Chương 94: Mất Đi Chính Mình Liệu Còn Chứng Minh Được Gì Nữa?

Nấu nướng xong xuôi, An Tố vẫn chưa trở về. An Tử Yến xem đồng hồ. Đã tám rưỡi rồi.

“Không cần để ý đến chị ấy. Ăn đi”.

“Có lẽ đợi một chút…”.

“Giờ em không đợi được chị ấy đâu”. Mạch Đinh đành để phần cho An Tố. Dùng bọc thực phẩm gói lại cẩn thận. Làm xong đâu vào đấy, Mạch Đinh ngồi cạnh An Tử Yến. Thật may hắn không mất kiên nhẫn mà bảo cậu về nhà. Hắn cũng ngồi đó mà chờ đợi.

Tầm nửa đêm, rốt cuộc An Tố cũng trở về. Cô không yếu ớt mở cửa bước vào. Nhìn thấy An Tử Yến và Mạch Đinh, cô cũng không ngạc nhiên gì. Lúc cởi giày, cô xém chút ngã quỵ. Mạch Đinh chạy đến đỡ cô. Cô không từ chối. Chẳng qua là lầu bầu muốn uống nước. Mạch Đinh vội vàng chạy đi lấy cốc nước nóng. Cô ngã người ra ghế.

“Mấy người tới làm gì?”. Mặc dù cô hỏi nhưng cũng chẳng quan tâm có ai trả lời hay không.

“Chị nghĩ uống rượu có thể giải quyết được cái gì?”. An Tử Yến lạnh lùng hỏi. Mạch Đinh nhìn An Tử Yế, ý bảo hắn nhẹ nhàng một chút. “Giải quyết được cái gì à? Cái gì tôi cũng không muốn giải quyết. Mà tôi có giải quyết được gì đâu. Tôi không ngủ được. Ra ngoài uống chút rượu thì có phiền đến ai? Đều là lỗi của cậu. Đừng nghĩ là tôi không biết. Hôm rồi tôi lại thấy Phó Thúc dắt theo Tiểu Kiệt đến công viên chơi với một người phụ nữ. Tôi biết Phó Thúc khi giải quyết công việc sẽ không dẫn theo Tiểu Kiệt. Vậy nên tôi đã tìm hiểu. Lại là vì công ty của mấy người. Nhất định là cậu đã nói Phó Thúc làm chuyện gì rồi. Hai người họ mới quen biết. Mới quen biết một hai tuần lễ. Vậy mà anh ta còn đưa Tiểu Kiệt đến gặp là sao?”. An Tố biết bản thân nói vậy với An Tử Yến là không đúng. Nhưng cô chỉ muốn nói hết ra. Tình cảm chất chứa quá lâu trong lòng khiến cô không thể chịu nổi.

“Cô ta có gì tốt? Tôi trẻ hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, yêu Phó Thúc hơn cô ta. Tại sao tôi lại thua? Tại sao tôi lại thua? Tại sao tôi lại thua….”. An Tố ôm đầu. Cô muốn có người nào đó nói cho cô biết câu trả lời. Mạch Đinh khó chịu. Gần đây cậu nhìn thấy một con người không phải là An Tố. Bây giờ cô yếu ớt như vậy mà cậu không thể giúp gì được. Thậm chí cậu còn muốn lớn tiếng: Chị sẽ không thua. Phó Thúc thích chị đấy!

“Có lẽ…”. Mạch Đinh vừa định mở miệng thì liền bị An Tử Yến trợn mắt. Cậu hiểu ý của An Tử Yến. Cậu cũng không phải là Phó Thúc. Cậu không có quyền tạo hy vọng giả dối cho An Tố. Đột nhiên An Tố ngẩng mặt lên. Cô nắm chặt lấy tay An Tử Yến: “Còn cách đúng không? Chỉ cần cậu nói Phó Thúc rời xa người phụ nữ kia, anh ấy sẽ nghe. Anh ấy tuyệt đối sẽ nghe mà”.

“Như vậy chị sẽ vui?”. An Tử Yến lạnh lùng giễu cợt. An Tố chột dạ: “Tôi bất chấp. Tôi là chị của cậu. Cậu phải giúp tôi! Bây giờ cậu gọi điện cho Phó Thúc đi. Coi như giúp tôi. Tôi là chị của cậu. Là chị ruột của cậu mà!”. An Tố lặp đi lăp lại mối quan hệ với An Tử Yến. Tới cuối cùng, An Tử Yến vẫn lạnh lùng: “Phó Thúc không phải là đồ vậy của em. Càng không phải là của chị”.

“Cậu thật là máu lạnh! Cậu rất muốn tôi đau khổ à? Cậu mong cả đời tôi không có được hạnh phúc phải không?! Rõ ràng chỉ cần một câu nói. Chỉ cần Phó Thúc rời xa người phụ nữ đó. Tôi liền…”. Có lẽ An Tố thừa hưởng tính cách của Ngô Hinh. Một khi kích động lên sẽ không lý trí nữa. Nhưng Mạch Đinh biết rõ. Cô không phải nói lẫy. Tình cảm của Mạch Đinh cũng từng bị giễu cợt. Cũng từng nghe đi nghe lại những lời ác ý. Những thứ đó không có cách nào kiểm soát được. Giống như trong thân thể tồn tại một linh hồn của người khác vậy.

An Tử Yến không nhìn An Tố, hắn chỉ nhìn vào màn hình ti vi: “Chị được cái gì? Tỉnh lại đi! Cho dù anh ta không đến với Quý Mộng thì cũng không đến với chị. Anh ta không muốn ở bên chị. Anh ta đối với chị không có tình yêu. Cứ cho chị, mẹ nó, có nằm chung giường với anh ta đi nữa, anh ta cũng không đụng vào chị đâu”. Đừng nói nữa. An Tố muốn bịt miệng An Tử Yến lại. Nhưng cánh tay của cô bị bắt lấy: “Chị không muốn nghe em nói. Vậy em sẽ gọi Phó Thúc đến nói cho chị nghe”.

“Cậu im đi!”. An Tố hét lên. Ngay sau đó cô càng không còn sức lực nào. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô đau đớn: “Đừng tìm anh ấy. Tôi không muốn nghe. Tôi không làm được…”. Lúc này Mạch Đinh thật muốn chạy ra ngoài. Cậu muốn cầu xin Phó Thúc yêu An Tố. Hoặc chăng cầu xin Quý Mộng đừng yêu Phó Thúc. Nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng xoá bỏ ý nghĩ ích kỷ đó. Nếu có người đến cầu xin cậu đừng yêu An Tử Yến mà hãy yêu người khác. Cậu sẽ có cảm nhận gì đây?

“Chị Tố, nghe em, từ bỏ đi”. Khẩu khí của An Tử Yến không còn lạnh lẽo như trước nữa. Bên trong đó còn có chút tức giận. Tại sao cô không nghe. Cứ hành hạ bản thân ra thành bộ dạng như bây giờ chứ?

Chỉ có tàn nhẫn. Tàn nhẫn chính là cách duy nhất để cứu lấy An Tố. Lần này, rốt cuộc An Tử Yến cũng quyết định. Hắn muốn phá huỷ hết mọi hy vọng của An Tố.

“Tôi đã nói rồi. Tôi không làm được! Mạch Đinh, cậu đừng về phía nào?”. An Tố dời tầm mắt sang Mạch Đinh. Mạch Đinh có thể trả lời. Cậu muốn đứng về phía An Tố. Nhưng chỉ là cậu không thể xác định được dùng cách miễn cưỡng này có thể thành toàn cho tình cảm của cô không. Trao hy vọng sẽ tốt cho cô chứ? Những chuyện này quá khó đối với Mạch Đinh: “Em…”.

“Đừng lôi cậu ấy vào chuyện này”. An Tử Yến nhận lấy sự khó xử của Mạch Đinh.

“Không có lấy một người đồng ý giúp tôi sao?”

“An Tố”. Giọng nói trầm ổn bên ngoài khiến sắc mặt An Tố đột nhiên thay đổi. Bả vai cô run rẩy, căm tức nhìn An Tử Yến: “Tại sao cậu lại gọi Phó Thúc tới?!”. An Tử Yến không lên tiếng, đứng lên. An Tố hốt hoảng níu lấy hắn: “Đừng mở cửa. Bây giờ chị không muốn gặp anh ấy. Đừng mở cửa. Để anh ấy đi đi”. An Tử Yến rút tay, ra mở cửa. Phó Thúc bước vào, nhìn An Tố. Trong ánh mắt có chút đau buồn cùng sự bất lực. Giống như ánh mắt của một người anh lớn nhìn đứa em gái vậy. Mạch Đinh từng nhìn thấy ánh mắt Phó Thúc nhìn Quý Mộng. Thì ra, tình yêu và tình thân lại dễ dàng phân biệt đến thế.

An Tố không vô lý mà làm loạn lên nữa. Cô trở nên trầm lặng. Một lúc lâu sâu mới lên tiếng: “Sao anh lại đến. Đừng nghe Yến nói vớ vẫn. Em không có…”.

“Là vì chuyện của Quý Mộng sao?”. Phó Thúc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. An Tố lắc đầu: “Em biết anh với cô ta không nghiêm túc. Anh là có nguyên nhân khác…”. Giọng điệu An Tố thay đổi. Dịu dàng một cách lạ thường. Vừa nói vừa thăm dò ánh mắt Phó Thúc. Cô lo lắng sẽ chọc giận anh. Mạch Đinh vẫn còn hy vọng giúp cho chuyện tình này có kết thúc viên mãn.

Giờ phút này An Tố không còn là An Tố mà cậu biết nữa. Cô giống như đã biến thành con người khác.

Một khi vì tình yêu, vì lấy lòng đối phương mà thay đổi chính mình, tình yêu đó chỉ còn là nỗi đau mà thôi. Có người sẽ mạnh mẽ đứng lên mà nói rằng: Vì tình yêu, tôi có thể đánh đổi tất cả! Nhưng rồi đến lúc, thời gian sẽ cho bạn biết. Nói như vậy thiếu chín chắn đến nhường nào. Đừng thiếu tự tin mà đánh mất bản thân. Điều đó chỉ có thể chứng minh, người mà người đó yêu căn bản cũng chẳng phải là chính bạn.

– Hết chương 94 –