Chương 7: Xấu Xí Sao?

“Thấy cái gì ạ?”, Mạch Đinh nghi hoặc hỏi.

“Còn muốn giả vờ? Ở quán cơm tối đó”.

Lúc này Mạch Đinh mới nhớ ra: “Thì ra là anh thật, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm…”. Cao Quốc thô lỗ cắt ngang lời Mạch Đinh: “Đừng vòng vo. Cậu nghĩ tố cáo sau lưng tôi rồi thay thế vị trí của tôi chứ gì?”. Cậu còn chưa hiểu rõ ý của Cao Quốc thì anh tiếp tục nói: “Không nghĩ tới đó rồi còn gặp cậu. Thật xui xẻo. Bây giờ quản lý đã nghi ngờ, cậu nghĩ là sao?”. Coi như Mạch Đinh có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý của anh. Người ở cùng anh ta tối đó quả nhiên là vợ của quản lý. Lúc đó bọn họ ngồi cũng không xa lắm, may là có đồ ở giữa chắn ngang. Mà hai người họ cũng không thể chạy đi trước, như vậy sẽ dễ bị phát hiện hơn. Không thể làm gì khác là thấp thỏm đợi đám người Mạch Đinh đi trước. Vậy nên Mạch Đinh vừa mới đi khỏi, bọn họ cũng vội vàng ra bên ngoài. Lúc này Cao Quốc thấy Mạch Đinh quay đầu lại nhìn. Nhất định là cậu đã biết rồi. Nhưng hắn cũng không lo mấy. Tối đó, bị phát hiện bí mật có lẽ cũng không chỉ có mỗi anh. Cao Quốc thấy Mạch Đinh không lên tiếng, tiếp tục: “Tốt nhất cậu cũng đừng nghĩ đến việc ám toán tôi. Chính cậu cũng có điều bẩn thiểu đang nằm trong tay tôi đấy”.

Lời nói đó khiến cho Mạch Đinh càng thêm khó hiểu. Cao Quốc đứng lên: “Quan hệ của cậu với gã đàn ông trưa nay không đơn giản. Nếu tôi nói ra, cậu sẽ không còn mặt mũi ở công ty. Suy nghĩ cho kỹ đi”. Tối đó, An Tử Yến cũng bị che mặt, nhưng Cao Quốc cũng nghe được chút ít đoạn nói chuyện, nên đã nhầm lẫn Lý Minh thành An Tử Yến.

Một lần tiếp nhận quá nhiều chuyện, còn chưa kịp làm gì, chỉ biết kinh ngạc nhìn Cao Quốc rời đi. Cao Quốc đi xuống tầng thì chạm vào bả vai một cậu sinh viên. Anh lùi về sau một bước. Tâm trạng lúc này đang lo lắng nên muốn ngẩng đầu lên mắng chửi. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu sinh viên này, những câu chửi thô tục tự động nuốt ngược trở lại. Cậu sinh viên chỉ lạnh lùng quét tầm mắt nhìn anh một lượt rồi tiếp tục đi thẳng. Cao Quốc nhiều năm nay đã tiếp xúc với rất nhiều hạng người. Trực giác nói cho anh biết, người vừa rồi không dễ chọc vào.

Mạch Đinh chỉ quan tâm một chuyện. Không phải chuyện vợ quản lý và Cao Quốc ngoại tình, không phải chuyện cậu bị hiểu lầm với Lý Minh, càng không phải chuyện cậu bị ức hiếp. Mà chính là Cao Quốc coi thường tình cảm của cậu. Cậu nhìn xung quanh bàn làm việc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ. Thậm chí cậu có thể tưởng tượng ra được phản ứng của mọi người trên từng chiếc ghế trống đó. Len lén thì thầm với nhau, thêm mắm thêm muối. Đây chính là tình cảm của cậu trong mắt những người khác? Chuyện này với những chuyện xấu khác là giống nhau sao? Đáng để mọi người bàn tán và cười nhạo sao?

Xấu xí lắm sao?”

“Này!”, An Tử Yến chậm rãi bước đến chỗ cậu. Mỗi chỗ hắn đi qua, những hình ảnh Mạch Đinh tưởng tượng ra đều biến thành sương khói bay đi mấy. Trong mắt Mạch Đinh có ánh sáng lóe lên. Cậu chăm chú nhìn vào nơi mà cậu đã đặt tình cảm vào đó. Ánh mắt bọn họ nhất định là có vấn đề. Nếu không thì ai dám nói tình cảm của cậu là xấu xí?

“Ngốc nghếch cái gì đó?”

“Anh đến rồi”.

“Có chuyện gì?”

“Xảy ra chút chuyện, về nhà rồi nói cho anh biết”.

An Tử Yến không quan tâm đến cái gì xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây. Tiện tay cầm văn kiện trên bàn của Cao Quốc, lật lật vài trang rồi ném xuống.

“Đừng có ném bừa đồ của người khác”. Mạch Đinh nhặt lại đống giấy tờ để lại chỗ cũ rồi đẩy đẩy An Tử Yến: “Đi mau”.

Không đợi được về nhà, vừa đi được nửa đường, cậu đã kể đại khái sự tình cho An Tử Yến nghe. Nhưng cậu chỉ nói là phát hiện đồng nghiệp cùng với vợ quản lý gặp nhau bên ngoài chứ không nhắc đến chuyện cậu bị Cao Quốc uy hiếp. An Tử Yến không mấy để tâm nghe, sau khi nghe xong thì nói: “Cứ coi như không biết là được, đừng quan tâm chuyện của người khác”.

“Em không có quan tâm đâu. Cũng không phải chuyện ăn trộm, phạm pháp gì. Coi như hành vi của họ không đúng, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, em dù thế nào đi nữa cũng là người ngoài”.

“Hóa ra em cũng biết cơ đấy. Anh còn tưởng em sẽ tức giận rồi lôi bà vợ của quản lý cùng tên đồng nghiệp kia ra đứng trước mặt mà dạy dỗ chứ”.

“Em đâu có ngu, động một chút là dạy dỗ người khác”.

“Cho nên em cảm thấy hễ động một chút mà dạy dỗ người khác là thằng ngu à?”. An Tử Yến đâm vào chỗ sơ hở trong lời nói của Mạch Đinh. Mạch Đinh hận không nói được gì. Được một lúc thì lên tiếng: “Em và anh nói chuyện ở công ty, anh cũng đừng có lôi chuyện ở trường ra a. Phải trao đổi nhiều chuyện trong cuộc sống với nhau chứ”.

“Thức dậy, đi học, tan học”

“Nói thêm mấy chữ không được à?”

“Sau khi thức dậy thì đi học, sau đó tan học”.

“Anh đang đặt câu hả?”, Mạch Đinh la oi ói.

Mạch Đinh vẫn đi làm như thường lệ. Cậu cứ cho rằng chuyện của vợ quản lý sẽ dần dần lắng xuống. Quản lý đã nghi ngờ, hẳn Cao Quốc và cô ta sẽ cắt đứt quan hệ, trở về cuộc sống của mỗi người. Suy nghĩ của cậu đối với sự việc tuyệt đối là đơn giản hơn rất nhiều. Trong công ty đều chắc chắn người đàn ông thần bí kia chính là người làm trong phòng này rồi.

Quản lý từ phòng làm việc đi ra, mọi người đều cúi đầu. Ông nói với ngữ điệu không rõ là tâm trạng gì: “Mạch Đinh, vào phòng tôi”. Đây là lần đầu tiên quản lý gọi Mạch Đinh. Bình thường thì ông không quan tâm đến thực tập sinh. Mạch Đinh có thể cảm giác được có tiếng bàn tán đằng sau cậu.

Vào phòng làm việc của quản lý, ông có ý bảo cậu đóng cửa lại, sau đó dùng đôi mắt híp biểu lộ trạng thái quan sát Mạch Đinh, một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu vào công ty cũng được một thời gian rồi?”

“Vâng”.

“Tôi nghe Cao Quốc nói cậu không để tâm đến công việc. Vậy mỗi ngày cậu đến công ty làm gì?”

Mạch Đinh không biết trả lời thế nào. Cậu còn là sinh viên, chưa có học qua những ngôn từ dễ nghe, chưa học qua cách ứng xử linh hoạt, càng chưa học qua cách lấy lòng cấp trên. Đối với công việc cũng như xã hội, cậu giống như một tờ giấy trắng, bất an và lo lắng. Quản lý càng nói càng tức giận: “Tôi trả lương cho cậu vào công ty không phải để cậu ăn không. Cậu không lo chuyên tâm vào công việc, còn dám quyến rũ vợ tôi?”. Mạch Đinh khiếp sợ ngẩng đầu lên: “Tôi… tôi không có”.

“Cậu đương nhiên sẽ không thừa nhận. Cô ấy đã nói cho tôi biết hết rồi. Cậu sống chết bám lấy cô ấy. Cô ấy không muốn, cậu liền uy hiếp bằng cách sẽ nói cho người khác biết giữa hai người có gian tình. Bởi vì sợ hãi quá nên cô ấy mới không dám nói ra. Ai ngờ chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, cô ấy bây giờ chịu không nổi nữa. Cũng có người làm chứng rằng tin đồn là từ cậu mà ra. Suy nghĩ một chút thì từ khi cậu vào công ty, không bao lâu cũng phát sinh tin đồn”. Quản lý càng nói càng tin chắc sự việc. Đem hết tất cả mọi chuyện đổ lên người Mạch Đinh. Một bên hung dữ, thỉnh thoảng lại có một một tỏ ra đau lòng cho người vợ hiền. Giống như cô đã bị bao nhiêu là đau khổ, ông còn trách lầm cô.

“Tôi, tôi không có”. Mạch Đinh dùng sức lắc đầu giải thích. Cậu còn có thể nói gì. Cậu là người dễ bị bắt nạt nhất phòng. Đương nhiên trở thành hình nhân thế mạng thích hợp nhất rồi. Ai sẽ tin lời cậu nói chứ? Có sự thật bất lực thế này: Trọng lượng của lời nói sẽ tỉ lệ thuận với thân phận của người nói. Nói cái gì có sự bình đẳng giữa người với người. So với quảng cáo thì còn có thể cười được đấy.

Quản lý sớm đã đoán được Mạch Đinh sẽ chối, liền giả vờ nhân từ nói: “Lúc tôi còn nói đàng hoàng thì thành thật mà nhận lỗi đi. Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Thanh toán tiền lương cho cậu rồi cậu rời đi”.

“Tôi không thể nhận những chuyện tôi không làm”.

“Được! Cậu còn mạnh miệng!”. Ông còn muốn nói gì đó nhưng chuông điện thoại lại vang lên. Là khách hàng quan trọng. Ông che ống nghe: “Ra ngoài! Còn nữa, tôi sẽ báo có bảo vệ bên dưới coi chừng cậu. Không có sự cho phép của tôi thì không được rời khỏi công ty. Ai biết cậu có trộm cái gì không”.

Mạch Đinh trở về bàn làm việc. Các đồng nghiệp mang ánh nhìn dò xét. Cao Quốc lạnh lùng: “Tôi xem cậu thừa nhận như thế nào. Lấy chuyện xấu của tôi đổi thành chuyện xấu của cậu. Mà nói thế nào đi nữa, cũng không mất thể diện bằng việc thích đàn ông”.

“Vậy anh nói cho mọi người biết đi”. Mạch Đinh không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt nói: “Anh cho rằng tôi sợ à? Anh cho rằng tôi sẽ cảm thấy xấu hổ ư?”