Chương 8: Đánh cuộc

Chương 8: Đánh Cuộc

Lục Bình vừa thầm mắng mình đúng là mồm quạ đen, vừa từ trong ống tay áo lấy ra một lá huyết phù thượng phẩm Kim cương phù, vỗ lên người, một màng ánh sáng màu vàng kim mang theo tơ hồng nhàn nhạt bao phủ Lục Bình, trông giống như là hắn mặc vào một bộ khôi giáp màu vàng vậy.

Ba đạo băng nhận trong suốt liên tiếp đụng vào lớp kim quang phòng hộ. Chỉ nghe một trận thanh âm chói tai vang lên, ba đạo băng nhận biến thành mảnh vụn rơi đầy đất, còn kim quang trên người Lục Bình tuy cũng mờ đi hơn phân nửa. Nhưng vẫn còn có một tầng thật mỏng bao quanh người Lục Bình như cũ, bền bỉ bảo vệ sự an toàn cho hắn.

Lý Thắng vốn còn nghĩ mình sử dụng một lá phù lục thượng phẩm, tất nhiên sẽ khiến cho Lục Bình hết sức phòng thủ thậm chí bị thương, như vậy hắn có thể chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Không ngờ Lục Bình cũng lấy ra một lá phù lục thượng phẩm, triệt tiêu thế công bằng phù lục của hắn, để cho thủ đoạn chuẩn bị tiếp theo đạo phù lục này không còn dùng được nữa, giống như hoàn toàn hết sức chuẩn bị đánh ra một quyền, không ngờ đánh vào bông gòn, khiến cho Lý Thắng buồn bực muốn ói cả máu.

Lý Thắng vốn định sửa đổi thế công, tiếp tục hướng Lục Bình làm áp lực, lại đột nhiên phát hiện hiệu quả pháp thuật của thương phẩm phù lục trên người đối thủ còn không có biến mất, một tầng kim quang nhàn nhạt lộ ra như cũ, làm sao có thể?

Khi Lục Bình lấy ra phù lục vỗ ở trên người, Lý Thắng nhìn rất rõ ràng, đó chính là một lá phù lục thượng phẩm, hai tờ phù lục thượng phẩm tạo ra hiệu quả pháp thuật phải triệt tiêu lẫn nhau mới đúng chứ?

Đang lúc Lý Thắng bị hai chuyện ngoài ý muốn diễn ra liên tục cắt đứt thế công của mình, Lục Bình lại không do dự. Lục Bình bây giờ chẳng những không do dự, ngược lại còn có chút tức giận. Huyết phù lục là thủ đoạn áp đáy rương của hắn, nhưng không ngờ ở trận đầu đã bị bạo lộ ra, huống chi một lá phù lục thượng phẩm mất hết bao nhiêu linh thạch? Ba! Một lá huyết phù lục thượng phẩm thì sao? Bảo thủ suy đoán, cũng phải tốn năm khối linh thach!

Đây là cầm linh thạch ném xuống nước cho trôi đi a!

Lục Bình gần mười năm kham khổ tu luyện, lãng phí tư nguyên tu luyện là chuyện không thể tha thứ! Nếu như nói mới vừa rồi Lý Thắng sử dụng phù lục như không mất tiền ném ra khiến cho Lục Bình khó chịu, thì bây giờ hắn chính là thẹn quá thành giận!

Thừa dịp hiệu quả của phù lục vẫn còn, thế công của đối thủ lại bị ngưng, Lục Bình lập tức vận dụng cảnh giới Thuật mà hắn mới lĩnh ngộ không lâu, đem Dung huyết luyện cốt kiếm múa thành một quang cầu lớn, hướng Lý Thắng nghiền tới.

Tu vi của Lục Bình vốn cao hơn Lý Thắng, hơn nữa cơ sở của hắn vững chắc, mới vừa rồi chỉ là bởi vì hơi yếu trên phương diện pháp binh, hơn nữa Lý Thắng sử dụng chiến thuật dội phù lục dồn dập, mới khiến cho Lục Bình rơi vào thế hạ phong. Lần này Lục Bình chiếm cứ chủ động, nhất thời phản kích, thế công như sóng dồn, đợt này cao hơn đợt trước.

Lý Thắng bây giờ mới hiểu đầy đủ cái gì gọi là biệt khuất. Mới vừa rồi hắn còn chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, nhưng trong nháy mắt, thời thế đã thay đổi, hắn trở thành đối tượng bị áp chế.

Lý Thắng cũng không phải là không có cơ hội lật ngược tình thế, dù sao hắn còn có vài tờ phù lục thượng phẩm, thậm chí còn có một pháp khí còn chưa dùng đến. Nhưng vấn đề bây giờ là hắn căn bản không có thời gian phát động kiện pháp khí kia. Hắn bị chiêu thức của đối thủ hoàn toàn áp chế.

Đích xác là hoàn toàn áp chế, Lý Thắng không nghĩ ra Dung huyết luyện cốt kiếm chỉ là một loại cơ sở kiếm pháp thôi, thế mà làm sao có thể áp chế Cuồng phong nhị thập tứ kiếm của mình. Huống chi cái Dung huyết luyện cốt kiếm này hắn cũng rất thuần thục! Tại sao đối thủ lại có thể thi triển thứ cơ sở kiếm pháp này đến mức mạnh mẽ như vậy, uy lực lớn như vậy chứ?

Lý Thắng có chút bối rối. Hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử không tới mười lăm tuổi.

Nếu như hắn có thể bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét kiếm pháp của Lục Bình, sẽ phát hiện kiếm pháp của Lục Bình đánh ra vô cùng mượt mà lưu loát, không có chút nào gượng gạo như phủ tạc ra. Có lẽ sự chuyển đổi giữa các chiêu thức cũng không phải là hết sức quy phạm, nhưng mỗi lần chuyển đổi trong nháy mắt đó lại rất phù hợp với tình huống bản thân gặp được tỷ đấu, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục!

Có thể nói bộ kiếm pháp này lúc này không còn là cơ sở kiêm pháp của biệt viện nữa, mà là kiếm pháp của chính bản thân Lục Bình vậy.

Đây chính là cảnh giới của Thuật, thoát khỏi quy phạm chương pháp của kiếm Pháp, dung vào hiểu biết của mình, khiến cho kiếm đánh ra trở thành kiếm Thuật!

Lúc này dưới đài, đám tu sĩ quan chiến cũng nhìn ra Lý Thắng phải thua. Hắn đã không có đường hoàn thủ, thua trận là vấn đề thời gian mà thôi.

Lý Thắng dù sao cũng là một tiểu thiên tài, ở biệt viện có chút danh tiếng, vì vậy người đến xem hắn so tài cũng có khá nhiều. Ngoài ra còn có đội hữu của Lục Bình ở phân đội thứ bảy cũng đến cổ vũ hắn. Khi thấy Lục Bình có hy vọng thủ thắng, bọn họ cũng không khỏi vỗ tay, hoan hô, trong đó có đại học trưởng Diêu Dũng, nhị học trưởng Đỗ Phong, còn có tứ học tỷ Sử Linh Linh.

Tự học tỷ Sử Linh Linh cười nói:

- Không ngờ tới thập đệ Lục Bình cũng lĩnh ngộ cảnh giới Thuật, lần trước cùng Lý Thành tỷ thí không ngờ lại nhìn không ra.

Diêu Dũng nói:

- Lần trước giao thủ ngắn ngủi, hai người chẳng qua là hai, ba mươi chiêu liền phân thắng bại. Huống chi Lục Bình lúc ấy ắt là mới vừa lĩnh ngộ được cảnh giới Thuật, nếu không, Lưu tiên trưởng cũng sẽ không sau khi hắn cùng Lý Thành tỷ đấu hoàn thành rồi còn giữ hắn lại mà độc thân chỉ đạo.

Sử Linh Linh gật đầu một cái, nói:

- Đại học trưởng nói rất phải, ta nhớ đại học trưởng cùng nhị học trưởng năm đó đều là ở Luyện khí tầng tám mới lĩnh ngộ cảnh giới Thuật?

Diêu Dũng đáp:

- Đúng vậy, bất quá tứ học muội cũng là ở tầng thứ bảy mới lĩnh ngộ cảnh giới này, huống chi lúc đó muội chỉ mới mười lăm tuổi.

Sử Linh Linh từ chối cho ý kiến về điều này, chỉ nói:

- Phù lục ở trên người Lục Bình xem ra là huyết phù lục rồi, không nghĩ tới Lục Bình lại có loại phù lục này, quả là cũng chịu chơi!

Diêu Dũng nói:

- Huyết phù lục thượng phẩm có uy lực lớn hơn hai, ba thành so với phù lục thượng phẩm bình thường. Chẳng qua là luyện chế loại phù lục này phải lấy huyết dịch làm dẫn. Chân linh tu sĩ bọn ta một thân tu vi đều ở trong huyết mạch nên rất ít sử dụng loại phù lục này.

Sử Linh Linh ‘Hắc hắc’ cười, không nói thêm gì nữa.

Diêu Dũng tiếp:

- Đi thôi, trận này lập tức sẽ phải kết thúc, buổi chiều còn có vòng thứ hai còn phải chuẩn bị.

Dứt lời, ba người hướng chỗ nghỉ ngơi của phân đội thứ bảy đi tới, mà Đỗ Phong thì từ đầu tới cuối đều không nói câu nào.

Thì ra là ba người đã sớm hoàn thành tranh tài.

Trên trung ương lôi đài, tiên trưởng Lĩnh đội của hai mươi phân đội tụ chung một chỗ, cũng đang nghị luận về những trận đấu ở dưới.

Lần này Lưu tiên trưởng có thể nói là tương đối hài lòng, vô luận là tính về số người lên cấp hay còn là số Luyện khí hậu kỳ ở trong hai mươi chi phân đội, phân đội thứ bảy đều là danh liệt hàng trước, được Huyền Dung chân nhân gia thưởng. Lưu tiên trưởng lấy được một khoản phong phú tưởng thưởng. Bằng vào bút tài phú này, tiến vào dung huyết hậu kỳ chắc chắn không có gì khó. Như vậy tu vi của ông ta lại tiến gần thêm một bước với Đoán đan kỳ.

- Phân đội thứ bảy của Lưu sư đệ lần này có thành tích xuất sắc đó!

Người nói chuyện chính là Phương tiên trưởng của phân đội thứ mười hai.

- Phương sư huynh quá khen, phân đội của sư huynh cũng không tệ, có đến mười người tiến vào Luyện khí hậu kỳ.

Lưu tiên trưởng ngoài miệng thì chậm rãi hồi đáp, trong mắt lại lóe lên tinh quang.

- Ha ha, hai vị không nên khách sáo như vậy. Những lần tỷ thí trước giữa các đội đều phải đánh cuộc một phen, lần này xem ra cũng không thể có ngoại lệ. Chư vị nghĩ như thế nào?

Chính là Vương tiên trưởng phân đội thứ nhất.

Chư vị tiên trường còn lại cũng nhân cơ hội đó cổ vũ:

- Không tệ không tệ, đánh cuộc! Đánh cuộc!

- Vẫn là quy củ cũ! Các đội đưa ra hai mươi khối linh thạch trung phẩm, tiên trưởng Lĩnh đội của năm chi phân đội thành tích tốt nhất sẽ hưởng số này, như thế nào?

- Có thể, phân đội thành tích tốt nhất độc chiếm ba phần linh thạch, rồi mỗi vị trí giảm nửa phần linh thạch, phân đội đứng thứ năm vừa khéo chỉ phân được một phần linh thạch tưởng thưởng, như thế nào?

- Thật tốt, cần phải có Huyền Dung chưởng viện chứng kiến!

Chúng tiên trưởng mồm năm miệng mười, trong nháy mắt đã thống nhất quy tắc đánh cuộc, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên mà mọi người chơi cái trò chơi này.

Huyền Dung chân nhân khẽ mỉm cười, nói:

- Lão đạo đành làm chứng vậy, chẳng qua là chớ có quên nhiệm vụ sau khi tỷ thí. Mỗi phân đội phải lựa ra mấy tên đệ tử Luyện khí hậu kỳ tham gia tông môn thí luyện.

Sắc mặt của mấy vị tiên trưởng lập tức lộ về ngưng trọng, cùng lên tiếng đáp ứng.