Rất nhanh, Chu Hồng cũng thấp giọng mắng một tiếng, hung hăng dậm chân, chạy thật nhanh theo hướng Cao Bạc biến mất.
Trần Lý há to miệng, cuối cùng cũng không phát ra thanh âm gì.
Đêm khuya dưới ánh trăng sáng, toàn bộ khu nhà lều hò hét loạn cào cào một mảnh.
Tất cả mọi người đang chạy, trên mặt là hưng phấn, là xao động, là vặn vẹo.
Cái này không giống như là tránh tai, càng giống cấp tốc lao tới một bữa thịnh yến.
Nơi xa vẫn đang nổ vang, thiên địa tựa như đều sôi trào.
Trần Lý kinh ngạc nhìn ra ngoài, mắt thấy người trên đường trở nên càng ngày càng ít liền mê mê hoặc hoặc cất bước đi theo, vô luận như thế nào, theo số đông luôn luôn có thể mang đến cảm giác an toàn.
Đám người không phải chạy hướng dã ngoại, mà là chạy về phía phường thị.
Mười mấy phút sau.
Một đám hồng quang như máu bao phủ phường thị liền đập vào mi mắt.
Mà giữa không trung bên cạnh phường thị, mấy chiếc phi thuyền phong cách khác biệt, bộ dáng quái dị, toàn thân tản ra linh quang pháp lực như thực, lơ lửng giữa không trung, không ngừng công kích hướng phường thị đang bị hồng quang bao phủ như lôi đình, phát ra tiếng nổ liên tục.
Dưới loại công kích kéo dài này, hồng quang phường thị đang ảm đạm rất nhanh.
Trần Lý cả kinh trợn mắt hốc mồm, bước chân vốn nhanh lại theo bản năng mà càng ngày càng chậm, bỗng nhiên giật mình một cái, như mới tỉnh khỏi mộng.
"Mẹ nó, thật sự là váng đầu, ta chạy tới nơi đó làm gì?"
Hắn vội vàng quay đầu, chân phi nước đại về hướng dã ngoại.
Thẳng đến chạy ra hoang dã hơn mười dặm mới thở hổn hển phì phò ngừng lại.
Hắn ghé vào trên đồng cỏ, nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ trước mắt, đôi mắt bất an nhìn chằm chằm nơi xa, động tĩnh bên kia đã trở nên như có như không, ngay cả hồng quang ảm đạm cũng đã không còn có thể nhuộm đỏ nửa vùng trời nữa.
"Hô!" Hắn thở phào, cố gắng ức chế nhịp tim kịch liệt.
Thân là lương dân ở thời đại hòa bình, dạng chiến tranh thế này thực tế quá mức kích thích với hắn.
Từng chiếc từng chiếc ‘phi thuyền’ dù là xa xa nhìn lại cũng có thể cảm giác được sự khổng lồ dữ tợn khiến lòng hắn run rẩy, không phải thân ở chiến trường sẽ rất khó cảm nhận được, là loại cảm giác sợ hãi vô pháp khống chế sinh mệnh của mình, lúc nào cũng có thể chết đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hắn nấp trong bụi cỏ không nhúc nhích, chỉ có lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tất cả thanh âm đều biến mất, chỉ còn lại tiếng ồn ào của các loại côn trùng đang kêu vang trong bụi cỏ.
"Chiến tranh kết thúc rồi?"
"Chờ chút đã, chờ chút đã, hiện giờ sợ rằng là lúc hỗn loạn nhất."
Thân thể của hắn giật giật, lại tiếp tục nấp vào bụi cỏ.
Thẳng đến hừng đông hôm sau, mặt trời mọc, hắn mới thận trọng đứng dậy, nhìn quanh trái phải một lần liền do dự bước từng bước một đi về khu nhà lều.
Trên đường không có một ai, tất cả mọi người đóng chặt cửa lớn.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, toàn bộ khu nhà lều đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thi thể ngổn ngang lộn xộn, lẳng lặng nằm trên đường, tử trạng thê thảm.
Những thi thể này rõ ràng đều đã bị cướp sạch, có thi thể ngay cả bào phục đều bị lột hết.
Trên đường đi qua vài căn phòng, Trần Lý thậm chí có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở thô trọng kiềm nén, cùng tiếng khóc lóc mơ hồ bên trong.
Trần Lý một đường hãi hùng khiếp vía tránh đi những thi thể này, vừa mới chuyển qua chỗ ngoặt, phía đối diện liền có một tán tu đi đến.
Hai người ngẩn ra, không hẹn mà cùng ngừng bước.
Đối phương che mặt, làm ngụy trang đơn giản, đôi mắt đỏ bừng mang theo lệ khí giết chóc, trên lưng còn đeo một bao y phục, cũng không biết là của bản thân hay là vừa giành được.
"Đạo hữu mời đi trước?" Người bịt mặt nhìn chằm chằm Trần Lý một lúc mới mở miệng nói.
Thanh âm khàn khàn khô khốc.
"Ta không vội, vẫn là mời đạo hữu đi trước." Tay trái Trần Lý nắm chặt pháp khí, mặt không chút thay đổi nói, người sáng suốt đều biết lúc này không thể yếu thế, càng không thể xoay người chạy.
"Vậy ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không can thiệp chuyện của nhau!" Người bịt mặt trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói.
"Được!"
Nhưng mà hai người một bước cũng không nhúc nhích, lẳng lặng đứng thẳng.
Người bịt mặt nhìn hắn thật sâu, từng bước một lui lại, thối lui đến chỗ ngoặt, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Trần Lý lúc này mới thả lỏng tay cầm pháp khí, có hơi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó một đường thuận lợi, lại không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì nữa.
Chờ khi về đến nhà đóng cửa lại, Trần Lý đặt mông ngồi trên ghế, tâm thần căng cứng mới buông lỏng, cảm giác toàn thân đều có chút mệt lả.
Hắn nhịn không được hồi tưởng lại một màn kiếm bạt nổ trương khi nãy:
"Nếu như đối phương không lùi thì làm sao đây?"
"Bản thân sẽ lùi hay không?"
Nhưng mà hắn nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án thật sự.
Lúc đó hắn cảm thấy mình có chút kích động.
Thậm chí hắn đều không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu?
Thậm chí trong đầu hắn đã mô phỏng làm sao để đánh giết tên đó.
Dùng 'Linh Lực Đạn Chỉ', dùng kiếm, hay là dùng pháp khí?
"Bản thân dũng cảm như thế từ khi nào nhỉ?"
Hắn hơi nghi hoặc, tinh tế suy tư mới phát hiện trừ nguyên nhân 'Lợi nhận nơi tay sát tâm tự khởi', thứ chống đỡ cho hắn còn có một cỗ phẫn nộ.
Phẫn nộ khi thấy có người cướp bóc giết người, phẫn nộ khi sự bình tĩnh của mình bị đánh phá.
Hắn thở dài:
"Hazz, lỗ mãng rồi! Tuổi đã cao còn khoe dũng khí."
"Cũng không biết Cao Bạc cùng Chu Hồng có quay về chưa?" Hắn giật giật cái mông, suy nghĩ một chút vẫn là thôi vậy.
Bên ngoài bây giờ còn chưa an toàn, vẫn nên chờ triệt để bình tĩnh trở lại rồi nói.
Hắn không suy nghĩ phường thị thế nào rồi, rốt cục đã bị môn phái nào khống chế, sau lưng lại có âm mưu gì, với loại tán tu luyện khí tầng ba ti tiện như hắn mà nói, ai khống chế đều như thế, sống thế nào thì vẫn cứ sống như thế.
Buổi sáng đơn giản ăn một bữa điểm tâm.
Hắn cũng không còn đi luyện kiếm, chỉ là nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đến trưa rời giường lại ăn cơm trưa, sau đó vẫn tiếp tục nằm trên giường.
Đến chạng vạng tối.
Động tĩnh bên ngoài mới dần dần nhiều hơn.
Trong lòng Trần Lý hơi động, rời giường mở cửa.
Một đội ngũ không biết người của môn phái nào đang gõ cửa từng nhà, rất nhanh liền đến chỗ Trần Lý.
"Trường Sinh phái giết hại đồng đạo, làm đủ chuyện xấu, bá đạo vô đức, Khí Vật môn chúng ta cùng rất nhiều môn phái thề phải thay trời hành đạo, trừ hại cho Tu Tiên giới, từ hôm nay trở đi, Lục Hà phường tạm nằm trong khống chế của Khí Vật môn chúng ta. . . Về sau ta chính là quản sự khu này của các ngươi. . . Hết thảy quy củ như cũ. . ."
Một tu sĩ lão niên của Khí Vật môn, mặt mũi đỏ bừng, hăng hái lớn tiếng nói.
Trong đội ngũ, Trần Lý thậm chí nhìn thấy người đã từng là hàng xóm - Triệu Uyển Quân.
Nàng đã đổi lại đạo bào môn phái, ôm một thanh trường kiếm cổ điển, mặt mũi đầy túc sát, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện.
Thẳng đến trước khi đi, đối phương mới nghịch ngợm nháy mắt với Trần Lý.
Trần Lý vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười, phối hợp với mặt mũi tiều tụy, lộ ra vô cùng khô khốc.
Hắn cũng không quay người vào cửa mà nhìn đội người này lại đi gõ cửa nhà phu thê Cao Bạc Chu Hồng, chỉ là gõ nửa ngày cũng không còn người đi tới mở cửa.
Chuyện này khiến Trần Lý trong lòng lộp bộp lại trầm xuống.
Hai người này, sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ?