Chương 5: Những Kẻ Xa Nhà

"Lão già! Do lão cả đấy. Nếu như lúc nãy lão không diễn thì tôi đã kết liễu chúng nó trong vài khoảnh khắc rồi. Rốt cuộc thì tôi có làm gì ông đâu mà lại đối xử với tôi như thế chứ!" Cửu Huyền lên tiếng đầy ủy khuất, toàn thân bị khóa bất động dưới nền đất. Nhưng bộ dạng của hắn có thể hiện chút đau khổ nào đâu mà còn sặc mùi gian trá.

"Nhóc ngươi có phải phụ nữ hay không thế? Vợ ta hồi xưa cũng hay thao thao bất tuyệt như thế lắm. Ngươi không thể tin tưởng ở ta à?" Lão pháp sư già đưa tay vẽ ra một cái vòng bảo hộ trên mặt đất. Đồng thời lão ngoảnh đầu lại nói chuyện mà không cần nhìn thử mình đang viết được cái gì. Xem ra đây là cái gọi là làm nhiều tự thành quen.

Mấy vòng tròn ánh sáng được kẻ chuẩn không khác gì dùng compa. Đồ án ma thuật là nhiều tầng lớp các cổ tự chồng chất lên nhau theo một quy tắc rườm rà khó hiểu thế nhưng lại dễ dàng được lão pháp sư phát họa ra. Cuối cùng thì các tầng lớp cổ tự kéo giãn ra thành vô số tấm thuẫn bán trong suốt từ nhỏ đến lớn quay vòng quanh trục và bao bọc lấy cả hai vào trong.

"Này cái đó trông có vẻ hay đấy. Tôi không hiểu tại sao lão lại không biết mình ở đâu nhưng lại có thể vẽ được mấy thứ phức tạp như vậy. Rõ ràng là diễn trò!" Cửu Huyền trầm trồ một chút rồi chau mày đầy hoài nghi nhìn kẻ trước mắt này thâm sâu khó dò. Nhưng cái sự khó đoán của lão pháp sư không phải mối quan tâm quá lớn của hắn một khi xiềng xích đã bị phá vỡ.

Lúc này lũ sinh vật bóng tối đã chi chít bò loạn khắp nơi. Từ góc nhìn trên cao thì bên dưới mặt đất như có cơn lũ quét qua, cơn lũ không khoan nhượng với những thứ cản đường trước nanh vuốt tàn bạo của nó. Đó là tổ hợp của những cái miệng đui mù và háu ăn với hàm răng cá mập trắng nhởn sẵn sàng cắm sâu vào da thịt ta nếu ta lơ là.

Nhưng bọn chúng nào đâu có cơ hội để tiến xa hơn, vì ngay chạm khi có thành phần xấu số nào đấy chạm vào lớp bảo hộ ma thuật thì đã bị mấy cái thuẫn xoay cực nhanh cắt thành mấy lớp cực kỳ ngọt rồi. Trông cảnh tượng này không khác gì cách mà người ta chuẩn bị món jamón vậy.

Về cơ bản thì loài quái vật kể trên không có trí thông minh như nhân loại nhưng đầu óc vẫn đủ nhanh nhẹn để nhận thức, ngay khi toán đầu tiên trong bầy bị giết một cách dã man thì chúng nó liền dừng lại nhưng thay vì tránh đi thì chúng nó lại túm tụm lại xung quanh để làm những động tác đe dọa lẫn dè chừng. Đôi khi có vài con được cử ra để thăm dò cũng đều bị xử gọn.

Nhưng điều đó không khiến những thứ dị dạng từ vực thẳm này dừng lại. Chúng có thể thực hiện một số hành động mang tính chất giải quyết vấn đề như nhặt nhạnh đồ vật xung quanh như vũ khí để tấn công đến việc cố gắng phá hủy những cái khiên rồi thất bại.

Điều đó khiến chúng nó lại bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn và gào rú thống khổ như thể không giết hai kẻ trước mặt được thì cái chết sẽ đến với chính chúng nó. Sau một lúc, cơn lũ lại tiếp tục càn quét, song lần này là tự sát.

"Không ổn rồi!"

Dây dưa với Cửu Huyền đủ lâu, lão pháp sư thì thầm đầy khó chịu rồi e ngại vuốt vào lớp áo choàng đen óng được thêu đầy những họa tiết tỉ mỉ bằng chỉ vàng của mình. Cả người lão ta cứ nhún nhảy như theo giai điệu để né tránh thứ chất lỏng đen đúa và đặc quánh đang tung tóe khắp nơi. "Lũ cuồng thực quỷ đáng ghét, đừng để máu của chúng bây dấy lên vải len thượng hạng của ta. Ta đã phải giết một con hỗn huyết long vì nó đấy."

"Mày! Nói tao nghe tại sao mày lại làm thế?" Kéo lấy nửa thân trên của một con quỷ đang ngắc ngoải, lão pháp sư gặng hỏi: "Mày không biết tao là Cain sao? Mày không biết là tao mạnh đến mức nào đâu."

"Ga... ga..." Nó không thể nói được, đó là tiếng rên rỉ sắp chết. Nó bị lắc thêm vài cái, sau đó tắt thở ngay trên tay lão pháp sư.

"Này sao lão lại nói chuyện với chúng nó chứ. Chẳng phải lão nên tìm cách đối phó sao? Lại giở trò lú lẫn à, lão nghĩ tôi lên ba chắc?" Ngay đằng sau, Cửu Huyền đang ngồi xổm nói. Hắn đã gỡ gần hết xích ra được, mặt đầy vẻ đắc ý. Lần trước hắn yếu lòng nên không ra tay nhưng khi con dã thú bị nhốt lại đột ngột được tự do, có thể nó sẽ chọn trốn chạy hoặc chỉ đơn giản là bật chế độ tàn sát. Cửu Huyền chọn cách hai, hắn chọn tẩn cho lão già một trận vì dám làm vậy với hắn.

Có lẽ bao nhiêu năm được dạy đạo đức vẫn còn vấn vương trong đầu Cửu Huyền khiến hắn chần chừ, thế nhưng trước đó lão đã định tiễn hắn về tây thiên và nghĩ lại càng khiến hắn giận dữ.

Bây giờ Cửu Huyền có hẳn một thanh chủy thủ chực sẵn trong tay. Nhưng vũ khí chỉ là để đe dọa thôi, hắn không muốn giết người. Ma thuật của lão pháp sư dù thuần thục đến mấy cũng tốn thời gian, mặc khác lão cũng không cho thấy một cơ thể gần như bất hoại như hắn hay một thứ sức mạnh vật lý nào đặc biệt cả nên có lẽ sẽ đơn giản thôi.

"Ồ nhóc! Ngươi thoát ra được rồi à, nhanh thật đấy. Đợi ta thêm một chút nhá, để ta xử đẹp lũ này rồi đem ngươi đi." Cain không bất ngờ chút nào kể cả khi Cửu Huyền đã thoát ra, hay thậm chí là mảy may quan tâm đến lưỡi kiếm ngắn đã chớp nhoáng kề cạnh cổ mình. Lão thấy kim loại lạnh, thấy Cửu Huyền nóng nhưng lão chỉ cười khẩy.

"Ngươi biết đấy. Ta tuy không còn tốt như những ngày trẻ, đôi khi quên mất mình đang làm gì. Nhưng khi còn trẻ ta đã làm phép rất nhiều, nhiều đến mức nó là bản năng. Kể cả thời gian cũng không thể lấy đi những gì đã hằn sâu bên trong linh hồn ta. Những kẻ sâu mọt, những kẻ cặn bã, những kẻ tin rằng sự nuông chiều của chúng sẽ lấp đầy chiều sâu bên trong ta. Chúng đã lầm và ngươi cũng thế." Lão pháp sư già tỏa ra một khí thế đáng sợ, hay đúng hơn chính lão hóa thành nỗi sợ. Không phải những trò vui mà Cửu Huyền từng thấy, đây không còn là một vở hài kịch. Gió như lặng lại khi chỉ có chết chóc là ra vào trong khí quản của lão. Lão ta là hiện thân của chính mình trong quá khứ, không thể bị suy chuyển hay vùi dập.

Cửu Huyền ngây ra cho đến khi ngục tù đến với hắn, cho đến khi những sợi xích dường như sống lại một lần nữa và tước đoạt mọi sự tự do hắn có. Hắn rên rỉ như con nai giãy giụa khi lưỡi dao của kẻ đi săn cắm ngập vào cổ nó, nai không biết rên rỉ khi tim nó đã ngừng đập. Hắn vẫn sống nhưng hắn lại bất lực một lần nữa, hắn trở thành nai, hắn ngừng rên rỉ.

"Các ngươi thèm thịt sống à. Ăn đống xác chết ấy còn chưa đủ ư? Cái chết rốt cuộc đâu phải là thứ gì đó khóa chặt vào sinh mệnh. Rõ ràng với các ngươi, nó là lựa chọn mà nhỉ!" Ở một nơi được mặc định rằng không tồn tại vì nhân loại thì cái bầu không khí dè chừng của nó lại dễ dàng bị xáo động bởi một lão già gần đất xa trời.

Đây không còn là một cái lồng tù túng bởi sự nhoi nhúc của những thứ ô uế. Nó là một bức tranh thủy mặc của một con người đứng trước thiên nhiên và không còn gì hơn nữa. Như một nét chấm phá khiến cho những gì còn lại chỉ còn đi theo một quỹ đạo đơn điệu. Vị pháp sư phá vỡ tất thảy bằng ma thuật và oai nghiêm của mình.

Lão cắm thẳng cây trượng xuống đất, đại địa như nức vỡ ra với số lượng vòng tròn ma thuật được khắc sẵn lần lượt được khởi động. Lớp chồng lớp, tạo thành một cây trụ ma pháp hấp thu sạch sẽ dòng chảy ma pháp có trong tự nhiên, đến cả Cửu Huyền nằm đó cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Với sức mạnh khủng khiếp như vậy, ma pháp cao cấp “Thái Dương Chi Nộ” được thi triển. Một luồng gió không biết từ đâu ra hội tụ lại một chỗ lấy pháp sư Cain làm trung tâm, râu tóc của lão ta phấp phới trong gió. Bầu trời vốn không tồn tại ở nơi hang động này lại bắt đầu hiển hiện, nó là một bầu trời đêm được biến ảo ra. Trên bầu trời đêm có một bóng người khổng lồ như ẩn như hiện, bễ nghễ chúng sinh.

"Thần Ra vĩ đại, bầy tôi của người đang kêu gọi. Hãy thanh tẩy thế gian này bằng sức nóng của và tất cả kẻ thù sẽ là lễ vật được dâng lên. Mặt trời ban trưa, ngày thanh trừng."

Lũ quỷ gào thét trong nỗi sợ khi chúng phải đối mặt với một hình tượng hùng vĩ như vậy. Đôi mắt mù lòa không cho phép chúng có thể chiêm ngưỡng trực tiếp, nhưng khí thế từ thân ảnh đấy khiến cho chúng nó cảm thấy khủng bố. Cứ như là một vực thẳm chết chóc khiến cho móng vuốt của chúng không thế cấu víu vào mà phải rơi xuống vào trong bóng tối vô tận. Mỉa mai thay khi thứ đáng lẽ ra là nơi nuôi dưỡng những sinh vật bóng đêm này lại có thể đem lại nỗi sợ với chính chúng, như người mẹ nóng nảy trừng phạt đứa con của mình, và mỉa mai hơn vạn lần khi vị thần đem lại ánh sáng vì một lý do nào đó lại được xem như là bóng đêm trong những bộ óc đơn thuần ấy.

Bóng người không biết có nghe thấy hay không, đôi mắt mở toang ra chiếu thẳng xuống một luồng ánh sáng.

Từ bóng đêm, từ thời khắc ánh trăng còn tại vị. Ánh dương đột ngột xuất hiện, vẽ lên vòm trời bằng thứ ánh sáng quang vinh, đầy bạo ngược của nó. Trăng và sao chạy trối chết như những kẻ tị nạn phải lảng tránh khỏi chính nơi chôn nhau cắt rốn của chính mình một cách hèn yếu. Để lại ánh dương hiện diện tại đấy như vị chúa ánh sáng bệ vệ và đơn độc, nó bị nhấn chìm trong thứ ham muốn cháy bỏng là ngốn sạch mọi tạo hóa trên trần gian.

Nhưng đó không phải là ánh dương ta từng biết. Ánh dương ta biết là một kẻ bàng quan, hay đúng hơn là một kẻ nhạt nhẽo chỉ hoạt động theo bản chất là thế lực của tự nhiên và chỉ có vậy. Còn đây, nó lại có cảm xúc, lại có ham muốn nhiều đến đáng lo ngại làm sao.

"Hạ thấp người xuống, một chân ra sau và khẽ cúi đầu. Hai tay dang ra như thể ngươi đang chực chờ để trao cho ai đấy một cái ôm..." Lão pháp sư cuối chào trước ánh dương mình triệu gọi, và đắm mình trong sự chở che mà nó mang lại.

Ôi vĩ đại làm sao khi thần chết giáng lâm với một sự hào nhoáng bất ngờ thay vì chỉ ảm đạm gặt hái lấy sinh mạng. Từng tiếng kêu thảm cùng với mùi khét lan tỏa ra báo hiệu cho ta nó thật nguy hiểm, nhưng lấy làm lạ thay với người đem nó đến thì đây lại thật là một hơi ấm thật dễ chịu. Ánh sáng tỏa ra chói đến mức đến cuối cùng ta chỉ còn có thể thấy một bầu trời rực lửa và một bóng người đang cúi chào.

“Đã lâu rồi, chưa có ai dám thách thức ta cả!”

Và rồi bầu trời hư ảo biến mất, để lại những cột khói trắng và sự tịch mịch. Cain tin tưởng vào khả năng hủy diệt tuyệt đối của ma pháp đã thi triển, một khi thần Rar đã xuất hiện mặc dầu chỉ là một tí ti cũng có thể khiến cả nữ hoàng của giống thực quỷ chật vật.

"Ta đã nói rồi. Ta là Cain, kẻ bất hủ. Nhóc ngươi đã thấy một pháp sư chân chính là như thế nào chưa. Hắc hắc!" Có vẻ sử dụng một lượng lớn ma lực như thế không khiến tâm trạng của pháp sư Cain trở nên ủ rũ một chút nào. Sau khi ma pháp biến mất, lão ta còn hưng phấn hơn khi mà cảm nhận thấy than và tro đang đổ vụn xuống, chỉ tay vào mặt Cửu Huyền đang ú ớ vì không thể tin nổi mà cười nhạo.

"Lão, lão làm như thế nào thế. Khốn kiếp, lão là quái vật à. Định làm gì với tôi chứ, đừng giết tôi. Làm ơn.” Khi còn chưa tỉnh lại từ cơn thất thần thì Cửu Huyền đã vô thức cầu xin từ lúc nào. Hắn chưa bao giờ thấy sức phá hủy khủng khiếp như vậy. Kể cả hang động có chỗ còn bị đốt thủng đến các tầng bên dưới, còn hơn cả bất cứ thiệt hại nào mà hắn vừa gây ra trước đó.

“Thú vị thật, không còn ra vẻ nữa à. Ngươi thật thú vị đấy, lúc đầu là khiến ta nhớ đến vợ cũ, còn bây giờ là học trò yêu dấu vì hồi xưa nó cũng từng nói vậy khi ta cho nó xem một ít trò. Trước khi đi du lịch, ta còn hứa với nó là sẽ mang quà về cho nó, chờ đã, không phải, rốt cục thì ta đã chào nó hay chưa chỉ… À ta nhớ ra rồi, đây đâu phải đường về thành Cổ Đế, để ta đưa ngươi đi gặp nó rồi đem ngươi đi nghiên cứu, sau đó ta có thể cho ngươi làm đệ tử thứ ba của ta luôn. Mà không được còn phải mua quà nữa, nếu vậy thì ta phải qua thăm mấy người bạn ở phương bắc rồi.” Vuốt vuốt bộ râu bạc trắng của mình, Cain nắm lấy đầu xích để kéo Cửu Huyền theo, không quên hỏi hắn một câu:

“Mà tên ngươi là cái gì ấy nhỉ?”

“Là Cửu Huyền, lão hỏi làm gì, chằng lẽ là định bắt nhốt tôi vào một cái hồ lô.” Cửu Huyền nghiên đầu nhưng ngay lập tức bị một cục đá va vào, hắn rất tức tối, vốn ban đầu không muốn nói tên ra nhưng nỗi sợ đã nói thay mất rồi.

“Tên lạ đấy, ngươi có can hệ gì với lũ da xanh đấy à? Chưa kể, hồ lô là cái gì, nghe rất lạ tai. Mà thôi cứ để đó đi, ta mới nhớ ra một sự thật. Ngươi từng dịch chuyển chưa Cứu… Cứu Huyền thôi, Huyền thôi.” Đọc một cái tên lạ khiến Cain líu lưỡi nên cái tên dễ dàng bị cắt phăng ra làm đôi, lão cũng xém đập đầu mình xuống đá vì lão nhận ra mình đã quanh quẩn ở cái chốn này mấy tháng mà quên mất mình có cuộn dịch chuyển.

Nghe thấy vậy Cửu Huyền cũng không tỏ ra mấy khó chịu, bình thường bạn học cũng chỉ gọi hắn một cái tên là Huyền thôi mặc dù chỉ Huyền thì nghe có vẻ giống nữ. Song khi nghe tới dịch chuyển Cửu Huyền hai mắt tỏa sáng, lên tiếng hỏi ngược lại: “Lão biết dịch chuyển giữa các thế giới à?”

“Giữa các thế giới! Không, ta chỉ dịch chuyển được tối đa ba trăm dặm mà thôi. Nó lại còn cực kỳ tốn sức nữa, pháp thuật lúc nãy ngốn hết mana của ta rồi. Cũng may là ta có hai cuộn dịch chuyển mới có thể miễn cưỡng đưa ta và ngươi đến một bến cảng gần đây nhất… ” Moi trong túi áo ra hai cuộn giấy da cũ kỹ, lão pháp sư nâng chúng như nâng trứng, miệng thao thao không ngừng nghỉ về công dụng và phương pháp nó được làm ra mà không quan tâm rằng có ai đó đủ nghiêm túc để nghe hay không.

“Bình thường chẳng ai hỏi mấy câu đó cả. Chỉ có người ở thế giới khác thì mới hỏi vậy.”  Cain nhướng một bên mày nhìn Cửu Huyền, bây giờ lão mới bắt đầu nghi vấn về nguồn gốc của hắn.

“Không, làm gì có. Ai lại đùa nhau thế chứ.” Nghe thế, Cửu Huyền chột dạ, nếu như tay hắn không bị trói thì chắc sẽ vẫy lia lịa, có khi còn đánh trống lảng để đánh lạc hướng Cain.

Tính đến nay Cain đã hơn bảy mươi rồi, một thằng nhóc con chưa đủ hai mươi lại có thể làm trò trước mặt lão sao. Mà nói thế chứ Cửu Huyền quá lộ liễu, cái này là người có khả năng xã hội cơ bản cũng để ý. Nhưng hắn không để ý mà chỉ biết tự làm xấu mặt mình, có lẽ là do tâm lý còn chưa ổn định.

“Hắc, hắc ta đùa thôi. Xem ngươi kìa, mới đó bị dọa sợ à. Ta đã để ý ngay từ khi ngươi đến đây rồi, kể cả trang phục và giọng điệu ngoại lai ấy nữa. Ta từng biết tộc dã tiên có làn da và ngoại hình có vài nét tương tự ngươi, song chúng không phải con người. Ngươi giống con người hơn rất nhiều đấy, nhưng con người ư, ngươi có phải không chứ!”  Cain vỗ vỗ vào lưng Cửu Huyền, ra vẻ ta đây trưởng bối không chấp mấy thằng ranh con rồi lôi hắn đi.

“Không biết nói gì rồi đúng không. Đừng có ghi hận với ta nhá, ta chỉ thấy ngươi có tiềm năng thôi.” Dưới đôi mắt của một pháp sư, Cain có thể thấy Cửu Huyền như một cái hố không đáy. Tuy ma pháp lúc nãy của ông ta có dấu hiệu xung đột với sự hấp thu ma lực quá đà đó nhưng nó cũng có giới hạn, ma thuật xung quanh đã gần như cạn sạch rồi mà hiện tượng ấy vẫn không dừng lại. Lão lúc nãy bày ra một tư thế không thể suy chuyển nhưng trong lòng cũng rúng động, đôi ray run rẩy đến mức phải dùng sức hết sức mình để che dấu, điều này đã bắt đầu khi lão ta cố dùng ma pháp để triệu gọi mặt trời. Thật là đáng sợ quá, xém nữa nó lôi ta chết chung rồi!

Cain tự hỏi rằng rốt cuộc tuổi già so với danh xưng của lão đã mâu thuẫn đến như thế nào. Thứ duy nhất bất hủ là bản năng của chiến tranh và sự hủy diệt. Bỗng dưng nếp nhăn trên mặt lão ta ngày càng nhiều lên một chút, nhiều tang thương thêm một chút.

“Cái lũ lúc nãy là do ngươi gọi ra đấy nhóc. Ngươi có biết ngươi trông như cây đèn hiệu không.”

Lúc này thì cái thân già của Cain rất là tò mò, lão muốn truy rõ nguồn gốc của loại năng lực này ở tại lâu đài riêng của mình. Ở nơi đó có đủ kiểu nghiên cứu sinh ưu tú của vương quốc và trang thiết bị tân tiến rất nhiều. Song Cain cũng nhận ra mình có hơi quá đà, khi mà hành hạ một tên nhóc mình mới vừa thấy mặt như thế này.

“Đúng là đồ ngậm máu phun người. Do lão gọi chúng nó đấy! Sao còn chưa thả tôi ra nữa.”

Nhìn bề ngoài thì đúng là do Cain thật, Cửu Huyền đang thoải mái tung hoành thì bị lão cắt ngang. Lại còn đóng vai người xấu, bắt trói hắn, ngược đãi hắn. Cain là hình tượng điển hình của mấy tên khốn thì rõ ràng làm sao mà Cửu Huyền tin được.“Ngậm máu phun người trắng trợn. Cái đồ…”

“Ngậm! Để ta nói tiếp đã. Chính cái miệng tham lam của ngươi dẫn chúng đến đấy.” Cain đã đoán trước lập tức chen lời vào. “Để ta cho ngươi tự nhìn mà biết. Dạ thủy đấy, nó khiến mắt ngươi sáng hơn trong đêm và có thể thấy được ma thuật, hay đúng hơn là nhờ ma thuật ngươi mới nhìn được trong đêm. Hài! Ta lại dông dài rồi, sau này ngươi hỏi lũ dạ tiên là biết. Nhờ nghiên cứu nó mà ta phát minh ra con quay dò ma năng, thứ đó thú vị lắm ta tạo ra nó để học trò nhỏ của ta chơi nhưng mà hội đồng lấy nó đi mất rồi.” Không biết có phải tất cả các pháp sư đều có túi thần kỳ hay không nhưng Cain lôi hẳn một cái vại như vại bia ra rồi đổ trực tiếp nó xuống mắt Cửu Huyền như muốn dìm chết hắn, chất lỏng bên trong có mùi như rượu vang còn cử chỉ của lão thì có vẻ hơi tiếc nuối. “Ây dà, đổ hơi nhiều rồi. Còn gì để mà uống chứ.”

“Ọc, ọc… ọc… Lão định giết người chắc, đổ rượu lên đầu tôi để làm gì chứ. Ơ, cái gì trên người tôi đó, cứu, cứu nó đang bùng cháy.” Rên thảm thiết như con lợn bị chọc tiết, Cửu Huyền bắt đầu thấy cơ thể mình được bao bọc trong một lớp lửa xanh biến hắn thành một hỏa nhân đúng nghĩa. Ngọn lửa như có sự sống, với cái lưỡi liếm láp từng ngõ ngách trên cơ thể hắn nhưng nó không nóng một chút nào, mặc dù hắn nhìn giống như một cơn lốc xoáy làm từ lửa xanh vậy.

Cửu Huyền cũng nhận ra thêm một điều, hắn không còn bị trói nữa. Hắn lại một lần nữa nắm lấy được tự do thay vì nằm sõng soài dưới nền đất dơ dáy lẫn lạnh lẽo. Chỉ tội nghiệp rằng người thanh niên khí thể hừng hực lúc nãy giờ đây chỉ đưa tay mình ra chờ đợi sự giúp đỡ, rõ ràng hắn đã thoát được thứ phong ấn ma quỷ đó vậy mà sao lại có thể cúi đầu thật dễ dàng trong khi để thoát ra thì dễ chẳng thua gì cho mấy con lươn trườn khỏi tay của tên thợ đánh cá vụng về vậy. Đây cũng có phần nào như cách thuần hóa chó hoang nhưng chó không phải là người và tính cách của Cửu Huyền không dễ dàng để mình chịu thiệt như vậy.

“Đó ta tháo xích cho luôn rồi đấy. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, dù cái khả năng thích nghi quái gở của ngươi có tốt thế nào đi nữa thì ta cũng có cách để trị.” Cain nguýt Cửu Huyền một cái.

“Chúng nó là thứ gì vậy.” Cửu Huyền nhận ra thứ lửa xanh này không hề đe dọa đến mình thì lại chuyển sang thích thú, đưa tay lên ngó nghiên, thử tác động vào nó nhưng không được. Muốn thao túng ngọn lửa này bằng cách chạm vào là bất khả thi.

“Ma lực đấy, để ý có điểm kỳ dị gì không!” Cain từ tốn nói, bây giờ lão ta lại lôi ra cái tẩu thuốc rồi phì phèo, vừa rít lại vừa điều khiển lửa xanh tụ lại thành hình dáng của một con cóc đang đạp xe đạp trên đầu ngón tay, nhưng ngọn lửa của lão ta rất yếu, yếu xa so với Cửu Huyền.

Mất một lúc để quan sát, Cửu Huyền nhận thấy lửa xung quanh thật là yếu ớt, nhiều chỗ chỉ còn âm ỉ đôi chút rồi tắt ngúm để lại một mảng trống dần lan tỏa ra xung quanh. Tấm thảm lửa xung quanh Cain thì có vẻ rất thích thú muốn được đến gần lão nhưng chúng nó không thể làm được, mà thay vào đó cứ bị cuốn vào người Cửu Huyền rồi bị ngấu nghiến trong vô vọng. Từng phút trôi qua môi trường xung quanh trở nên ngày càng ảm đạm, chỉ còn vài đốm nhỏ là các loài sinh vật còn rải rác xung quanh, Cửu Huyền còn có thể nhìn xa hơn xuyên qua cả vách đá dày. Có vẻ tác động hắn gây ra khiến cử động của chúng càng trở nên trì độn lại.

“Do tôi làm à, thế tôi có thể dùng ma thuật như lão không!” Cửu Huyền hai mắt tỏa sáng, trong lòng mở cờ tưng bừng.

“Không! Đầu óc ngươi có vấn đề à. Ngươi đang phá hủy môi trường tự nhiên ở đây đấy!” Cain càu nhàu, móng tay bấu vào trong trượng chuẩn bị để đập Cửu Huyền thêm vài cái rồi gông cổ lên nói tiếp: “Lũ quỷ đó là do ngươi, chúng nó vốn không tự nhiên. Ta chỉ dập tắt nguy cơ thôi. Ngươi không biết ngươi giống như hiện thân của một cái hố đen à. May mà ngươi gặp ta không cái tên cộc cằn dưới hang này sẽ tự tay xử ngươi luôn…” Chưa nói xong thì Cửu Huyền cự nự, chen lời giữa chừng:

“Chẳng phải lão mới vừa dọn sạch cả một bầy quỷ sống ở đây à, chưa kể cả bom rơi đạn lạc nữa. Lão nói với tôi rằng cái đống đấy không tốn chút mana nào… ”

Hai người nói chuyện tự nhiên như ở nhà, không quan tâm xung quanh có biến động gì. Cho dù là cái gì đang tiềm phục bên ngoài cũng đủ khôn để không dám gây chuyện với mấy kẻ gây rối này. Cãi vã khiến bầu không khí xung quanh đỡ miễn cưỡng hơn, nhưng do đó một chi tiết nhỏ bị bỏ qua dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào, nó đang toan tính cái gì đó.

Tranh cãi hơn nửa ngày trời, cuối cùng chẳng ai hơn ai cả nên lại hướng về vấn đề chính Cửu Huyền nghe được thì sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng. Cổng dịch chuyển cũng đã được Cain lắp đặt đầy đủ. Nói khó cũng không phải là khó khi mà lão ta chỉ đốt cuộn giấy để mở ra một cái cổng xanh thẫm hình bầu dục mà thôi.

Trước khi cả hai bước qua cổng, Cửu Huyền mới ngập ngừng hỏi:

“Vậy như lão nói là nó còn có thể gây hại đến tới cả tôi ư, rằng tôi có thể sẽ nổ tung như một quả bom nguyên tử. Nhưng tôi không cảm thấy làm sao cả, vậy thì tại sao tôi phải tin lão chứ. Nhìn lão là biết hết nhiên liệu rồi. ”

“ Tin hay không tùy ngươi nhưng ta tự có cách để trói ngươi lại. Ta có thể giúp ngươi thoát ra đấy, ngươi có đủ sức để thoát mà phải không!” Cain vừa đấm vừa xoa, mặt không đổi sắc.

“Nhưng nếu có người để ý đến tôi thì sao, dù sao chính lão nói là tôi quá dễ để bị chú ý mà?” Cửu Huyền cả lo nói.

“Đúng rồi nhỉ ta quên mất, với cái khả năng thích nghi để tìm ra cách kháng ma thuật như ngươi thì ta không biết làm cách nào để phong ấn ngươi lại cả. Hay là ngươi tự học xem cách điều khiển ma lực đi, rất đơn giản thôi. Ta có một giả thuyết, thử tưởng tượng ma lực như cánh tay thứ ba của ngươi, cố gắng thao túng nó…” Cain không chỉ vừa giảng mà còn làm mẫu bằng cách biểu diễn các đường dẫn ma thuật khắp cơ thể, theo lý giải của ông ta mấu chốt của việc hấp thu quá độ của Cửu Huyền là hắn không biết kiểm soát đường dẫn của dòng chảy tự nhiên dẫn đến cơ thể của hắn tự động hấp thu theo bản năng, người có ma lực bình thường đều như thế cả chỉ là Cửu Huyền có cái bao tử lớn hơn mà thôi.

“Ồ nó như thế này phải không.” Cửu Huyền miễn cưỡng đình trệ việc hấp thu lại, cho đến khi ngọn lửa của hắn nhạt dần lại. Tuy nó vẫn sáng nhưng nếu nhìn vào, chỉ có thể xem hắn như là một pháp sư có thiên phú về ma lực thôi.

“Ấn tượng đấy, gần tốt bằng cô học trò nhỏ của ta rồi. Rốt cuộc thì để giải quyết đơn giản hơn ta tưởng. Nhưng còn về ngoại hình, thử dùng cái hồi nãy lấy được từ lũ quái vật đi. Có vẻ như ngươi hời to đấy, theo ta thấy thì mặt dây chuyền này ở đẳng cấp cổ vật rồi, có hẳn nhiều bùa phép cấp trung được ếm bên trên, đủ để cho kẻ khác không nghi ngờ. Ảo thuật thường không tác động trực tiếp lên người dùng, chưa kể thích nghi cũng nhận biết được cái tốt cái xấu mà còn tìm cách để đối phó, có khi ma thuật để thay đổi hình dạng sẽ hoạt động tốt hơn trên người ngươi đấy.” Bên dưới bộ râu xơ rối miệng của Cain nhếch lên một cái, nhưng nhanh chóng được ẩn đi.

“Cổ vật à, là hàng cao cấp phải không. Nhưng dùng như thế nào chứ, chẳng lẽ lại tưởng tượng ra.” Cửu Huyền đùa một câu nhạt toẹt, tự cười với mình.

Cain nhún vai, không nói gì cả, đưa cho hắn một bức vẽ rất chi tiết về một cô gái phương bắc, tóc đỏ trông có vẻ rất xinh đẹp. Dựa theo hình mẫu đó Cửu Huyền thông qua vòng cổ biến thành chín phần giống, thậm chí tông giọng của hắn trở nên cao hơn và ngọt ngào hơn rất nhiều, nguyên lý hoạt động của ma thuật thật sự khó hiểu.

Xem như là tôi nhắm mắt bỏ qua cho lão đi. Nếu tôi lên mặt đất được thì tốt, còn có âm mưu gì thì lão cứ coi chừng.

Sau đó hai người bước vào cổng, dịch chuyển đến vùng đất trù phú ngay tại Trấn Baldur. Không mảy may chú ý đến ánh mắt quan sát cả hai người lúc nãy cũng đã biến mất không dấu vết.

“Lạnh quá… “ Nico toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt mở toang ra rồi đảo một vòng xung quanh. Cô chỉ thấy tuyết rơi đậm, cảnh vật đều một màu trắng xóa, tuyết cũng phủ đầy người cô. Nơi đây là giữa rừng lá kim, bình thường ở Salamander không có nhiều cây lá kim. Đống than củi nằm đấy vẫn còn nghi ngút khói, song lại chẳng có một bóng người. Ai đó đã đưa Nico đến đây. Nhưng dấu chân trên tuyết vốn đã bị xóa nhoà. Dù đó có là ai đi nữa, người đó cũng không muốn để lại dấu vết.

"Cảm giác như mình đã hôn mê mấy tháng vậy." Nico mơ hồ cảm nhận được một cái gì đó, nhưng chỉ dừng lại ở cảm nhận mà thôi. Đến cô vẫn còn bối rối vì sao mình lại tỉnh lại ở đây, cô tưởng mình đã bị giết rồi chứ.

Gió chẳng ngừng thổi, bầu trời thì ảm đạm. Nico không thể xác định giờ và phương hướng, cô sử dụng ma pháp truyền tin cho hội đồng nhưng thể được, không có cách nào để cô thi triển nó cả. Điều này chưa từng xảy ra, đến cả những ma thuật cơ bản cô cũng không thể sử dụng được. Công cụ của cô đã bị khoắng sạch trong lúc bất tỉnh rồi.

“Không thể nào, vẫn chỉ có thể là cấp một thôi ư?” Không thể khởi động bất cứ ma pháp cao cấp nào Nico chỉ còn biết dựa vào chính mình, ma thuật gần nhất cô tạo ra đã bị sụp đổ thành ma pháp cấp một và cô gần như đã đốt rụi cả một mảnh rừng và suýt bị thiêu chết. Có thể so sánh cách mà một ma pháp cao cấp được hình thành giống như cách mà một bông tuyết được tạo ra vậy, nó là một sự kết tinh theo những khuôn mẫu sẵn có và cực kỳ mong manh, vì thế nên nó rất dễ sụp đổ và khiến người niệm đi chầu ông bà. Còn pháp sư là những đứa trẻ ngờ nghệch, vụng về mà nghiền nát bông tuyết và nặn nó thành một quả bóng thô ráp để quẳng vào mặt nhau dưới bản chất bạo lực bẩm sinh của nhân loại. Cái gọi là hệ thống ma pháp chỉ là một mớ quy tắc để cản con người không vô tình làm hỏng chuyện khi cố lợi dụng những quy luật cơ bản của tạo hóa.

“Không được phải thử lại một lần nữa. Bay.” Bằng cách cưỡng ép các vòng tròn ma pháp được hình thành để rồi bị hủy diệt, lực phản chấn hất tung Nico khiến cô lượn vài vòng trên không trung. Với độ cao hơn mười hai mét so với mặt đất, có thể cô sẽ bị chấn thương nhưng do áo choàng khá dài nên cô đã bị mắc vào và treo tòn ten trên cây.

“Au!”

“Cao quá…”

Cành cây không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng kêu răng rắc rồi gãy. Cả người Nico bổ nhào xuống một đụn tuyết. Sau khi cô bò được lên thì hai mắt ngấn nước, giận dữ đá vào không trung.

“Tại sao ma pháp của mình lại không có tác dụng chứ. Có ai đó giở trò gì trên cơ thể mình!”

Nhưng Nico không thể mò mẫm trong bóng tối được, cô phải rời đi trước khi có thú dữ xuất hiện. Ai mà biết được khi trời trở tối sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Một cô gái không có vũ khí, cho dù có được huấn luyện đặc biệt đi nữa thì cũng sẽ vô dụng trước nanh vuốt của dã thú mà thôi.

“Có thứ gì đó.”

Bất chợt, cô nhận ra tiếng lạo xạo. Có vẻ như đó là một tờ giấy có ghi chữ, có vẻ là tờ rơi truy nã, điều đó đồng nghĩa với xung quanh đây có thể có người sinh sống, hoặc ít nhất là như vậy.

“Này đợi với!”

Ngay lập tức Nico đuổi theo, nhưng tờ giấy đó bay thật nhanh nó dễ dàng bỏ xa cô đến mấy chục mét. Cây cối ở đây không dày đặc nhưng nó lại tương tự nhau, khiến cho Nico chạy một hồi thì hướng loạn cả lên cả, song cô vẫn có thể bắt được nó. Ngay khi Nico đưa mắt lên nhìn những gì trên giấy, cả người cô run lên nhưng không còn là vì lạnh, cô lập tức lục lọi xung quanh xem còn có thứ gì mà cô bỏ qua hay không. Nico tìm đến đỏ mắt, trong miệng không ngừng lầm bầm cái gì đỏ, khuôn mặt biến đổi liên tục, lúc vui lúc buồn.

Sau vài tiếng tìm với cái kết là công cốc, lúc này Nico đã đói meo và bước đi thất thểu, Nico không quen thuộc với địa hình đầy tuyết. Cũng may dù tuyết không quá nhiều để chắn bớt đi âm thanh, cô lại có thể nghe thấy tiếng thổi bễ và tiếng búa đập liên hồi vào phôi sắt. Âm thanh ngày càng to hơn, có lẽ ở đây thực sự có người. Nico túm lấy cái áo choàng đang bay phấp phới theo gió để che lại mái tóc của mình. Màu đỏ là một màu nổi bật, và ở nơi như thế này cô sẽ trông như một cây đèn hiệu.

Khi những hình ảnh mờ ảo đã trở nên rõ ràng, đập vào mắt Nico là nhà gỗ nối tiếp nhà gỗ, tất cả bao quanh một ngọn tháp cao đến chọc trời. Người người đi qua lại, tiếng cười nói đùa giỡn không bị át đi trong thời tiết xấu như thế này, thay vào đó nó còn làm bừng lên sức sống ở đây nữa. Nhưng người ở đây đều mặc trang phục rất lạ, nhiều người trong đó còn mang mái tóc đỏ rất giống cô nữa, tiếng nói thì giống như ngôn ngữ của vương quốc Salamander bị biến tấu lại khiến cho âm thanh có vẻ trầm hơn còn lại thì không khác mấy. Chưa kể còn có mùi bánh nướng rất thơm trong không khí, khiến cho bụng cô kêu òng ọc.

“Không thể nào, đây là vùng đất phía bắc đấy ư!” Nico há hốc mồm, cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng này, phóng tầm mắt ra xa cô có thể thấy mọi người vẫn sinh hoạt bình thường với nhau và họ giống như cô. Điều đó khiến Nico cảm thấy cực kỳ khó tin vì bản thân cô đã phải luôn né tránh, trong khi ở đây cho dù người ta có vô tình nhìn thấy cô đi nữa thì họ cũng vẫn cư xử thật tự nhiên. Mấy người phương bắc cô gặp ở phía nam cũng luôn sống rất dè chừng kể cả với đồng tộc, nên cô dần cho rằng đó là tự nhiên.

“Mình đã không dám đến đây vì sợ sẽ bị xem như có ý định phản bội!” Nico thầm nói, như không muốn có ai nghe được.“Thầy cũng đã từng nói nếu có dịp thầy sẽ đưa mình đến đây. Rốt cuộc thầy ấy đã làm cái quái gì chứ?”

Nico lại lấy tờ giấy ra nhìn. Trên đó là hình ảnh một ông già hiền hậu, râu tóc bạc phơ, đội nón chóp nhọn của pháp sư. Đó là hình ảnh của Cain, bên dưới có ghi hai dòng chữ:

“ Truy nã, dù sống hay chết.

Phần thưởng, 3000 đồng vàng”