Dịch: Tiểu Băng
Thái Nguyệt kiếm tông.
Dưới Ngộ Kiếm nhai.
Khi tiếng sấm vang lên, tất cả đệ tử đều không khỏi nhìn qua.
Dưới Ngộ Kiếm nhai có năm đệ tử trẻ tuổi ngồi ở đó.
Năm đệ tử này chính là anh tài nội môn của Thái Nguyệt kiếm tông, có thiên phú cực cao trong kiếm đạo nhất mạch.
Cũng vì năm đệ tử này, Thái Nguyệt chưởng môn mới vận dụng quan hệ, mời Tứ Quý đạo nhân tới, khắc một vết kiếm xuống cho bọn họ lĩnh ngộ kiếm ý trong đó.
Nay đã qua một tháng, cuối cùng cũng có người lĩnh ngộ được kiếm ý của Tứ Quý đạo nhân.
Đó là một người tuổi còn trẻ, thoạt nhìn không quá hai mươi, mặc áo bào trắng, ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt có một thanh trường kiếm đang rung lên ong ong cộng hưởng.
Không chỉ vậy, sau lưng hắn còn hiện ra kiếm ảnh.
"Ngộ, ngộ."
"Từ Hằng sư huynh ngộ được thật."
"Oa, đây là ngộ đạo đó hả?"
"Trời, Từ Hằng sư huynh không hổ là thiên tài kiếm đạo nổi tiếng Thanh Châu, chỉ có một năm mà đã từ vết kiếm ngộ ra được Xuân Lôi kiếm thuật của Tứ Lôi kiếm pháp tới đại thành viên mãn!"
"Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ nha."
"Tứ Quý đạo nhân lúc lưu lại vết kiếm đã từng nói, dù có là thiên tài kiếm đạo, muốn lĩnh ngộ một kiếm thuật nào đó của Tứ Lôi kiếm pháp đến đăng phong tạo cực, thì cũng phải mất tới mười năm. Từ Hằng sư huynh chỉ mất có một năm, mà đã lĩnh ngộ Xuân Lôi kiếm thuật tới đại thành viên mãn, e là ba cái còn lại chắc không tới ba năm đâu."
"Từ Hằng sư huynh được khen là một trong mười thiên tài kiếm đạo hàng đầu của Thanh Châu, thiên phú như thế bọn ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi."
"Đừng nói nữa, nói nữa đau lòng."
"Xem ra đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, Từ Hằng sư huynh nhất định sẽ lọt vào top mười."
"Top mười? Cho mi cơ hội nói lại lần nữa đó. Ít nhất phải là top ba!"
"Chỉ có một năm đã lĩnh ngộ Xuân Lôi kiếm thuật tới đại thành viên mãn, đây là thiên tài kiếm đạo chứ còn gì!"
Trong Thái Nguyệt kiếm tông, đám đệ tử ồn ào bàn tán, ánh mắt ai cũng đầy vẻ ước ao.
Trên Ngộ Kiếm nhai, có bảy tám lão giả đứng đó.
Họ đều là trưởng lão của Thái Nguyệt kiếm tông.
Trong đó có một người nét mặt đầy ý cười không sao giấu nổi.
"Minh Kiếm sư huynh quả nhiên không nhìn sai, vẻn vẹn chỉ có một tháng, đồ nhi của ngươi đã giác ngộ được kiếm ý của Tứ Quý tiền bối, quả thật là chuyện đáng mừng."
Một trưởng lão nào đó lên tiếng, chúc mừng Minh Kiếm trưởng lão, cũng chính là lão giả đầy ý cười nhất trong đám người.
"Ha ha ha, đâu có, đâu có, bất quá chỉ là lĩnh ngộ đến đại thành viên mãn mà thôi, chưa là cái gì cả. Vết kiếm này của Tứ Quý tiền bối ẩn chứa kiếm ý của ngài ấy, mới chỉ lĩnh ngộ được Xuân Lôi tới đại thành viên mãn vẫn chưa là cái gì, chưa là cái gì cả."
Minh Kiếm trưởng lão nói vẻ rất khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt chẳng có chút xíu ý khiêm tốn nào.
"Minh Kiếm sư huynh khiêm tốn."
"Đúng đó, Minh Kiếm sư huynh khiêm tốn. Đệ tử này của huynh có tạo nghệ kiếm đạo rất mạnh, chỉ hơn đệ nhất trong môn chứ không kém. Ta nghĩ đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, có lẽ Từ Hằng sẽ có cơ hội trở thành đệ nhất."
Một trưởng lão khác vuốt râu than thở.
Song, có một tiếng hừ lạnh vang lên.
"Ở Thanh Châu, ngọa hổ tàng long, trước chưa nói còn có Tứ Lôi kiếm tông và Bạch Vân đạo môn, chỉ nói trong số vô số tông môn to to nhỏ nhỏ của Thanh Châu, bây giờ đã nói mình đệ nhất, không khỏi hơi quá sớm đó?"
Người nói chuyện là một lão giả, trong giọng nói và nét mặt của ông ta mang theo vẻ xem thường.
Trong nháy mắt, mặt Minh Kiếm trưởng lão hơi trầm xuống.
Người này là kình địch của lão, hồi trẻ đã vậy, tới giờ vẫn vậy, có thể nói là đấu nhau cả đời.
Nhưng mà đệ tử của ông ta vẫn còn chưa lĩnh ngộ ra kiếm ý, vì vậy đương nhiên là hơi khó chịu.
Minh Kiếm trưởng lão nhìn lướt qua đối phương.
Nhưng lão không nổi giận, còn cười.
"Trần Ngọc trưởng lão nói cũng đúng. Trong Thanh Châu nói không chừng có ngọa hổ tàng long, không chừng có một tông môn nhỏ nào đó có một thiên tài kiếm đạo, chỉ nhìn đại một vết kiếm nào đó là có thể chỉ trong hơn mười ngày giác ngộ đến đăng phong tạo cực, đồ nhi kém cỏi này của ta chắc chắn không có tư cách trở thành đệ nhất kiếm đạo Thanh Châu đâu."
Minh Kiếm trưởng lão nói với giọng quái gở.
Chúng trưởng lão đều hơi biến sắc.
Bọn họ nghe ra được ngay Minh Kiếm trưởng lão đang mỉa mai châm biếm.
Cái gì mà nhìn đại một vết kiếm nào đó cũng có thể giác ngộ đến đăng phong tạo cực?
Đừng nói là ở Thanh Châu, có nói rộng hơn, cả Tấn quốc cũng không có, mà cho rộng hơn nữa, trong cả mười nước cũng không tìm ra nổi loại thiên tài như vậy đâu.
Đó còn là người gì nữa?
Kiếm Tiên chuyển thế còn chưa làm được đi?
Tứ Quý đạo nhân chính là cường giả kiếm đạo đệ nhất của Thanh Châu. Cảnh giới của ông cũng là cảnh giới Nguyên Anh, ngưng tụ được vô thượng kiếm ý. Một vết kiếm ông chém ra, ngay cả là thiên tài kiếm đạo thật sự thì cũng cần phải tốn mất mấy năm mới có thể lĩnh ngộ ra được kiếm pháp ở trong đó.
Thế mà từ một vết kiếm trời ơi nào đó đòi lĩnh ngộ đến đăng phong tạo cực?
Thế chả phải quái dị thì là cái gì?
Trần Ngọc trưởng lão nghe vậy, không khỏi giận dữ.
Nhưng ở đây có nhiều tiểu bối, ông ta không thể nổi giận, để khỏi mất mặt.
"Hai vị sư huynh đừng tranh cãi nữa. Dù là đệ tử của ai có thiên phú cao thì cũng là chuyện tốt với Thái Nguyệt kiếm tông chúng ta."
"Nhưng mà đệ nhất đại hội kiếm đạo Thanh Châu thì quả thật là hơi nói quá. Dù sao Tứ Lôi kiếm tông cũng có một vị thiên tài, nhưng lần này chưởng môn có lệnh, bất kể thế nào cũng phải giành vị trí top mười."
"Chư vị có biết vì sao không?"
Lúc này, một lão giả lên tiếng.
Chúng trưởng lão đều tò mò, bọn họ quả thực không biết vì sao.
Những kỳ đại hội kiếm đạo Thanh Châu trước, tuy lần nào Thái Nguyệt kiếm tông cũng có thành tích tốt, nhưng hình như lần này chưởng môn có vẻ rất quan tâm, thậm chí còn mời Tứ Quý đạo nhân tới để lại vết kiếm, đúng là có chút kỳ quái.
Cảm nhận được sự tò mò của mọi người.
Trưởng lão kia từ từ giải thích.
"Mười người hạng đầu lần này sẽ được thưởng một tấm Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh. Chư vị hiểu chưa?"
Ông ấy nói như thế.
Lập tức, ai nấy đều chấn kinh.
"Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh?"
"Oa! Thái Huyền Kiếm Tháp lại mở cửa?"
"Không ngờ là Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh, hèn gì chưởng môn sử dụng quan hệ lớn như vậy mời Tứ Quý tiền bối tới, thì ra là vì cái này."
Chúng trưởng lão chấn động.
Bọn họ biết Thái Huyền Kiếm Tháp có nghĩa là gì.
Đây là một cổ bảo của mười nước nam vực.
Nghe đồn là do một vị kiếm tiên luyện chế ra.
Bên trong có truyền thừa kiếm tiên, có cả cảm ngộ của kiếm tiên, chỉ cần là đệ tử của kiếm đạo nhất mạch bước vào Thái Huyền Kiếm Tháp là chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Kiếm tháp có chín chín tám mươi mốt tầng, mỗi tầng đều có người giữ cửa, qua cửa càng cao, sẽ được khen thưởng càng nhiều.
Nhưng muốn đi vào kiếm tháp thì nhất định phải có Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh.
Cho nên, Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh cực kỳ trân quý.
Thật không ngờ, Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh lại được phát cho mười thứ hạng đầu của đại hội kiếm đạo Thanh Châu, đây quả thực đúng là một niềm vui bất ngờ rất lớn.
"Đúng vậy, Thái Huyền Kiếm Tháp lại được mở ra. Lần này phát ra ba trăm sáu mươi lăm tấm lệnh bài. Thanh Châu chúng ta được phân mười hai tấm, cuối cùng quyết định mười tấm sẽ được phát cho mười người thứ hạng đầu trong đại hội kiếm đạo, nên trong khoảng thời gian này, chư vị sư huynh phải dạy dỗ đồ nhi của mình thật tốt."
"Đừng để tới lúc đó lại bị đệ tử của một tông môn nho nhỏ nào đó cướp mất. Nếu thật sự để chuyện đó xảy ra, vậy thì rất mất mặt."
Trưởng lão kia nói, cười ha ha.
Mọi người cũng nở nụ cười nhạt.
Nhưng bọn họ đều hiểu, loại chuyện như vậy hầu như không có khả năng xảy ra.
Đại tông môn chính là đại tông môn, không chỉ có truyền thừa mạnh mẽ, mà cái chính là còn có tài nguyên hùng hậu.
Tông môn nhỏ dù có nhặt được một thiên tài tuyệt thế thì đã sao?
Không lẽ thật có khả năng nhìn một vết kiếm tùy tiện nào đó mà lĩnh ngộ được mấy trăm kiếm ý hay sao?
Không thể nào không thể nào, sẽ không tưởng quả thật trên thế giới này có thiên tài kiếm đạo tuyệt thế đó chứ?