Dưới ánh đuốc rực sáng, mặt dây chuyền làm từ hồng ngọc và bạch kim quý hiếm lấp lánh như sao trời. Chất lượng của phần đá quý phải nói là tuyệt hảo, tinh khiết không pha lẫn một chút tạp chất nào và bề mặt bóng nhẵn của nó ánh lên một ngôi sao màu đỏ máu đầy bí ẩn. Trong khi đó, phần bạch kim được chạm trổ giống như một cái vuốt rồng đang cắp lấy viên hồng ngọc, từng chiếc vảy đều được chăm chút kỹ lưỡng, liên tục phản chiếu lại màu sắc của viên đá, tạo thành một cảm giác rằng có thứ gì đó đang chuyển động.
Cửu Huyền mân mê vật quý trong tay, đưa mắt soi tỉ mỉ từng chút một đồng thời cố đè nén lại nụ cười đang kéo khóe môi hắn lên cao. Trong điều kiện ánh sáng mờ ảo, trông Cửu Huyền lúc này như một tên điên, quần áo te tua như miếng giẻ lau cũ, đầu tóc thì không biết sao mà có chỗ kết dính lại với nhau thành hình nón trông giống như mấy búp măng nhỏ phủ đầy bụi bẩn, có chỗ lại còn xuất hiện vài vết cháy xém xoăn tít cả lên. Khuôn mặt hắn vốn không quá xấu xí nhưng cũng lấm lem máu thịt trông như quỷ, đôi mắt đỏ hoe giật giật đầy kích động, buột miệng thốt ra vài lời cảm thán:
“Thật không thể hiểu được cách hoạt động của cái thứ này! Một đồ vật nhỏ bé như vậy mà có thể đem lại thứ sức mạnh ma thuật ngoài sức tưởng tượng!”
Mặt đá tuy nhỏ bé nhưng đầy quyền năng, trông thật mong manh song lại có thể đảo loạn cả lòng người. Chẳng phải nó thật giống với Cửu Huyền hiện tại ư, bởi vì hắn là kẻ đang đắm mình trong màu đỏ của máu, tự biến bản thân thành viên hồng ngọc được đẽo gọt bởi sinh tử và tỏa ra thứ ánh sáng huy hoàng. Nếu Cửu Huyền nhìn lại bản thân mình trước đó, sự khó hiểu hiện lên tâm trí hắn lúc nãy có lẽ vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ mới vài tháng trước đây thôi, cả đời của Cửu Huyền có thể gói gọn trong hai chữ là nhu nhược, từ thuở cha sinh mẹ đẻ hắn chỉ biết cắm đầu vào học võ nhưng chưa từng được dụng võ một lần nào. Lúc còn đi học bị bạn bè bắt nạt cũng nhịn, lớn lên có việc làm bị sếp bóc lột làm thêm giờ thì cũng phải nhịn, riết mọi người xung quanh đều coi hắn như một tên yếu đuối, nhát gan.
Cửu Huyền cũng hoài nghi không biết là có phải môn võ gia truyền nhà hắn thực ra chỉ được dùng để múa hay không, vì ngoài giờ luyện tập ra thì sử dụng vào thứ khác thì sẽ bị lão già ở nhà cấm tiệt. Lão cứ lấy cớ là học võ không phải để đánh nhau nhưng trên mặt thì lộ rõ vẻ lo lắng.
Song, đó chỉ là khúc mắc trước kia của hắn mà thôi.
“Mình mạnh khủng khiếp! Không đúng, bình thường mình cũng không thể làm được như thế này, quá kỳ lạ… Nhưng những đường quyền, chúng nó đóng góp rất lớn.”
Nếu chỉ nghe những lời thì thầm đấy thì rất dễ để nghĩ đến việc người nói ra có vấn đề hoặc đang cố ý ba hoa, nhưng nếu chịu quan sát kỹ khung cảnh xung quanh một chút thì nỗi kinh hoàng mới được phơi bày rõ ràng.
Quái thú đủ loại nằm la liệt, tứ chi, nội tạng bấy nhầy, máu loang lổ ra và binh khí xếp chồng lên nhau choáng lấy cả một phần hang động. Thạch nhũ thì nứt vỡ, có chỗ thì bị chảy ra hoặc chi chít lỗ hổng. Còn mặt đất bị xé toạc toạc ra những vết rách chồng chéo nhau như hàm răng bén nhọn của loài dã thú ngấu nghiến lấy những thân xác kẻ đã ngã xuống, tiếp tục kéo dài đến bất tận như thể do chính con mãng xà trần gian oằn mình gây ra. Phải chăng đây là hình ảnh gần gũi nhất với viễn cảnh khải huyền trong miệng của những kẻ truyền giáo và cái nhân ảnh con người đang ngồi xổm, hả hê moi móc chiến lợi phẩm của mình là sự hiện diện chân thực của ác ma?
Có lẽ vậy, dẫu sao, cũng đâu ai có thể biết được ác ma thực sự trông như thế nào.
Cửu Huyền cất sợi dây vào cái túi vải vắt trên lưng, hít một hơi vào cho căng đầy phổi, cảm nhận cái mùi máu tanh nồng xông lên tận não khiến cho nhiệt huyết trong người sôi trào. Hắn hướng ánh mắt cuồng bạo của mình đến một góc nhỏ, tại nơi đó là một lão già cao gầy bận áo choàng đen đang phủi phục dưới nền đất, tay lão run cầm cập không vung nổi ma pháp trượng đồng xanh trong tay, vốn định hỏi thăm thì lại nhận được một tràng gào thét: “Không, thứ ác ma, tránh xa ta ra!!!! Tránh xa ra!” Nhìn vẻ nhớn nhác hiện tại của lão khiến cho người khác nhìn vào phải ngẩn ra, vẻ oai vệ lúc đã đầu trốn đâu hết sau những vết nhăn nhúm già cỗi đấy rồi.
Dường như đã kích động phải điều gì cấm kỵ, với tốc độ không thể lường được, cánh tay của Cửu Huyền gạt phăng đi cây trượng sau đó túm thẳng vào cổ lão rồi xốc lên như thể nắm cổ một con gà. Gân xanh khắp người nổi lên, bắp tay còn lại của hắn hắn co lại cuồn cuộn như rễ cây già bện vào nhau rồi phóng ra một cú đấm nện thẳng vào vách hang làm cho đá lõm thêm một lỗ, cuối cùng quát lên tựa tiếng hổ gầm vang: “Rốt cuộc thì, lão già rác rưởi kia, lão có chịu nói hay không!”
Sát khí thao thao nổi lên, phơi bày thứ bản chất dã man của nó ra. Bầu không khí xung quanh không chỉ còn là mùi máu, mà là một thứ gì đó khủng khiếp hơn, chết chóc hơn. Nó đẩy bạo lực lên cực điểm, nhấm nháp hương vị của quyền lực được gia tăng. Cứ thể mà bồi đắp, tăng lên sự điên dại!
Nhưng rồi, có gì đó chợt vỡ vụn.
Đáng lý ra những hành động như thế này không phải là từ Cửu Huyền mới phải, nói đúng hơn tất cả những thứ này, chúng nó đều là một sai lầm. Đến hắn cũng phải tự hỏi mình rằng cái quái gì đang xảy ra thế, đầu tiên là lưu lạc đến một cái hang quái quỷ không thấy đầu mà cũng chẳng thấy cuối này, mỗi nơi đều chất đầy quái vật với hoa cỏ lạ cứ như một thế giới khác vậy. Bao nhiêu thời gian lưu lạc ở nơi này, chỉ có chạy với chạy, tìm mọi cách để sinh tồn. Cho đến hôm nay hắn mới nhận ra mình không còn phải trốn chạy, thì cả thế giới quan bỗng chốc đã đổi thay. Thử đếm ngón tay xem có bao nhiêu con người mà Cửu Huyền gặp được ngoài bản thân hắn, hay chỉ toàn là ác thú và cây độc, liệu cơn cuồng loạn này có kết thúc với cái giá là nhân tính. Nhận ra được điều bất ổn, đôi tay cứng rắn liền trở nên hèn yếu, nhẹ nhàng buông người ra.
“Mình đã làm gì thế này...” Tiếng nỉ non chợt thốt ra trong sự lạc lối.
Hắn biết phải làm sao bây giờ!?