Chương 21: Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm - Chương 21

Trở lại tổng công ty, đến phòng mới báo danh, đem ký túc xá nửa năm không ở quét dọn sạch sẽ, vài ngày liên tục bận rộn làm việc khiến Vệ Đình sau khi tan tầm trở về nhà liền như một đống bùn nhão nằm bẹp trên giường.

Di động reo, Vệ Đình tiếp máy, là Tử Bội gọi đến, rủ y ra ngoài uống rượu, cô nói lâu rồi không gặp, muốn chúc mừng một phen.

Vệ Đình có chút do dự, bởi vì không biết có gặp phải người kia hay không. Y tuyệt không muốn gặp hắn, trường hợp nào có mặt hắn y cũng không muốn tham gia, vì thế y ấp úng nói. “Cái kia… tôi có thể phải tăng ca…”

“Tăng cái quỷ! Ngày mai không phải cuối tuần sao hả? Anh tăng ca đến mấy giờ? Cùng lắm đêm nay quán không đóng cửa, suốt đêm chờ anh!”

“…. Không thể để hôm khác sao?”

“Tôi là quỷ đấy à? Cũng không ăn thịt anh! Đừng có kiếm cớ, buổi tối qua đây!”

Tử Bội ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại, Vệ Đình ngẩn người nhìn di động trong tay.

Được rồi, y thật không có gì phải sợ Tử Bội, đi uống rượu cũng không phải chuyện trọng đại gì…. Cũng không thể vì một người không muốn gặp mà ngay cả làm bạn bè với Tử Bội cũng không được đi?

Vệ Đình tự giễu cười cười, huống hồ người ta cũng không hẳn sẽ đến. Dù sao cùng làm chung một công ty, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không có khả năng cả đời không thấy mặt nhau.

Tám giờ tối, Tử Bội lại gọi điện đến, hỏi y công việc đã xong chưa. Vệ Đình nằm trên giường có chút áy náy, đành phải nói gần xong rồi, mười lăm phút nữa sẽ đến.

Đứng lên thay quần áo, Vệ Đình rốt cuộc vẫn đi. Đẩy ra cửa vào ghế lô, Vệ Đình nhìn lướt qua trong phòng, Diệp Trình An cùng Đinh Bùi Quân ngồi ở hai đầu sofa.

Tử Bội cười cười ngoắc y. “Đến rồi?”

Vệ Đình cười cười, vừa mới ngồi xuống bên cạnh Tử Bội, Diệp Trình An đã sáp lại gần, ngồi giữa hai bọn họ.

“Muốn uống gì? Bia hay Coke?” Diệp Trình An ân cần hỏi. “Tôi lấy giúp cậu”.

Vệ Đình không được tự nhiên dịch dịch người ra xa, tuỳ tiện lấy đồ uống Diệp Trình An đưa qua, thấp giọng nói. “Cảm ơn”.

“Cậu còn khách khí với tôi làm gì?” Diệp Trình An hì hì cười, không chút để ý lại dán cả người lại gần, sắc mặt Vệ Đình đã có chút không tốt, Tử Bội rốt cuộc lên tiếng. “Thu liễm chút đi, Diệp Trình An!”

Diệp Trình An miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô. “Cô nói ai?”

Tử Bội nhướn mi, còn chưa kịp mở miệng Diệp Trình An đã cướp lời. “Tôi thu liễm cái gì? Tôi với Vệ Đình ở cùng nhau đã hơn một tháng, cô không biết?”

Tử Bội trợn mắt. “Cái gì?”

Diệp Trình An cười đến càn rỡ. “Tháng trước tôi chính là tới chỗ Vệ Đình ở a….”

“Đúng vậy, hết tiền không ở nổi khách sạn cho nên đến tìm tôi nương tựa, có cái gì hay mà đắc ý?”

Diệp Trình An đơ mặt, Vệ Đình như không có việc gì tiếp tục uống bia, uống một ngụm lại nghe Tử Bội khẽ cười. “Động phải sắt đá rồi đi, Diệp Trình An?”

Đinh Bùi Quân từ lúc Vệ Đình tiến vào vẫn luôn trầm mặc, hắn uể oải nửa dựa trên sofa hút thuốc, thỉnh thoảng uống một ngụm bia. Hắn từ trước đến nay không phải người hay uể oải, bình thường đi K hay uống rượu, tuy rằng không đến mức ngồi đoan đoan chính chính nhưng cũng tuyệt không làm tổ một chỗ trên sofa.

Hơn nữa rõ ràng nhìn ra được, hắn không có tâm trạng.

Không mở miệng nói chuyện, giống như hắn đang ở một thế giới hoàn toàn khác. Tử Bội đá đá chân hắn. “Uy, đi hát một bài a”.

Đinh Bùi Quân giật mình, nhưng không có động tác gì kế tiếp.

“Anh đến đây để ngẩn người à?” Tử Bội cười nhạo một tiếng. “Đừng có bóp nữa, lon bia sắp biến dạng rồi”.

Đinh Bùi Quân vẫn nắm lon bia uống được một nửa trong tay, Tử Bội nói thế Vệ Đình mới chú ý tới, lon bia đáng thương kia quả nhiên đã bị bẹp mất một ít.

Y run người một chút, làm bộ như không thấy thu hồi tầm mắt.

“Mấy người không hát, tôi hát nha!” Diệp Trình An đứng lên, quay đầu hỏi Vệ Đình. “Cậu muốn hát bài nào?”

“Tự cậu chọn đi”.

“Tôi chọn tình ca, chúng ta cùng nhau hát?”

Vệ Đình đang uống bia, thiếu chút nữa nghẹn chết. “Cái gì?”

“Tương tư phong vũ trung được không?”

Vệ Đình hoàn toàn hoá đá.

Tử Bội rốt cuộc nhịn không nổi, ngồi cười lăn lộn. Diệp Trình An còn cố tình bày ra bộ dáng thực sự trưng cầu ý kiến của Vệ Đình, cầm điều khiển chọn tới chọn lui.

Vệ Đình nửa ngày mới thốt ra một câu. “Cậu hát phần nữ?”

“Không sao”. Diệp Trình An cười rộ lên. “Hát phần nữ cũng được, thế nào, tôi chọn nha?”

“Chờ một chút!” Vệ Đình cuống quýt nói. “Tôi…. Tôi sẽ không hát cái kia….”

Tử Bội gian tà nói vào một câu. “Tôi hát với anh, Diệp Trình An, anh hát phần nữ đi”.

Diệp Trình An trên trán nổi gân xanh. “Tôi muốn đổi bài!”

Tử Bội đứng lên, đẩy Diệp Trình An ra. “Không biết thưởng thức, lăn qua một bên, tôi chọn bài”.

Diệp Trình An tiêu sái trở về, Tử Bội chọn mấy bài, lúc về chỗ ngồi cười nói với Diệp Trình An. “Khả năng ca hát của anh tôi đã lĩnh giáo qua, nói là ma âm nhập não cũng không khoa trương – tôi chọn đều là bài tôi thích, anh có hát thì làm ơn đừng có chà đạp những ca khúc kinh điển này”.

Diệp Trình An trừng mắt nhìn cô một cái, âm nhạc vừa vang lên, cậu ta vội vàng nhét một cái mic vào tay Vệ Đình. Khúc nhạc dạo vừa xong, Diệp Trình An trợn mắt nhìn màn hình, phụ đề bắt đầu chậm rãi hiện lên, cậu ta vẫn cứ trợn mắt nhìn như thế.

Xong rồi, sẽ không phải là hát….