Chương 5: Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm - Chương 5

Ngày hôm sau Đinh Bùi Quân mang theo vài cấp dưới đi công tác, ước chừng phải một tháng mới trở về. Hắn vừa đi, Vệ Đình lập tức từ một tên nhàn rỗi chỉ xem văn kiện trở nên bận tối tăm mặt mũi, pha nước, đưa văn kiện, còn thường thường bị người nhờ vả gõ tài liệu rồi photo gì gì đó….

Vệ Đình chịu mệt, biết mình là người mới nhất định phải chịu khó một chút – sống qua hai năm đầu, về sau sẽ tốt dần.

Đầu giờ chiều làm việc, Hoàng Thư cùng bộ phận đến tìm y, nói là máy tính trong mấy văn phòng dùng không tốt lắm, có lẽ là virus quá nhiều, y học về máy tính, muốn nhờ y xem giúp. Vệ Đình đành phải đáp ứng, loay hoay mất cả buổi vẫn chưa xong, Hoàng Thư trước khi tan tầm liền đem chìa khoá của mấy phòng có máy tính chưa kịp sửa giao cho y, chính mình về trước. Vệ Đình thở dài, đành phải buổi tối ở lại tăng ca.

Đến gần tám giờ, Vệ Đình nghỉ ngơi một lát, cuối cùng chỉ còn phòng làm việc của quản lý. Y thở dài một hơi, nhận mệnh lấy chìa khoá mở phòng của Đinh Bùi Quân.

Phòng quản lý hẳn nhiên so với phòng bình thường thì xa hoa hơn rất nhiều. Vệ Đình đi vào, hiện tại không có ai, y mừng rỡ thoải mái ngắm nhìn khắp nơi – sofa bằng da thực xa xỉ, bàn làm việc vừa nhìn đã biết là chất lượng tốt, máy tính để trên bàn, giá sách bên cạnh là tài liệu sách báo tạp chí được sắp xếp gọn gàng.

Vệ Đình thưởng thức một phen rồi ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính, lại phát hiện có cài đặt mật khẩu. Vệ Đình ngẩn người một lúc, nghĩ thầm, Hoàng Thư cũng thực buồn cười, đã có mật khẩu còn muốn y đến sửa chữa? Dù sao cũng không thể tự tiện phá bỏ mật khẩu a, vì thế đành tắt máy. Cũng may trong phòng Đinh Bùi Quân có điều hoà, vừa mới vật lộn hơn hai tiếng, Vệ Đình cũng lười động, đơn giản nằm luôn trên sofa lôi thuốc ra hút.

Khói thuốc lượn lờ trong không trung, tầm mắt Vệ Đình dừng lại trên giá sách của Đinh Bùi Quân, y nhất thời tò mò liền đứng lên. Mở ra cửa kính, bên trong phần lớn đều là sách về quản lý kinh doanh, còn có mấy tài liệu tham khảo về hạng mục đầu tư mà công ty bọn họ đang nghiên cứu. Vệ Đình nhàm chán, tuỳ tiện lấy một quyển ra xem thử, rồi lại cất đi lấy quyển khác. Y nghĩ xem qua những thứ liên quan đến Đinh Bùi Quân cũng tốt, đỡ cho sau này cùng hắn trò chuyện lại không tìm được chủ đề gì để nói.

Xem hết quyển này đến quyển khác, Vệ Đình cũng có chút mệt nhọc, ngón tay qua loa lật vài trang, không cẩn thận lại làm rớt ra một tấm thiệp cưới màu hồng.

Là thiệp cưới của Diệp Tín, bị Đinh Bùi Quân kẹp trong quyển sách. Vệ Đình nghĩ, chắc là thuận tay để vào làm bookmark luôn? Mở ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên dưới tên chú rể Diệp Tín còn có một hàng chữ được viết bằng bút máy mực đen: đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh * . (Đây là câu của Từ Chí Ma, một nhà thơ lớn của Trung Quốc. Ý câu này đại khái là ‘được thì là phúc của ta, mất thì là số mệnh của ta’, ban đầu nó được dùng để nói về tình yêu, đến bây giờ thì còn mang nhiều ý nghĩa khác)

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân, Vệ Đình vội vàng đem thiệp cưới kẹp vào trong sách, để sách về chỗ cũ, đóng cửa tủ, hoảng hốt tắt đèn tắt điều hoà, hai ba bước chạy ra khỏi phòng.

Vừa mới đến hành lang, nhân viên vệ sinh thấy từ phòng quản lý chạy ra một người cũng bị doạ một trận. Vệ Đình nói một tiếng xin lỗi, chạy thẳng đến thang máy.

Mãi cho đến khi thang máy đóng lại, Vệ Đình kinh hoàng như bị sét đánh mới dần dần bình tĩnh lại. Y nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu qua gương trong thang máy, thần tình hoảng hốt giống như vừa phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Chẳng trách….

Vệ Đình nhớ đến Đinh Bùi Quân tối hôm đó, ngữ khí của hắn khi nói đỡ rượu giúp Diệp Tín, còn có ánh mắt ấy – sủng nịch cùng ôn nhu đến đau lòng, đó đâu giống vẻ mặt của nam nhân đối với một nam nhân khác.

Đinh Bùi Quân – là đồng tính luyến?

“Cốp” một cái, Vệ Đình bị đập đầu vào cửa kính, đau đến phải thụt lùi vài bước.

Ngẩng đầu xoa trán, Vệ Đình sợ hãi phát hiện Đinh Bùi Quân đang đứng ngay ngoài cửa, vẻ mặt buồn cười nhìn mình.

“Tôi vừa xuống máy bay, quay về công ty cất chút đồ. Cậu hôm nay lại tăng ca?” Đinh Bùi Quân giơ tay, xoa cái trán đã sưng đỏ của Vệ Đình, Vệ Đình cực lực chịu đựng không rên thành tiếng.

“Kiểm tra máy tính, diệt virus, cho nên bây giờ mới tan tầm… Ối!”

Lực tay của Đinh Bùi Quân rất lớn, hắn một tay giữ đầu Vệ Đình, tay kia thì ở trên trán y dùng sức xoa nắn. “Không dùng lực máu tụ sẽ không tan, xoa một lúc là tốt rồi. Nam nhân sợ đau cái gì”.

Vệ Đình chỉ phải nhẫn nại. Đinh Bùi Quân xoa thêm một lúc, buông tay ra, mỉm cười. “Mọc u rồi”.

Vệ Đình sờ trán, quả nhiên đã sưng lên một cái u lớn, nhớ tới mỗi lần mất mặt đều bị người này nhìn thấy, trong lòng càng thêm buồn bực.

“Kiểm tra máy tính sẽ có người của phòng hậu cần làm, không phải phận sự của cậu, ai cho cậu tăng ca?” Đinh Bùi Quân hỏi.

Vệ Đình không muốn nói ra Hoàng Thư, chỉ mơ hồi trả lời. “Cũng không có gì… chỉ là bảo tôi hỗ trợ nhìn qua một chút”.

Đinh Bùi Quân cười cười. “Cậu a…. về sau không phải việc tôi phân phó, không muốn làm thì đừng làm, bằng không người nào cũng có thể sai sử cậu, cậu không phải sẽ mệt chết?”

Vệ Đình biết là Đinh Bùi Quân quan tâm mình, liền trả lời một tiếng. “Ân”.

Kỳ thật trong lòng y cảm thấy không phải là người ta sai sử mình, bất quá chỉ là hỗ trợ thôi, cũng không phải người ta ép buộc. Nhưng Đinh Bùi Quân đã nói vậy, vẫn là thấy rất cảm kích.

Đinh Bùi Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, mở miệng hỏi. “Có khát không? Hay là đi uống mấy chén?”

“Vẫn là thôi đi, Đinh ca vừa xuống máy bay, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút”.

“Sao, buổi tối có hẹn?”

Vệ Đình sửng sốt một chút, gật gật đầu. “Đúng vậy, hẹn mấy người bạn đi ăn khuya, đang định qua đó”.

Đinh Bùi Quân chăm chú nhìn y một hồi, cười nói. “Muốn tôi đưa đi không?”

“Không cần, rất gần”.

Đinh Bùi Quân cũng không nói gì, gật gật đầu phất tay với Vệ Đình. Vệ Đình ngượng ngùng cười cười, xoay người đi trước.

Băng qua đường cái, không mục đích cứ đi về phía trước. Kỳ thật buổi tối Vệ Đình không có hẹn ai hết, y chẳng qua là vẫn chưa từ trong khiếp sợ ban nãy hồi phục lại. Đồng tính luyến ái mấy chữ này, y hiểu, người như thế y cũng không phải chưa từng thấy qua. Y không biết Diệp Tín có phải đồng tính hay không, nhưng nếu đã kết hôn thì tám phần là không phải rồi? Nói vậy, Đinh Bùi Quân chính là vẫn yêu thầm cậu ta sao?

Vệ Đình cước bộ dừng lại, y bỗng nhiên cảm thấy Đinh Bùi Quân thật đáng thương. Tham gia hôn lễ của người mình thích, thay người đó đỡ rượu, còn cười đến tự nhiên như vậy. Chính mình uống rượu xong nói hươu nói vượn, cho dù bị người khác biết mình thích Hạ Di Bảo thì cùng lắm cũng chỉ cười cười rồi xong chuyện – nhưng mà Đinh Bùi Quân, loại chuyện này anh ta có thể nói với ai?

Anh ta…. Nhất định là rất cô đơn đi? Muốn tìm người uống rượu còn bị mình cự tuyệt.

Nhất thời nổi lên xúc động, Vệ Đình xoay người chạy về công ty, Đinh Bùi Quân đã đi mất.

Đờ đẫn đứng trong chốc lát, Vệ Đình thở dài, chậm rãi trở về.