Dịch: Tiểu Băng
Sáng sớm.
Trời còn chưa sáng.
Ở Thanh Châu.
Thanh Vân Đạo tông.
Chỉ là một tông môn nhỏ.
Chẳng hề có phẩm cấp gì, thuộc loại tông môn lúc nào cũng có thể biến mất.
Nhưng ngày hôm nay, ở trong chính điện.
Thanh Vân Đạo tông có khoảng bảy đệ tử, lúc này, cả bảy người đều vô cùng căng thẳng và kích động.
Bởi vì ba hôm trước, chưởng môn truyền về một lá thư, báo rằng Thanh Vân Đạo tông bọn họ sẽ tiếp đón người đệ tử thứ tám.
Đúng vậy, chính là nghênh đón một tiểu sư đệ mới.
Có lẽ đối với những tông môn khác, có thêm một đệ tử mới là một chuyện cực bình thường.
Nhưng đối với Thanh Vân Đạo tông, có thêm một đệ tử mới quả thực là chuyện khó như lên trời.
Giống như giới phàm tục khi chọn lựa đầu quân vào các thế lực, ý nghĩ đầu tiên của đa số tu sĩ khi bái nhập vào một tông môn chính là hy vọng tìm được một tông môn thật tốt để làm chỗ dựa cho mình.
Chưa nói tới chuyện sẽ có thêm đủ loại tài nguyên tu luyện, cho dù không có tài nguyên, thì tông môn càng mạnh, độ an toàn sẽ càng cao.
Đệ tử của những môn phái nhỏ khi đi ra ngoài mà bị người ta ăn hiếp thì chỉ biết nghiến răng chịu đựng.
Nhưng đệ tử của những tông môn tốt mà đi ra ngoài bị người ta ăn hiếp sẽ có tông môn ra mặt cho.
Cũng chính vì vậy, rất nhiều tu sĩ mới đều chọn đến những tông môn mạnh một chút.
Mà xưa nay những tông môn lớn đó cũng không hề coi thường những tu sĩ mới, trái lại có khi còn chăm lo cho một chút trước khi nhận vào.
Chẳng có ai ngu cả, cũng chẳng có tông môn nào cuồng vọng tới mức không cần có đệ tử mới gia nhập vào mình.
Cũng chính vì vậy, mà tông môn mạnh càng mạnh hơn, tông môn yếu lại càng thêm yếu.
Loại môn phái như Thanh Vân Đạo tông thì nhiều năm rồi chẳng thu thêm được một đệ tử mới nào cả.
Hôm nay nghe nói lại có một đệ tử mới tới, làm sao toàn thể tông môn không kích động cho được!
Làm sao mà không vui vẻ cho được!
Thanh Vân Đạo tông, ngay giữa chính điện.
Có bảy người ngồi trong chính điện.
Năm nam hai nữ, nam trái nữ phải.
Vào lúc này, cả bảy người đều có vẻ hơi căng thẳng và kích động.
Người nam đầu tiên bên trái lên tiếng trước, phá vỡ sự yên lặng trong đại điện.
"Chư vị sư đệ muội, hiện giờ sư phụ đang ở bên ngoài, mà lại mang tới cho Thanh Vân Đạo tông chúng ta một đệ tử mới, đây là một việc vui rất lớn."
"Nhưng cân nhắc đến những vấn đề xảy ra mấy lần trước, trong thư sư phụ đã không ngừng dặn rằng, chúng ta không thể nhiệt tình quá, không được khiến cho tiểu sư đệ này cảm thấy chúng ta là phế vật, cũng không được để cho hắn cảm thấy rằng tông môn chúng ta thiếu người."
"Cho nên chúng ta nhất định phải trấn định, hơn nữa còn phải bày ra dáng vẻ cao nhân, hết sức bình tĩnh, chỉ cần vị tiểu sư đệ này chịu ở lại tông môn chúng ta đủ một năm là chúng ta có thể nộp hồ sơ xin xét duyệt làm tông môn cấp ba rồi."
Nam tử này tuổi tác không lớn, chỉ chừng hai bảy hai tám, mày kiếm mắt sáng, tuy chỉ mặc một bộ áo bào đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn tướng mạo của y cũng đã tạo cho người ta một cảm giác không thể tả được thành lời, giống như một kiếm khách tuyệt thế vậy.
Y tên là Tô Trường Ngự.
Là Đại sư huynh của Thanh Vân Đạo tông.
Y vừa nói xong.
Đám người còn lại đều khẽ gật đầu.
"Bọn ta hiểu rồi."
Đáp lại rất rành rọt, trả lời vô cùng nghiêm túc.
Nói xong, mọi người lại chìm vào im lặng.
Một lát sau.
Mới có một người lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng kia.
"Đại sư huynh, bình tĩnh thì đệ làm được, nhưng huynh bảo lừa gạt là phải làm sao? E là với trình độ tu vi này của chúng ta sẽ bị lòi ra dễ lắm!"
Người nói chuyện là một nam tử, tuổi chừng hai bốn hai lăm, tướng mạo thanh tú, hắn đang cau mày.
Đây là Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần có vẻ hơi buồn rầu.
Bảo hắn bình tĩnh thì hắn có thể làm được, cùng lắm thì không nói gì thôi, nhưng nếu bảo hắn gạt người, thì hắn thật sự không biết làm.
Hắn vừa nói xong, các sư đệ muội còn lại cũng hiện vẻ sầu não.
Bọn họ đều còn trẻ, mặc dù đã ra đời, nhưng tính tình vẫn khá là lương thiện trung thực, hơi láu chút thì còn làm được, chứ bảo gạt người thì đều cảm thấy lúng túng.
Mọi người đều trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Đại sư huynh Tô Trường Ngự chậm rãi mở miệng.
"Thật ra hình như các sư đệ nghĩ lầm rồi, nói là lừa gạt, nhưng kỳ thật không hẳn là lừa gạt, mà chỉ là làm ra vẻ cao nhân thôi. Sư phụ đã nói rõ trong thư, rằng tiểu sư đệ mới tới này của chúng ta là một trang giấy trắng tinh thuần, chẳng biết gì về tu hành hết."
"Chúng ta chỉ cần hơi khoe khoang một chút về lĩnh vực mà mình am hiểu là được rồi, thí dụ như nói sư huynh ta giỏi về kiếm đạo, nên sẽ bảo hắn lĩnh ngộ thứ kiếm đạo mà cơ bản là không thể nào lĩnh ngộ được, Lạc Trần sư đệ, ngươi giỏi luyện đan, sẽ dạy hắn một chút thuật luyện đan mà căn bản là không thể nào luyện được ra."
"Tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng kéo dài một năm hẳn là không có vấn đề gì, đợi một năm sau, Thanh Vân Đạo tông chúng ta sẽ có đủ tư cách trình hồ sơ, một khi chúng ta Đạo tông tấn cấp lên tam phẩm, đến lúc đó ngày tốt lành sẽ tới."
Đại sư huynh Tô Trường Ngự nói, lúc nhắc tới tấn cấp tam phẩm, gương mặt y không nén nổi nụ cười.
"Sư huynh, huynh nói vậy bọn ta hiểu rồi. Dù sao cũng chỉ lừa người ta một năm, nếu sau một năm hắn phát hiện ra mà không chấp nhận được, thì để cho hắn rời đi thôi."
"Còn nếu hắn chấp nhận, đến lúc đó Thanh Vân Đạo tông chúng ta cũng đã lên đời, tấn cấp lên tam phẩm hắn cũng được hưởng phúc lây, dù thế nào thì chúng ta cũng không làm hắn bị thiệt thòi gì cả."
Hứa Lạc Trần nói, nét mặt có hơi ăn chắc.
Đây là đang tự an ủi mình, dù sao nói cho cùng thì vẫn là lừa gạt người ta thôi.
Chẳng khác gì bắt cây tìm đường, ai bảo Thanh Vân Đạo tông nghèo như vầy, vì tương lai của tông môn, đành phải làm vậy thôi.
"Chư vị sư huynh sư tỷ cũng đừng có lo, nói không chừng vị tiểu sư đệ này là một kỳ tài hiếm có thì sao? Chúng ta dạy cái gì hắn cũng biết, nếu thật được như vậy, chúng ta lại càng không có mắc nợ gì hắn mà đúng không?"
Sư muội nhỏ nhất mở miệng.
Nàng lên tiếng an ủi mọi người, để mọi người không có cảm giác mình gây nên tội lỗi.
Song câu an ủi của nàng lại khiến mọi người đều phải bật cười.
Thiên tài chưa từng có hử?
Nói thật, người gia nhập vào Thanh Vân Đạo tông mà còn có thiên tài sao?
Nếu quả thật là thiên tài, làm gì tới phiên Thanh Vân Đạo tông cơ chứ!
Chưa nói tới cả thế giới tiên hiệp, chỉ tính trong phạm vi Thanh Châu, đã có không ít đại tông môn. Những đại tông môn này chẳng những năm nào cũng tổ chức đại hội Thăng Tiên để tuyển chọn đệ tử, hơn nữa còn phái ra rất nhiều đệ tử để đi tìm những người có tiên duyên.
Nói cách khác, dù tốt hay kém thì cũng sẽ lôi tới tông môn để kiểm tra một lần, dù sao kiểm tra thử cũng đâu có tốn tiền, cũng chẳng phải bỏ ra tài nguyên gì, tốt thì ta lấy không thì thôi, có mất mát gì đâu!
Cho nên tỉ lệ môn phái nhỏ mà tìm được thiên tài hầu như là số 0.
Dù có là phượng hoàng lòi ra từ trong ổ gà thì đã sao?
Sẽ có tiên tông biết được tin ngay tức khắc, dùng đủ mọi cách moi đi, trước dùng tài nguyên đập, sau dùng thế lực chèn ép, thậm chí còn có thể cho một số nữ đệ tử xinh đẹp ra trận để dụ về.
Đủ mọi chiêu như vậy, ai còn ở lại nổi đâu!
Cho nên, khả năng Thanh Vân Đạo tông tuyển được một thiên tài chính là bằng 0.
Trừ phi có kỳ tích xảy ra.
"Được rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưa mai tiểu sư đệ của chúng ta sẽ tới, sư huynh dặn lần cuối này."
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Mỗi giây mỗi phút đều phải tỏ ra dáng vẻ thờ ơ, mọi người càng làm như vậy, hắn sẽ càng tin tưởng hơn, ngoài ra cho dù hắn có làm ra bất cứ một hành động nào, chúng ta đều phải tỏ vẻ coi thường, dù hắn có chút thiên phú thật sự đi chăng nữa thì cũng phải chê bai, đè thấp xuống."
"Hơn nữa, chúng ta cũng không nên chủ động đi tìm vị tiểu sư đệ này, phải để cho tiểu sư đệ chủ động tới tìm chúng ta, rồi sau đó chúng ta phải làm như thế nào đã biết cả chưa?"
Tô Trường Ngự nhấn mạnh, lặp lại lần nữa.
"Bọn ta đã biết."
Mọi người không một lời thắc mắc nào, đều khẽ gật đầu.
Sau đó, bảy người dần rời khỏi đại điện.
- --
truyện mới, mong quý độc giả ủng hộ!