Chương 31: Đại thần, xin chỉ giáo!

Mộ Huyền vừa ra tay. Đám trưởng lão kia liền rối rít bay trở lại. Bọn họ bay theo sau người mặc áo màu xanh kia với một khuôn mặt kiêu ngạo vừa mưu tính ở trong đầu. Sau đó tất cả bay trở về Huyền Anh Điện.

Diêu Tư cố tình rớt lại ở phía sau hai bước rồi kéo Diêu Tiềm lại hỏi,

” Chuyện vừa xảy ra…. là ảo giác của ta đúng không? Mộ Huyền vừa chém cái tinh cầu kia thành hai nửa à?”

” Đúng vậy.”

Diêu Tiềm nói với một vẻ mặt đương nhiên. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp,

” Nhưng Thụ Lôi Nhất Tộc từ trước tới nay sinh mệnh lực tràn trề. Cũng chỉ là chém thành hai khúc mà thôi. Bọn họ cũng không thể nào mà chết được.”

Ý nàng muốn hỏi không phải là chuyện này.

” Mộ Huyền … hắn thật sự là Huyết Tộc 4 đời?!”

Tùy tiện ra tay, liền đem một cái tinh cầu chém thành hai khúc. Cho dù là nhất, nhị đại Huyết Tộc cũng không thể nào làm như vậy được. Lúc trước Nhị Đại Hoàng Mao giỏi lắm thì cũng chỉ bổ đôi mặt đất ra mà thôi.”

” Đúng vậy.”

“………”

Ách, 4 đời của tinh cầu Huyết Tộc lại khỏe tới như vậy sao? Nàng cảm thấy mình nên cập nhập lại thông tin về chủng tộc của mình.

” Nhưng mà…”

Diêu Tiềm như nghĩ đến chuyện gì,

” Bệ hạ có chút đặc thù.”

” Đặc thù?”

Đặc thù nghĩa là sao?

” Bệ hạ là người duy nhất trong tộc ta thức tỉnh huyết mạch thủy tổ. Cho nên nghiêm túc mà nói thì bệ hạ còn hơn cả 4 đời.”

” Thủy tổ?”

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

” Vậy có phải…”

” Đứng đầu!”

“. . . . . .”

Chẳng lẽ là trong lúc vô tình nàng ôm được cái bắp đùi của người đứng đầu à.

———————–

” Tới đây.”

Mộ Huyền dẫn một đoàn người vào nhà. Thế nhưng hắn cũng không có chào hỏi khách khứa gì cả. Hắn vẫy vẫy tay bảo mọi người ngồi xuống cái ghế ở trước bàn. Sau đó lấy một chén canh còn thừa đặt ở trước mặt nàng,

” Nhân lúc đang còn nóng, uống đi.”

” Vâng.”

Diêu Tư nhận lấy chén, nhưng nàng không thể nào nuốt trôi nó xuống được.

Nguyên do là vì có một hàng người đang đứng nghiêm chỉnh hành lễ ở trước mặt nàng, đang nhìn nàng một cách chăm chú. Hơn nữa người đứng đối diện nàng lại chính là Thụ Lôi Hoàng. Thật ra thì hình dạng của hắn nhìn cũng không tệ. Hắn có một mái tóc dài màu xanh, mềm mại mà óng mượt. Khuôn mặt cũng hết sức là thanh tú. Khuôn mặt này giống như là của một vị thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh vậy. Rất đẹp. Nếu như trên mặt của hắn không nhú ra hai cái rễ kéo dài từ mặt tới tận chân tạo thành hai đường đen xì thì có lẽ…. rất rất là đẹp.

==! !

Mộ Huyền giống như không hề biết có đám người này tồn tại vậy. Ngay từ lúc đầu hắn hoàn toàn không có nhìn họ lấy một cái. Mà đám người kia thì cũng không dám mở miệng ra nói trước. Cả đám đều đứng nghiêm. Bộ dạng giống như đang chờ ai đó dạy dỗ mình vậy. Nhất thời khiến cho nàng có cảm giác giống như là lạc bước vào phòng làm việc của thầy giáo chủ nhiệm vậy.

” Cái kia….”

” Uống nhanh.”

Thấy nàng phân tâm, Mộ Huyền liền sờ sờ đầu nàng lên tiếng nhắc nhở.

Diêu Tư có chút đau khổ. Xem ra nàng không uống là không được rồi. Chắc chắn Mộ Huyền không hề biết có đám người kia ở đây rồi. Bó tay. Thế là nàng đành phải ngậm ngùi cắn răng, kiên trì uống hết chén canh kia. Trong phút chốc bên trong phòng liền yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng húp chén canh sùm sụp của nàng.

Sụp….. sụp……sụp………..

Một cảnh tượng hết sức là ngượng ngùng, lúng túng.

Chỉ là uống chén canh thôi mà. Có cần phải nhiều người nhìn như vậy không?

(╯﹏╰)

Nàng húp ba húp cho xong. Sau đó buông chén xuống. Không đợi Mộ Huyền hỏi, nàng liền chủ động nói trước,

” Ta đã no.”

Mộ Huyền nhìn nàng một cái. Sau đó thỏa mãn đưa tay về phía bàn khẽ vỗ một cái. Nhất thời bữa ăn… không đúng, là toàn bộ bàn, bát, đũa đều biến mất. Có thể là hắn nghĩ rằng những món đồ này không hợp với trang trí trong phòng.Vì vậy, những món đồ cũ kỹ kia liền không còn thấy đâu nữa. Thay vào đó là những món đồ công nghệ cao. Mà cái ghế nàng đang ngồi cũng biến thành một cái ghế ngồi thủy tinh mềm mại.

Lúc này Mộ Huyền mới quay đầu về phía đoàn người theo mình vào nhà kia. Chân mày hắn siết lại hai phần, rồi lạnh lùng nói ra mấy chữ,

” Tự mình giải quyết.”

Sau đó mặc kệ bọn họ thích làm gì thì làm. Hắn quay mặt về phía nàng rồi lập tức sử dụng Khai Quang não, truyền cho nàng một số giấy tờ có liên quan tới lịch sử Huyết Tộc. Bộ dạng của hắn lúc này không khác gì thầy giáo chủ nhiệm.

Diêu Tư ngẩn người, nhìn người trước mắt mình. Không phải là hắn để cho mọi người tự mình giải quyết vấn đề sao?? Chẳng lẽ hắn cảm thấy làm như vậy quá là ồn ào, cho nên mượn nơi này để biến từ võ đấu sang văn đấu à?

Ách…Tuyệt lắm, ý tưởng này rất là hay!

” Mộ….. Mộ Huyền bệ hạ?”

Thụ Lôi Hoàng đang còn đứng nghiêm liền run lên.

Nhưng có lẽ Mộ Huyền cũng không có để tâm về hắn cho lắm. Thấy vậy hắn liền thở phào ra nhẹ nhõm. Hắn quay lại nhìn mấy người kia. Thì thấy rằng mình khỏe hơn bọn họ cơ mà. Vì vậy hắn quay đầu về nhìn mấy vị trưởng lão khác, hít sâu một hơi giải thích.

” Thật ra thì…. ta cũng không muốn khai chiến với Huyết tộc.”

Nếu như hắn mà biết hai vị Huyết tộc đứng đầu đã thức tỉnh. Thì cho hắn 100 lá gan hắn cũng không có dám tới Huyết tinh.

” Lần này là do các người đã trộm đi ” Vương chủng” của chúng ta từ trước. Vì vậy, ta mới dẫn cả tộc ta đi vào Huyết tinh.”

” Nói bừa!”

Nhị trưởng lão tức giận nói,

” Vương chủng cái gì. Làm gì có ai mà không biết tộc ta đối với các loại thức ăn khác đều không có hứng thú ? Trộm hạt giống của người để làm cái gì?”

” Ta làm sao mà biết được, các người trộm nó để làm gì?”

Thụ Lôi Hoàng cũng có chút tức giận,

” Chính mắt ta trông thấy tên Khuất Trạch thuộc tộc của các ngươi đã lấy đi Thụ Lôi Tinh của chúng ta. Ta đuổi theo hắn qua 4 cái hành tinh, mới đuổi tới được nơi này. Nhưng ngay sau đó ta liền cảm nhận được ” Vương Chủng” bị trọng thương.”

Hắn tức giận bất bình rồi tiếp tục nói.

” Trong vũ trụ này, làm gì có ai mà không biết, Thụ Lôi tộc của chúng ta. Tất cả đều được sinh ra từ Hoàng Thụ. Mà ta cũng chỉ có một viên ” Vương Chủng”.”

Giọng nói Thụ Lôi Hoàng nhỏ xuống. Nước mắt như sắp rơi ra tới nơi rồi. Vẻ mặt hắn rất là ủy khuất, thảm thiết nói:

” Các người hủy đi ” Vương Chủng” duy nhất của chúng ta. Thế không khác nào là diệt luôn nhất tộc của bọn ta hay sao?”

“Khuất trạch. . . . . .”

Các trưởng lão khi nghe thấy vậy mặt liền cứng đơ lại, rồi quay lại nhìn nhau. Người khác thì còn dễ ăn nói. Nhưng theo như lời của hắn thì có lẽ là do hắn lấy đi thật.

” Ta biết Huyết tộc của các người cường đại. Vì vậy chuyện lần này, ta cũng không muốn tranh cãi với các người ai đúng ai sai.”

Thụ Lôi Hoàng vừa rưng rưng nước mắt vừa nghẹn ngào nói:

” Hiện giờ ta chỉ cầu xin các người trả lại ” Vương Chủng ” cho chúng ta. Cho dù ” Vương chủng” bị phá vỏ trọng thương thì ta cũng không có truy cứu về việc đó nữa. Ta sẽ ngay lập tức trở về. Về phần tổn thất của Huyết tinh, ta sẽ bồi thường lại gấp 10 lần.”

Phá vỏ? Nhất thời đáy lòng Diêu Tư liền mạnh mẽ trầm xuống. Nàng móc ra một viên tiểu cầu màu tím.

” Cái người nói…. chẳng lẽ lại là cái này?”

Thụ Lôi Hoàng quay đầu nhìn lại. Hai con mắt liền mở to ra. Một âm thanh thê lương thảm thiết phát ra từ trên cái miệng của hắn,

” Con ta!”

Hắn lập tức xông tới, mặc kệ Mộ Huyền có ở chỗ này hay không liền đoạt lấy viên tiểu cầu màu tím trong tay của nàng kia. Sau đó hắn thổi thổi nó trong tay. Lúc này hắn cực độ bi thương, nước mắt ào ào chảy ra,

” Con ta…. con ta… làm sao con ta lại bị thương tới như vậy?”

Đột nhiên hắn quay phắt lại nhìn nàng,

” Là người!”

Diêu Tư nhìn thấy ánh mắt cừu hận như muốn tràn ra kia mà sợ hết hồn. Theo bản năng nàng muốn lui về phía sau. Đang trong lúc nàng căng thẳng, Mộ Huyền liền lập tức kéo nàng về phía sau. Nàng quay lại nhìn,

” Đứa con nối dõi của ta… Tại sao?”

Hắn nói rất là chậm. Mỗi một từ lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng vậy. Nhất thời hàn khí tỏa ra bốn phía, băng phong vạn lý, giống như muốn đóng băng cả không khí vậy.

Trong phòng lúc này yên lặng như tờ.

Cả người Thụ Lôi Hoàng run lên. Chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống. Nước mắt thì rơi lã tả. Đệt con mẹ nó chứ. Người đứng đầu Huyết tộc còn có con nối dõi. Hắn làm sao có thể không biết được.

” Cái này….. hạt giống này, ta cũng vừa mới nhận được.”

Chúc Diêu cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng,

” Ta cũng không có đả thương nó. Nó tự mình hé mở ra.”

” Chuyện này không thể nào.”

Thụ Lôi Hoàng lắc đầu. Mặc dù hắn lên tiếng phản bác nhưng trong lời nói vẫn chứa sự khó hiểu,

” Vỏ ngoài bảo vệ của ” Vương Chủng” đến ngay cả người có năng lực 3S cũng không thể nào phá vỡ được nó. Làm sao … làm sao nó có thể tự mình mở ra được.”

” Nguyên nhân cụ thể như thế nào ta cũng không được biết chính xác cho lắm.”

Diêu Tư nhíu nhíu mày,

” Cái này là do Khuất Trạch hắn đưa cho ta. Lúc đầu ta còn không biết nó là ” Vương chủng”. Ngươi muốn biết nguyên nhân cụ thể thì đi mà hỏi Khuất Trạch.”

Đúng vậy. Tóm lại là chuyện này chính là gắp lửa bỏ tay người. Không ngờ tên Khuất Trạch kia trước khi đi còn hãm hại mình một lần nữa.

” Ta… ta… sao số ta khổ thế này.”

Thụ Lôi Hoàng ôm hạt giống mà khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột vậy. Hắn bây giờ không còn uy phong khiến cho mọi người kính nể nữa. Thay vào đó lúc này cả người hắn khô héo lại.

” Đại trưởng lão đâu?”

Nhị trưởng lão có chút không nhịn được, quay đầu lại hỏi.

” Sáng sớm ngày hôm nay đã rời khỏi Huyết tinh rồi.”

” Hắn rời đi chưa có lâu. Có lẽ vẫn trong phạm vi tinh hệ R. Ngươi đi báo cáo cho xuất cảnh biết, bắt phi thuyền kia lại.”

” Vâng.”

Tam trưởng lão mở ra Quang Não kiểm tra, nhưng sắc mặt hắn liền tái nhợt,

” Phi thuyền hộ tống Đại trưởng lão, đã bay ra khỏi tinh hệ rồi.”

” Cái gì? Xác định vị trí tọa độ. Nhanh đuổi theo bắt hắn về.”

” Phi thuyền vừa ra khỏi tinh hệ, liền biến mất.”

“……………”

Nhị trưởng lão cảm thấy đau đầu. Cũng không biết do tức giận quá mà đau, hay là vì Thụ Lôi Hoàng khóc lóc bên cạnh mà cảm thấy đau. Hắn hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói,

” Thụ Lôi Hoàng! Nếu như chuyện này thật sự là như vậy. Huyết tộc của chúng ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra Đại trưởng lão để hỏi rõ cho người.”

” Không cần!”

Thụ Lôi Hoàng còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên Mộ Huyền lên tiếng. Hắn thản nhiên nhìn mọi người rồi nói,

” Quá phiền phức!”

Nói xong, đột nhiên hắn vung tay lên không trung. Bỗng nhiên trong không khí xuất hiện một trận vặn vẹo. Một cái lỗ thủng to xuất hiện ở giữa không trung. Từ cái lỗ thủng đó mơ hồ lộ ra một bóng người.

” Triệu hoán không gian!”

Nhị trưởng lão mở to hai mắt ra nhìn.

Mộ Huyền liền thu tay lại. Nhất thời bóng người trong cái lỗ thủng kia liền rơi xuống.

“Á!”

Hắn hét thảm lên một tiếng. Đây chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện vừa mới biến mất ở bên ngoài cách đây mấy vạn năm ánh sáng. Hắn rơi thẳng tắp từ trên không xuống mặt đất.

Mọi người: “. . . . . .”

“Phụ thân.”

“Ừ?”

“Chiêu này có thể dạy cho ta được không?”

“. . . . . . Được.”