Chương 12: Cha Và Con Gái Văn Thế Giới

Edit: Moon Trên mặt Lương Bình lộ ra vẻ lúng túng. Lương Tình hai mắt đỏ bừng. Nhưng nàng lại không dám lên tiếng. Lương gia biệt thự bên kia nàng không dám trở về. Những người điên cuồng ấy suýt chút nữa khiến nàng phát điên. Nàng không dám trở lại nhìn sắc mặt người khác. Nhưng đối mặt với “tình địch” mẫu thân, nhìn thấy phụ thân nói với nàng nhiều lời như thế, trong lòng không khỏi có chút đố kị, càng không muốn để ý tới nàng. “Rốt cuộc là ngươi sinh hạ tới…” Lương Bình còn chưa nói hết, Bách Hợp đã không kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi, đừng nói lời vô ích. Nàng có muốn hay không tiến vào. Nếu không ta phải trở về đi ngủ.” Bách Hợp nói xong xoay người bước đi. Lương Bình nhìn thấy vẻ mặt không có khó chịu, chỉ có phiền phức của nàng, trong lòng thập phần không cam lòng. Nhưng chuyện này, ai kêu hắn bị nàng bắt được nhược điểm, nhịn lửa giận trong lòng nói: “Bách Hợp, một đêm phu thê tram ngày ân…” “Ngươi im miệng. Hoặc là đem nàng lưu lại vội vàng cút, hoặc là hai người các ngươi cũng nhau cút.” Bách Hợp nhìn không được Lương Bình. Chuyện đã xảy ra còn làm biểu tình không biết xấu hổ. Phiền chán nhìn hắn một cái, lập tức cảm nhận được một đạo ánh mắt có chút tức giận, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lương Tình không kịp thu trở về. Hiển nhiên đối với việc mình cắt ngang lời Lương Bình, Lương Tình cảm thấy hết sức bất mãn.

Nàng hiện tại sẽ không cùng Lương Tình tính toán, bởi vì nàng muốn làm, là khiến Lương Tình một đời thống khổ dị thường!

Làm bộ không nhìn thấy Lương Tình oán hận, vẻ mặt không kiên nhẫn ra hiệu cho Lương Bình đem đồ của Lương Tình mang lên trong phòng. Bách Hợp nhìn cũng không nhìn Lương Tình, liếc mắt một cái, trực tiếp đuổi Lương Bình: “Được rồi, người đã đưa đến, ngươi nhanh đi đi.”
Lương Bình nghĩ đến chiếc xe ngoài kia, do dự một lúc lâu, nhìn thấy vẻ mặt phiền chán của Bách Hợp, trong lòng một cỗ hỏa khí dâng lên, giương gương mặt lạnh giọng lên nói: “Vậy ngươi hải hảo chiếu cố nữ nhi, ta đi trước.” Hắn nói xong, cũng không quản đến tìm Bách Hợp vay tiền, liền âm lãnh đi ra cửa.

Nghe thấy bên ngoài xe nổ vài cái cũng không nổ thành công, Bách Hợp nhếch miệng, nhìn cũng không nhìn Lương Tình, liếc mắt một cái, trực tiếp ngáp một cái lên lầu ngủ tiếp.

Lưu lại Lương Tình trong phòng khách, Bách Hợp đem đèn tắt hết, cũng không muốn an bài cho nàng một gian phòng, cũng không có ý tứ chuẩn bị cơm sáng cho nàng. Lương Tình đột nhiên sinh ra cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhịn không được lặng lẽ che miệng khóc lên: “Ba ba, ngươi đang ở đâu? Ba ba, Tình Tình nhớ ngươi. Ba ba…”
Tiếng nữ hài nhi khóc vang vọng trong phòng khách, Bách Hợp đứng ở trên lầu nhìn xuống. Trong bóng tối, nàng mơ hồ nhìn thấy Lương Tình ngồi dưới đất cũng hành lý của nàng khóc, lạnh lung ngoắc ngoắc khóe miệng: Khóc đi, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu mà thôi, tiếp đến nàng muốn làm cho Lương Tình khóc không ra nước mắt.

Ngủ đến tận trời thật sáng. Lúc này Lương Tình mới mở đôi mắt khóc đến sung đỏ, thấy Bách Hợp ở trên lầu xuống, nàng mới ngẩng đầu nhìn Bách Hợp có chút bất mãn nói: “Đã trễ thế này, ngươi còn không đi làm sao?”
Nàng chuẩn bị chờ Bách Hợp đi làm, chính mình tìm một chỗ hảo hảo ngủ một giấc. Tối hôm qua một đêm cuồng dã, nàng căn bản không có ngủ đủ, đi tới bên này Bách Hợp cũng không an ủi nàng, ở trên sô pha ngồi nửa ngày, cũng không thấy trong phòng có giường để đi ngủ. Ai ngờ Lương Tình nói lời này xong, Bách Hợp liền lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Nhờ ngươi cùng phụ thân ngươi ban tặng, ta bây giờ căn bản không có làm việc. Các ngươi cao hứng đi?”