn đầy lo lắng nhìn về phía Tây . Vĩnh Tiếu nghe nàng chính miệng thừa nhận, thở hắt một hơi, đây chính là thanh kiếm mà cha chàng mang theo suốt bên người không sai, kích động nhìn Bạch Quân nghi hỏi tiếp :
- không hiểu Bạch cô nương tìm được thanh kiếm này ở đâu , có thể cho tại hạ biết được không ?
Bạch Quân nghi thở dài, không nhin chàng chỉ gật đầu đáp :
- Mấy ngày qua tiểu nữ có xuôi qua Giang nam, từ thôn Phát Lập mua của một cửa hàng binh khí . Cửa hàng này là lớn nhất thôn đó, công tử dò hỏi là ra ngay.
Vĩnh Tiếu nhớ kỹ lời nàng nói, lòng quyết tâm phải qua đó một chuyến, biết đâu lại tìm được tung tích cha mình. Dẫu sao cũng đã nhiều năm đến giờ mới có chút manh mối, sao có thể bỏ qua.Chàng quay lại tìm Tiểu Yên thì thấy cô nàng đang đứng xa xa cùng mấy người Trương Bích Vân. Tên nhị đệ mới kết bái kia không ngờ đang lẽo đẽo theo sau Du Tiểu Yên , đang vừa phe phẩy quạt vừa cười cười nói nói gì với nàng. Tiểu Yên tỏ vẻ khó chịu sẵng giọng nhưng anh chàng vẫn đeo bám không tha.
Chàng đi tới, cười với Tiểu yên:
- Chà, tiểu muội của ta, ai làm muội giận vậy hả ?
Tiểu yên đưa tay chỉ vào Vạn Nhất Phi theo đuôi nàng nãy giờ không tha.
- Chính là tên này đó , hắn tự xưng là nhị đệ của huynh,nãy giờ cứ bám lấy muội .
Vạn Nhất phi vỗ quạt nhìn Vĩnh Tiếu cười cười đầy ẩn ý. Hắn đã để ý từ lâu, " Đại ca " cùng cô nương xinh đẹp này là huynh muội. Mình mới gặp nàng ta đã trúng ngay tiếng sét ái tình. Vừa nãy nghĩ đi nghĩ lại sao dám thương hại " Đại ca ".Tốt nhất là phấn đấu từ tiểu đệ thành em rể mới là vương đạo.
Vĩnh Tiếu thấy hắn cười nịnh nọt với mình thì làm mặt không biết quay đi. Gì chứ, muốn kua muội muội kết nghĩa của ta sao, ngươi còn phải cất công nhiều nha.Trương Bích Vân nhìn hai người bọn họ đang cười nói với nhau mà lòng kinh dị; hai người này thực lực không ngờ còn vượt qua Triệu phi hùng đang nằm dưỡng thương trong Bạch Phủ xa . Không hiểu vì lý gì chưa có mấy danh tiếng trong võ lâm.Cặp mắt nàng lóe lên một tia sắc lạnh rất nhanh biến mất .
Một lúc sau, Tư Đồ Lợi đi tới nhỏ giọng thì thầm vào tai Nhất phi vài câu, sắc mặt y nhất thời nghiêm trọng , nghe xong vội quay sang cúi mình hành lễ :
- Đại ca, tiểu đệ còn có công chuyện phải làm xin cáo từ tại đây. Lần sau gặp mặt nhất định phải mời huynh qua Vạn Độc môn nhà đệ một chuyến. Đại ca xin chớ chối từ, tiểu đệ xin cáo biệt . Trước khi đi, còn truyền âm vào tai chàng một câu " cô nương áo tím bên cạnh đại ca là cao thủ mị thuật, huynh phải cẩn thận " , Rồi nhìn nhìn Tiểu yên vẻ lưu luyến không thôi, đến lúc nàng lè lưỡi ra dọa mới nuối tiếc cùng với Tư Đồ Lợi và Đa Mộc Nhĩ rời đi.
Lãnh Nhược Vân thấy mục tiêu trước mắt của mình định lên đường xuống Giang Nam, đảo mắt một hồi rồi nói :
- Công tử, người muốn xuống Giang Nam à, có thể cho ta đi cùng được chứ, quê ta chính là Giang Nam đó, có thể dẫn đường và đưa mọi người thăm thú thắng cảnh sông nước Giang Nam.
Du Tiểu Yên vốn không có hảo cảm với cô nàng họ Lãnh này . Từ lúc gặp nhau ở ngoại thành Tế nam tới giờ vẫn mặt dày bám ca ca mình không tha , vừa nãy còn cố tình dụ dỗ nữa, liếc mắt nhìn Vĩnh Tiếu tỏ ý bảo chàng từ chối . Song Vĩnh Tiếu lại tưởng nàng ám chỉ đồng ý . Hơn nữa, có người thông thạo đường đất dù sao cũng tốt hơn , việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều, nên chàng liền gật đầu đồng ý .
Mấy người Trương Bích Vân , Tử Ngưu cũng là những người trẻ tuổi thích du ngoạn giang hồ , đều tỏ vẻ muốn đi cùng . Bích Vân thì bắt đầu nổi hiếu kỳ về Vĩnh Tiếu, còn Tử Ngưu thì sau khi chứng kiến võ công siêu phàm của cả hai huynh đệ này đều hưng phấn không thôi , tin chắc rằng nếu theo vị tiểu huynh đệ này giao lưu võ học thì chắc sẽ có đột phá nay mai.
Tới khi mấy người kia đã đi xa , Nữ tử đằng sau khẽ níu áo Nhược vân:
- Tiểu thư, chúng ta....
Lãnh Nhược Vân cắt lời của nàng:
- Linh nhi, nếu lợi dụng được hắn, Vô Tình Cốc chúng ta mới có thể thoát kiếp nạn lần này. Giờ đã không còn thời gian tìm người khác ngoài hắn nữa. Yên tâm, mọi việc cứ để ta lo.
Cô nương tên Tiểu Linh nghe thế liền im bặt không nói gì nữa.
Do nhiệm vụ của mấy người Trương Bích Vân chỉ là hộ vệ đoàn xe vào Tế nam thành an toàn, về sau tuy Long Hình Bá Kiếm đã thất lạc nhưng cũng không thể trách họ được.Sáng hôm sau,Ngoài Tô văn không ngờ cáo bệnh ở lại ra, nhóm người Trương Vĩnh Tiếu, Du Tiểu yên, Trương Bích Vân, Tử Ngưu,Lãnh Nhược Vân, Tiểu Linh lên đường xuống thuyền vượt sông Trường Giang xuống Giang Nam.
..o0o..