Dịch: Tiểu Băng
Sau sườn núi Thanh Vân.
Sau khi thi triển Tứ Lôi kiếm thế, Diệp Bình không kềm được phun ra một hơi trọc khí.
Sau nửa ngày nỗ lực, Diệp Bình đã nắm giữ được toàn bộ Tứ Lôi kiếm thế.
Kiếm thế Xuân Lôi, Hạ Lôi, Thu Lôi, Đông Lôi, bốn cái có thể hợp lại thành một, cũng có thể tách riêng ra.
Kiếm thế hợp nhất, sẽ trở thành Tứ Lôi kiếm thế, uy lực lớn nhất, cũng chính là kiếm thế Diệp Bình mới vừa thi triển.
Còn nếu tách ra, thì uy lực yếu đi, nhưng lại phát huy ra được sự đặc sắc của mỗi loại kiếm thế.
Lau những giọt mồ hôi trên trán.
Diệp Bình nở nụ cười vui mừng.
"Bây giờ mình đã nắm được hoàn toàn Tứ Lôi kiếm thế, chỉ còn thiếu Tứ Lôi kiếm ý mà thôi."
"Tuy đại sư huynh chưa từng nói giác ngộ kiếm ý vô cùng khó, nhưng ta hiểu được. Kiếm ý đại biểu cho ý chí của kiếm pháp, nhất định không thể quá nóng lòng, nếu không không giác ngộ ra là việc nhỏ, lỡ giác ngộ sai mới là phiền phức."
Diệp Bình thầm nghĩ. Tuy Tô Trường Ngự không nói cụ thể chi tiết về kiếm ý, nhưng cũng không cản được Diệp Bình tự bổ não cho mình.
Hắn nghĩ như vậy đó. Cũng không phải hắn tưởng tượng vô căn cứ, mà là dựa vào Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết mà đoán ra.
"Bản bí tịch này, đại sư huynh sớm không cho muộn không cho, mà lại cho ngay lúc mấu chốt này, rõ ràng là sợ ta quá nóng ruột, giác ngộ nhầm kiếm ý."
"Cho nên mới cầm một quyển Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết tới để ta bình tĩnh tâm thần, chú trọng nhục thân, có thêm một con bài chưa lật, có thêm một loại thủ đoạn."
"Đại sư huynh, thực sự là nhìn xa trông rộng a."
Diệp Bình lẩm bẩm trong lòng.
Hắn nhanh chóng dẹp hết mọi suy nghĩ, lôi quyển《 Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết 》ở trong lòng ra.
Hắn lấy nó ra vô cùng cẩn thận, dáng vẻ cực kỳ trang trọng.
Bí tịch có bìa màu xanh, được đóng chỉ, có vẻ vô cùng cũ kỹ, bên hông có màu vàng, chỗ nào cũng lộ ra cảm giác phong cách cổ xưa.
Càng như vậy, trong lòng Diệp Bình càng kích động.
Mở ra trang đầu tiên, nhìn thấy một nhóm chữ nhỏ, viết từ phải qua trái.
【 Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết 】
Ngô (Ta) là Mặc Tuyền Đạo Tôn, sinh ra trước khi thiên địa phân sinh, trải qua ba ức sáu ngàn vạn kiếp, cuối cùng công tham tạo hóa, trở thành duy nhất trong thiên địa.
Tâm pháp này là bản tọa trong lúc ngẫu nhiên cảm ngộ thiên địa đạt được.
Thiên địa vạn vật, đều chỉ biết tu linh mà không biết tu thể là cường đại, nghĩ dời núi đã là cực hạn của tu thể.
Nhưng tu thể thật sự, có thể tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, có thể nhục thân vượt sông chư thiên, có thể một quyền diệt sát tất cả thế gian.
Ta cho rằng cảnh giới cao nhất của tu thể chính là noi theo thần ma, có thân thể thần giấu trong ma, có được nội tạng máu huyết của thần linh, Chân Ma thân thể, mới là thần ma thân thể.
Tu luyện pháp này, nhất định sẽ gặp phải ma luyện cực kỳ khổ sở, không phải kẻ đầu đường xó chợ nào cũng có thể học được, chỉ có người có đại ý chí, đại nghị lực, đại trí tuệ mới có thể nắm giữ được.
Ngươi, đã chuẩn bị cho tốt chưa?
Đây chính là phần giới thiệu dạo đầu của ‘Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết’.
Diệp Bình đọc xong, quên cả hít thở.
Lời lẽ này thực sự quá khí phách.
Thân thể Thần giấu ma, tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, nhục thân đánh vỡ không gian, một quyền diệt sát tất cả thế gian.
Đúng.
Đúng.
Đây nhất định là công pháp tuyệt thế, không, đây không phải công pháp tuyệt thế, đây là công pháp cấp đại đạo a.
Diệp Bình không biết phải dùng từ ngữ gì mới hình dung được sự cường đại của bản công pháp này.
Chỉ một chữ.
Tuyệt.
Hít sâu một hơi.
Diệp Bình không mở tiếp trang thứ hai, mà im lặng suy nghĩ.
Hắn đang nghĩ, mình đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.
Công pháp đã nói rất rõ ràng, muốn tu luyện, nhất định cần phải chấp nhận nỗi khổ người thường không thể nào chịu nổi, cần phải có người có đại ý chí, đại nghị lực, đại trí tuệ mới có thể nắm được.
Nếu mình chưa chuẩn bị sẵn sàng thì không thể làm bậy.
Hơn một nén nhang sau.
Cuối cùng, Diệp Bình đưa ra quyết định.
"Mình đã chuẩn tốt."
Trong lòng Diệp Bình vang lên âm thanh vô cùng kiên định.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, không sợ gì cả. Tuy có lẽ quá trình sẽ hơi đau khổ, nhưng người chịu được gian khổ mới trở thành người trên người được.
Nghĩ vậy, Diệp Bình mở trang thứ hai ra.
【 Thái cổ thần ma quyết, phần chính thức】
Rất tốt, ngay khi ngươi mở ra trang thứ hai, đã chứng minh ngươi có được đại ý chí, nhưng có đại nghị lực và đại trí tuệ hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.
Kế tiếp sẽ có một bức Thần Ma Đồ, trên đó là thần ma luyện thể đồ bản tọa cảm ngộ được từ trong thiên địa, ngươi phải xem thật kỹ.
Nhìn thấy nội dung trong trang thứ hai, Diệp Bình không kìm được tự khen mình.
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng chấn động. Bản tâm pháp này quả thực ghê gớm, mới chỉ là khúc dạo đầu, đã có một bài kiểm tra học kì. Nếu không phải mình có tâm trí kiên định, e là đã thất bại thật.
Nghĩ vậy, Diệp Bình lập tức bắt đầu xem bức Thần Ma Đồ ở trang sau.
Trang thứ ba.
Quan thiên đồ.
【?? 】
Tranh vẽ xuất hiện trước mắt Diệp Bình, tuy nhìn như rất đơn giản, nhưng Diệp Bình lại vô cùng nghiêm túc.
Hắn đang không ngừng xem kỹ bức họa này.
Dưới bức họa còn có lời giải thích rất cặn kẽ.
【 Bức họa này tên là Quan thiên Thần Ma Đồ, hai tay vươn mở, hòa thành một thể với trời đất, chính là pháp môn vỡ lòng của Thái cổ thần ma quyết. Sau khi nắm vững, là có thể ngưng tụ sức mạnh thiên địa, tận trời làm chùy, đại địa làm lô, rèn luyện nhục thân, nặn thần ma thân thể 】
【 Nếu không lĩnh ngộ được, thì vô duyên với pháp này, cảm ngộ không đủ, thì trí tuệ không đủ; đồng thời còn cần phải cần cù chăm chỉ tu hành hàng ngày hàng đêm, người có thiên tư thông suốt liếc mắt là có thể giác ngộ, người thiên tư ngu dốt cả đời khó mà giác ngộ được 】
Xem hết chú thích.
Diệp Bình không kìm được gật gù, sau đó bắt đầu bày ra tư thế quan thiên.
Hắn nhắm mắt, quên đi tất cả, trong đầu chỉ có hình vẽ này mà thôi.
Trong cùng lúc đó.
Trần quốc, Diên An quận.
Trong một khu dân cư, một nữ tử áo tím đang ngồi dưới ngọn đèn, khua bút vẩy mực.
Ngọn đèn theo gió chập chờn, nữ tử khi co người, khi duỗi lưng, tới tới lui lui, tổng cộng hết ba canh giờ.
Cuối cùng, nữ tử ném bút lông sang bên, đầy vui vẻ nhìn quyển sách cổ trên bàn, thuận tay túm lấy bầu rượu ở trên bàn, rót vào miệng.
Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
"Mặc tiên tử, làm xong chưa? Sắp tới giờ dần rồi, còn không giao bản thảo sẽ gặp phiền phức đó."
Tiếng hối thúc vang lên ngoài cửa.
Trong phòng, nữ tử áo tím đứng dậy, cầm bản thảo mới viết xong, mở cửa sổ, đưa đại cho người kia.
"Này, viết xong rồi đấy, ngươi xem đi."
Nữ tử có vẻ vô cùng tùy ý.
"Viết xong rồi? Để ta xem."
Nam tử trung niên ở ngoài cửa nhận bản thảo, lật xem rất nhanh. Một lát sau, nếp nhăn trên trán y từ từ giãn ra.
"Hay, hay, hay. Mặc tiên tử, khả năng viết lách của ngươi càng ngày càng tốt nha, quyển sách này nhất định sẽ bán đắt. Tốt, tốt, tốt."
Nam tử trung niên cười vang sảng khoái.
"Bớt nói nhảm đi, thù lao quyển trước ngươi còn chưa trả cho ta, giờ trả đi."
Nữ tử phản bác.
"Yên tâm, yên tâm, Mặc tiên tử, ta làm ăn lừa gạt ngài bao giờ đâu? Ở đây có một nghìn lượng vàng, là phần chia mười quyển Tụ linh thuật."
"Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết kia lúc đầu không bán được, tới bây giờ còn chưa bán được tới ba quyển. Mặc tiên tử, sau này ngài đừng viết loại bí tịch này nữa, nói khoác quá không có ai tin. Tu sĩ bây giờ ai cũng thích xem cái gì đơn giản dễ hiểu thôi."
"Ngươi xem bản trong danh sách dễ bán hàng hiện giờ mà xem, chỉ bỏ một viên linh thạch mà tạo ra hiệu quả bán được tới gấp mười lần."
Nam tử trung niên ở ngoài cửa dài dòng lải nhải.
"Được rồi, được rồi, biết rồi, chuyện ta nhờ nghe ngóng giúp thế nào rồi? "
Nữ tử phất phất tay, vẻ hơi không kiên nhẫn.
"Nghe được rồi. Sang năm học phủ của mười nước sẽ chính thức chiêu sinh. Mặc tiên tử, ta đi về trước xử lý chuyện bản thảo. Có chuyện gì thì ngươi cho người liên hệ ta."
Nam tử trung niên cười ha hả, nói vậy rồi rời đi.
Nữ tử áo tím không nói thêm gì, quay trở về bàn học, bắt đầu sáng tác bí tịch.