Chương 6: Cha Và Con Gái Văn Thế Giới

Edit: Moon Bách Hợp không muốn xem hai cái tiện nhân diễn cảnh ân ái. Nhìn hai người này vẻ mặt lửa nóng, hoàn toàn không có chú ý tới mình, nàng không khỏi nắm mâm đựng trái cây ném xuống: “Các ngươi đang làm cái gì?” Lương Bình bị giật mình. Lương Tình sắc mặt trắng bệch. Lúc này mới nhìn đến mẹ đang ngồi trong phòng khách. Tuy nói trước đây nàng đối với mẫu thân không hài lòng, thâm chí mang theo oán hận. Nhưng lúc này nhìn thấy Bách Hợp khuôn mặt lạnh lẽo, nàng không khỏi sinh ra mấy phần chột dạ, đem tay của mình ở trên cổ Lương Bình xuống, mặt cúi xuống, cũng không dám nhìn Bách Hợp khuôn mặt băng lãnh, lo sợ bất an đứng sau Lương Bình.

Vốn đang có chút chột dạ, Lương Bình nhìn thấy Lương Tình sợ hãi phía sau, lập tức lạnh mặt nhìn Bách Hợp. Nữ nhân này hắn đã thích mấy chục năm, nàng đối với mình hận, hắn vẫn yêu nàng mấy chục năm. Nhưng bây giờ có Tình Tình tiểu bảo bối, hắn càng xem Bách Hợp không vừa mắt. Lúc này lại nhìn Bách Hợp dám dọa tiểu bảo bối của hắn, hắn không khỏi lạnh mặt: “Ta trái lại muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Ngươi dọa đến nữ nhi ngươi có biết không?”
Bách Hợp cười lạnh, nhìn cha và con gái thân thiết, liếc mắt một cái: “Ngươi còn biết nàng là nữ nhi của ngươi? Ta còn tưởng rằng ngươi xem nàng là kỹ nữ bên ngoài”. Nói đến đây, Bách Hợp càng xem Lương Tình không vừa mắt. Ỷ vào thân phận mẫu thân, trực tiếp nhào tới, bắt lấy cánh tay Lương Tình, hung hăng dùng sức đánh nàng một phen. Thẳng đến khi Lưu Tình nước mắt như mưa, nàng mới làm bộ tựa như lo lắng mắng: “Ngươi đúa nhỏ này, mấy ngày nay chạy đi đâu? Ngươi có biết không mẹ rất lo lắng?”. Nàng vừa nói, lại nhìn thấy vết hôn trên cổ Lương Tình, lập tức cho nàng hai bạt tai, nói: “Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Ngươi có biết hay không ta sẽ lo lắng? Có việc gì sao không gọi điện thoại nói một tiếng”. Nàng vừa nói vừa đánh, thẳng đến khi Lương Tình miệng mũi chảy máu, Lương Bình ở bên cạnh khinh ngạc đến ngẩn người mới hồi thần, trọng trọng lôi Bách Hợp ra sau: “Ngươi có phải hay không nổi điên? Ngươi như thế nào đối xử với Tình Tình như vậy?” Mặc dù Lương Bình nói vậy, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ. Mấy ngày nay hắn cùng với Tình Tình tiểu bảo bối, căn bản một khắc cũng không muốn li khai thân thể nàng, hai người cơ hồ chìm đắm trong tình ý, nào nghĩ đến cái gì điện thoại.
“Ngươi mới nổi điên. Nư nhi mấy ngày không thấy, ngươi chạy đi đâu. Ta tìm không được nàng mới báo cảnh sát!” Bách Hợp căn bản không sợ hắn, trợn tròn cặp mắt hét lớn. Lương Bình nghe đến câu đã báo cảnh sát, lập tức có chút ngây dại: “Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi sao?”
“Ta vì sao không báo cảnh sát? Nữ nhi của ta mất tích, ngươi không lo lắng nhưng ta lo lắng. Hiện tại nàng đã trở về đương nhiên là tốt nhất, nếu không ta đi đâu tìm nàng? Thế đạo loạn như vậy, vạn nhất nàng bị người xấu bắt đi thì sao?” Lương Bình nghe nói thế, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cố nén nói: “Người đang nói bậy bạ gì, Tình Tình sao có thể phát sinh chuyện như vậy?”