Chương 7: Ngày Cuối Cùng Ở Thị Trấn Cam

"Ông đang tìm tôi à?"

Hạ Nặc bị sốc thực sự khi thấy Triết Phổ gật đầu nghiêm túc, không hề giống đùa, cậu ta hơi sững sờ.

An Đức Sâm đứng bên cạnh và chỉ vào mình, nhìn Hạ Nặc yếu ớt nói: "Chắc có sự hiểu lầm, đại thúc trưa nay có uống nhiều rượu, nên chắc có gì đó hiểu lầm ở đây,phải không?"

"Tiểu tử thối, ngươi không nên coi khinh ta."

Triết Phổ chớp mặt và khịt khịt mũi, bộ râu vàng nhấp nhô lâu lâu bỗng nhếch lên,nói: "Đúng là trưa nay ta có uống rượu, nhưng tửu lượng của ta không tệ, làm sao có thể nhận lầm cơ chứ?"

"Chứ không phải đến tìm An Đức Sâm sao?"

Trái tim của Hạ Nặc có một chút bối rối. Cậu ta chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, cậu ta nhìn thấy Triết Phủ bước đến trước mặt mình, nghiêng người, trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta.

Giữa lúc Hạ nặc đang bị nhìn một cách chăm chú đến từng sợi tóc, bỗng Triết Phổ hất tay lên và sờ đầu cậu ta, cười lớn, nói: "Ah, thật đúng là nó, cậu và tiểu tử kia thật giống hệt nhau lúc nhỏ!

"Này, ông lão kia, có gì thì nói cho rõ, đừng lộn xộn như thế!"

Bị một bàn tay to sờ làm cho mái tóc đen rối bời lên, Hạ Nặc đột nhiên nổi điên, tỏ thái độ ra mặt, mạnh mẽ hất tay của Triết Phổ ra khỏi đầu mình.

Sở dĩ bị kích động như vậy là do Hạ Nặc bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, cậu ta không thể chịu đựng được cảm giác mái tóc của mình bị dày vò rối tung như ổ gà mái,mặt khác, cậu ta vốn dĩ cũng là một thanh niên 20 tuổi nên không muốn bị đối xử như một đứa trẻ.

"Thật là phiền phức.."

Chỉnh đốn lại mái tóc rối bù, cậu ta chợt nhớ lại những lời Triết Phổ vừa nói, nhìn lên với khuôn mặt khó chịu, nói: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Triết Phổ khá bất ngờ trước phản ứng của một đứa trẻ như vậy, rất gay gắt, tay ông ta vẫn đang lơ lửng trên không trung, còn chưa kịp bỏ xuống.

Sau khi nghe lời nói của Hạ Nặc, ông ta thu lại bàn tay, chạm vào và vuốt bộ râu của mình. Một trong số các cậu bé nói rằng: "À, theo như ông ta nói, thì đại ca và cha đại ca rất giống nhau..."

"Cha sao?"

Đây dường như là câu nói không được Hạ Nặc mong chờ, không thể không lén nhìn một cái.

Cha của thân xác này đã đi biển làm cướp biển vào một năm trước khi cậu ta đến đây. Trong ba năm qua, hầu như không có tin tức hay liên lạc gì với ai.

Do đó, ấn tượng của Hạ Nặc về người cha tệ bạc này chỉ như những thước phim có sẵn trong ký ức của người sở hữu thân xác này. Cậu ta chỉ biết tên ông ta là Khoa Tư Tháp, thích uống rượu đến say như chết, cơ bản không có gì quen thuộc.

Mặc dù đúng là hai người có ngoại hình giống nhau nhưng tại sao Triết Phổ lại biết được điều đó?

"Ông biết ông ta sao?" Hạ Nặc bối rối nhìn Triết Phổ hỏi.

"Ồ, đúng, cha của ngươi là Khoa Tư Tháp, một tên cướp biển tài ba."

Triết Phổ mỉm cười, tiếp tục nhìn con tôm hùm, không biết có gì không ổn, lông mày ông lão khẽ nhấc lên, có tiếng thở dài, do dự một lúc, ông lão thì thầm với Hạ Nặc: "Này cậu bé, ở đây không tiện để nói chuyện, nhà ngươi còn chỗ nào để nói không?"

"Vào nhà tôi để nói chuyện sao?"

Hạ Nặc có chút do dự nhìn Triết Phổ, nhìn được sự chân thành trong mắt ông lão, cậu ta gật đầu đồng ý: "Được thôi, đi với tôi nào."

Trời mùa thu thường thất thường, trời đang nắng rất đẹp, giờ lại bắt đầu có những đám mây đen kéo đến, bầu trời ngày càng tối hơn. Dường như sắp có một cơn mưa rất to.

Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, chỉ chưa đầy hai mươi phút, ba cậu bé đã chén sạch nồi tôm hùm lớn nhanh như một cơn gió, không còn tôm hùm, chỉ còn sót lại một chút sốt trên đĩa. Thậm chí, tất cả vỏ tôm đã bị chúng ăn hết.

"Này, tớ thực sự vẫn chưa no, vẫn chưa ăn đủ..." Nhìn vào chiếc bàn ăn trống trơn, La Y gãi đầu và phàn nàn một cách miễn cưỡng.

"Ha ha, La Y, ai bảo cậu không ăn chậm một chút, mà cậu và Bill đã ăn rất nhiều mà, tớ chỉ ăn một ít thôi mà."

Bill tự xoa xoa bụng tròn của mình rồi nheo mắt nhìn La Y.

"Này, ăn và chỉ ăn, chỉ biết ăn suốt ngày, cậu chỉ suốt ăn uống, cái bụng cậu đã to như một quả bóng rồi. Ngay cả di chuyển cũng không nổi nữa rồi." La Y hít hít mũi, khinh khỉnh nói. Sau khi dụi dụi mắt, Bill thì thầm nói: "Nếu không phải là có ông già hôi hám kia đến và ăn vài con tôm hùm của chúng ta, thì tớ đã ăn đủ rồi sao?"

"Đúng vậy, nếu không có ông già đó, tớ và cậu đã có thêm tôm để ăn."

Bill khịt khịt mũi, nghĩ ra điều gì đó, bối rối nhìn cánh cửa gỗ đóng kín, nói: "Sao Hạ Nặc đại ca và ông già đó vào nhà lâu rồi mà vẫn chưa ra nhỉ? "Ai mà biết được!" La Y nói, vì mải mê ăn tôm hùm mà cũng quên mất cuộc trò chuyện giữa Hạ Nặc và Triết Phổ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy An Đức Sâm trầm ngâm suy nghĩ, im lặng, đôi mắt La Y bỗng sáng lên: "Này An Đức Sâm, cậu biết ông lão đấy đến tìm Hạ Nặc đại ca làm gì không?"

"Tớ không rõ lắm, nhưng hình như trước khi về ở nhà, ông ta từng là một tên cướp biển."

An Đức Sâm đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi và nhìn vào căn nhà một cách lo lắng. "Nhìn ông ta trông cũng hiền lành và hòa đồng, nhưng khi còn trẻ lại là một tên cướp biển sao?"

"Cướp biển sao?"

An Đức Sâm vừa nói ra, La Y và Bill lùi lại hai bước trong nỗi sợ hãi, can đảm và bình tĩnh hơn, La Y nói: "Không...không phải...ông già đó, lúc nãy tớ mới đánh ông ta.."

Thình thịch!

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ xa, làm gián đoạn những lời nói lắp bắp của La Y, và khiến các cậu bé sợ hãi.

Khi mọi người đang chăm chú nhìn, cánh cửa gỗ của căn nhà bỗng mở ra. Ông già đáng sợ trong mắt bọn trẻ đang bước ra cùng với Hạ Nặc, và giọng nói thì thầm một cách phức tạp.

Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng La Y có thể nghe thấy được một vài từ trong mơ hồ. Vậy nên không thể nào hiểu được họ đang nói chuyện gì, mọi người đều để lộ khuôn mặt ưu tư.