- Từ giờ đến Lễ Tình Nhân còn chưa đến chục ngày, lại cả đêm Giao T hừa nữa chứ, chúng ta phải tìm hiểu nhau! - Tôi chống hông hẹn gặp Cường sau giờ tan học, vẻ mặt đầy tự tin. Tụi bạn đi cùng đã về hết từ lâu.
- Linh tinh. - Hắn xoay cuốn vở ngó lơ.
- Không được đâu, mấy đứa trong nhóm tinh ranh lắm, ông đóng không đạt là chúng biết đó. Cả gia đình tôi nữa, ông phải diễn làm sao mà ánh mắt nhìn tôi thật tình tứ vào, phải ngượng ngùng như người mới chớm nở tình yêu ấy. Đúng rồi, đầu tiên cần thay đổi cách gọi, cậu tớ, à không, gọi tên đi. Cường! - Tôi cười toe để lộ chiếc răng khểnh vẫn hay được khen là đáng yêu.
Hắn thôi không tiêu khiển cuốn vở nữa, nhét vào cặp thọc tay trong túi áo, lững thững bước.
- Khoan, đây là sở thích của tôi, à Mai. Cường về tham khảo đi, còn giờ hãy trả lời cho Mai biết Cường thích và ghét những gì? - Hắn thậm chí còn không đưa tay nhận lấy cuốn sổ mà tôi đã mất cả tuần trang trí, đành vậy, tôi hít một hơi dài trước khi quyết định dùng biện pháp mạnh - Nếu Cường không hợp tác thì Mai sẽ phịa chuyện này thành thật nói với Kiên, lúc đó e rằng Kiên sẽ là cái loa phóng thanh tới tai em My… - Tôi không cho hắn cơ hội được thay đổi, bởi học sinh lớp 11 Trà My với khuôn mặt tựa như búp bê là tầm ngắm của hắn thì phải.
- Học với nhau mấy năm tật xấu của bà tôi nắm còn rõ hơn cuốn sổ này đó!
Tôi xì khói tức giận, nếu là ngày thường sẽ giở giọng tru tréo mà đáp trả nhưng nghĩ đến không khí cận kề năm mới tưng bừng đành dịu lại. Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc chọn quà và làm thiệp lì xì tặng người thân. Hắn nói có phần chí lí, việc đánh giá con người không phải tìm hiểu sở thích từ họ mà bao gồm cả một quá trình tiếp xúc và “đấu khẩu” như giữa tôi và hắn.
- Thật là chán hơn con gián, Huy để lại cho tôi hai vé xem phim, cậu ấy không đến được. - Tôi dụi mắt chán nản giơ tấm vé trước mặt Cường.
- Có hẹn với Trà My rồi!
Tôi ngước mắt lên nhìn, mỗi lần thấy hắn có kế hoạch đi chơi với em ấy là trang phục chỉnh chu vô cùng, tôi lại cụp đôi hàng mi trầm ngâm:
- Nhưng Mai có nói là phim ngày nào chiếu đâu! - Cách xưng hô này cho thấy tôi đang giận dỗi vô cớ.
- Thì nhìn chung là cũng định xem phim đó với My, không thể xem hai lần được!
- Ờ! - Tôi nhún vai - Thế cầm lấy nè! Tôi cũng chẳng có ai đi xem cùng! - tôi nhét vào ngăn bàn bên cạnh rồi tìm chỗ khác ngồi. Tiết bốn của ngày thứ năm là giờ sinh hoạt nên học sinh được phép ngồi tự do theo ý muốn. Trước đây toàn là tôi kéo tụi bà tám về chỗ mình để bắt chuyện và hy vọng Cường sẽ thấy thú vị mà không ra chỗ khác, còn giờ… tôi thấy mình khi ấy thật ngốc.
Tan học, tôi thấy hắn cười rất tươi khi gặp em ấy, họ cùng sánh đôi trên con đường giăng đầy đèn lồng đón Tết. Mình tôi sải những bước chân nặng nề và thôi không còn muốn nghe tiếng lá bàng giòn tan nữa. Gió trở nên bớt giá lạnh khi ngọn lửa sâu trong lòng đã chẳng còn muốn bừng cháy rực rỡ, tia nắng hiếm hoi cũng đâu còn giá trị khi mà cây lá vẫn còn đang muốn ngủ vùi, có thêm chút niềm man mác cũng sẽ chẳng ảnh hưởng tới nỗi buồn phải không?
Lang thang, tôi lơ đễnh bỏ lại bao niềm quyết tâm và hy vọng...
Mới sáng tôi đã làm cho tên Cường giật thóp tim:
- Chết rồi, hôm qua cô hàng xóm bắt gặp tôi với Huy đi cùng nhau, lại đúng lúc tôi thọc tay vào túi cậu ấy, cô qua nhà chơi rồi đã nói cho mẹ tôi. Làm sao bây giờ? - Tôi mím môi than vãn, hai tay cào đầu khiến tóc rối bời.
- Hừ! - Hắn lắc đầu lại chú tâm vào tờ đề trắc nghiệm Lý.
Vậy là sự cố gắng thêm lần nữa không được đáp lại, suốt cả buổi tôi im thin thít, không thì cũng tìm cho mình việc làm để tránh giao tiếp với hắn giờ ra chơi. Tôi lại trông thấy họ chung đôi và dường như gió đã chẳng thể đem lại cái lạnh như đã từng thổi qua tôi nữa.
Và hôm sau tôi trở về với đúng vẻ nghịch ngợm của mình, không còn mất công tìm những bài toán thật khó để nhờ bạn cùng bàn giảng hộ, cũng chẳng cần nghĩ ra kế hoạch hay ho tự mình cười tủm tỉm, để rồi khi đề xuất những suy nghĩ ấy bỗng trở thành bong bóng mong manh dần tan biến. Những sự việc vừa xảy ra chưa đủ để tạo thành kỉ niệm đẹp, nó đột ngột và xốt xắng quá chăng, hay tôi đã quá tự tin cho rằng mình sẽ làm được. Chả muốn nghĩ nữa, tôi mân mê chiếc điện thoại, cười mỉa trước sự ngốc nghếch của bản thân.
- Đợi tin nhắn của hắn à?
Tôi lười nhác chẳng buồn chuyển mình trả lời câu hỏi, “hắn” ư? Ước gì Cường biết rằng từ để gọi đó dành cho ai.
- Hay bị cấm vận đi chơi với tên đó rồi?
Tôi cũng chẳng còn thiết tha nghe giọng nói ấy nữa, chỉ muốn đẩy chúng ra khỏi đầu thôi.
- Đành làm tài xế vậy!
Cứ nghĩ câu nói bông đùa đó sẽ không khả thi khi Trà My hôm nay không đi xe và hắn sẽ có cơ hội gần gũi với em ấy hơn thế mà lại can tâm chở tôi về. Ngồi trên xe, đằng sau tấm lưng rộng, tôi vui lắm, nụ cười chẳng thể tắt trên khóe môi. Sẽ là tự tiện khi dựa đầu vào người cầm lái, nhưng làn tóc tôi đã áp vào lưng áo hắn lúc nào không hay. Tôi dường như đã quên hết những ngày trước lẻ loi một mình trên con phố này thế nào.
- Còn em ấy thì sao?
- Chả lẽ tôi để người đẹp xách chổi về à?
- À, hôm sau bàn mình trực nhật! - Tôi quên mất, ừ, tôi sao lại bỏ qua lí do này chứ. Để hoa khôi của trường cầm giẻ lau và cây chổi cho Cường đâu có được. Buồn thật, thế mà cứ tưởng…