Chương 23: Con Người Là Loại Sinh Vật Gì?

Chiếc xe buýt lăn bánh chậm chạp trên con đường trống trãi. Mạch Đinh tựa đầu vào cửa sổ. Lớp sương mờ trên đôi mắt đã tản đi. Cậu vẫn không khóc. Nếu cậu cứ ngồi trên xe, An Tử Yến sẽ đuổi theo cậu chứ? Nhưng suy nghĩ và hành động của cậu lại trái ngược nhau. Đến trạm dừng quen thuộc, Mạch Đinh vẫn xuống xe như thường lệ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà của cậu và An Tử Yến. Yên lặng đi về hướng mà cậu nên đi. Quay về đã thành thói quen. Sớm muộn gì rồi cũng có một ngày, chờ đợi cũng sẽ trở thành thói quen.

Cậu tra chìa khóa vào ổ. Không biết cậu đã mở như thế nào. Cậu biết rõ An Tử Yến không có ở bên trong nhưng cậu còn có thể ở đâu được? Cậu vào nhà rồi đóng cửa lại, nhìn bốn phía xung quanh. Sau này liệu cậu có thể giam mình trong đó, ngồi xem ti vi đợi An Tử Yến? Từ lúc trẻ cho đến khi về già, chỉ chờ đợi thôi không? Đột nhiên cậu có chút sợ hãi. Cho dù cậu có thể làm được, nhưng rồi cũng sẽ có ngày cậu không còn đợi An Tử Yến trở về được nữa.

Nếu hắn mong cậu không có nghề ngỗng gì, vậy thì cậu sẽ hủy cả hai chân lẫn lòng tự trọng của bản thân, cứ vậy mà chìm đắm trong tình yêu mà tiếp xúc với xã hội sao?

Chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống sàn nhà. Mạch Đinh nhìn thấy tập hồ sơ xin việc của cậu đặt trên bàn khách. Cậu chạy đến cầm nó lên, dùng sức mà xé thành từng miếng nhỏ. Từng mảnh giấy vụn trên tay cậu không ngừng vươn vãi dưới sàn. Không cần nữa rồi. Cậu vơ hết đống giấy vụn đó cho vào thùng rác rồi sau đó tắt điện thoại. Cái này cũng không cần nữa. Cậu chạy vào phòng ngủ rút hết dây nối mạng internet. Tìm việc làm cái gì? Đều không cần nữa. Cậu chỉ cần An Tử Yến thôi. Mà An Tử Yến lại chỉ muốn cậu ở nhà.

Cậu lấy khăn lau chùi những vật dụng trong nhà. Như vậy mới đúng. Không cần phải tìm việc làm gì cho phiền phức. Không cần lo lắng xã hội đáng sợ thế nào. Cậu chỉ cần an nhàn mà ở nhà. Như vậy cũng chả làm sao. Cậu dùng sức mà lau. Giọt mồ hôi trượt dài vào khóe mắt khiến cậu nhắm chặt mắt lại. Dùng tay lau đi. Nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được.

Vậy cuộc sống của cậu phải làm sao đây? Cậu cũng muốn biết hương vị tiếp theo sau cái giai đoạn trưởng thành là như thế nào. Cậu muốn giống như hắn, có công việc, có đồng nghiệp. Cậu cũng muốn… Nếu cậu cứ ôm cái suy nghĩ như vậy thì nó có nghĩa là phản bội tình yêu, là ích kỉ sao? An Tử Yến, hắn đang ở đâu? Có thể trả lời cho cậu biết được không? Hắn không có ở đây. Cậu ngồi trong cái thế giới này nhưng lại nhìn thấy rõ hắn đang đi vào một thế giới khác. Cậu chỉ biết ngồi đó thôi. Đợi đến lúc cậu cố gắng theo kịp hắn thì hắn đã đến một thế giới khác rồi. Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại mỗi cậu mà thôi.

Mạch Đinh một mình làm thức ăn, lẳng lặng ngồi ăn một mình, rửa chén một mình, ngồi trên ghế salon bấm điều khiển ti vi một mình, tắm một mình, nằm dài trên giường một mình. Cậu mở tất cả đèn có trong phòng. Cậu không khóc nổi. Không khí dần nóng lên. Gần đây cậu đã quen với cuộc sống như vậy. An Tử Yến lúc quá bận sẽ về nhà rất khuya. Đột nhiên, cái gì cũng không còn mong muốn một cách tự nguyện nữa, chỉ muốn ngủ thôi. Nhưng người càng muốn nhanh chìm vào giấc ngủ thì nó sẽ cứ trêu ngươi người ta. Cái gì cũng đều chống lại cậu. Cậu mở mắt rồi lại nhắm mắt. Cứ như vậy mà chống đối, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Đau khổ và mất ngủ có lẽ là một đôi bạn tốt.

Khi An Tử Yến quay lại, hắn sẽ nói gì và cậu sẽ nói gì đây? Hai người sẽ lại cãi nhau sao? Dùng từ “cãi nhau” có vẻ khập khiễn rồi. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có sự bất mãn của cá nhân cậu mà thôi.

Không biết đã bao lâu, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng cởi quần áo, tiếng nước chảy trong phòng tắm, tiếng từng bòng đèn được tắt đi, tiếng An Tử Yến nằm xuống bên cạnh cậu, và sau đó là tiếng hít thở đều đều quen thuộc. An Tử Yến tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu nên nói gì đó sao? Ai có thể quy định đứng trước mặt đồng nghiệp, An Tử Yến phải thừa nhận cậu? Trong một thời gian ngắn, cậu không biết An Tử Yến đã làm sai chuyện gì, cũng không biết cậu đã làm sau chuyện gì. Vậy rồi tình huống như bây giờ, phải làm thế nào đây?

Lúc hắn không có ở đây, nội tâm Mạch Đinh cũng chưa thấy gì. Lúc hắn đã có mặt ở đây rồi, bất chợt Mạch Đinh lại trở nên như thế này. Cần hơi ấm như thế này. Cậu cô đơn cả ngày dài, thật sự muốn An Tử Yến ôm lấy. Nực cười, quá ngốc nghếch. Chỉ cần một cái ôm thì cậu sẽ cảm thấy hài lòng? Có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Xem ti vi, đọc báo, cậu từng đối với những thứ kia tình cảm biết bao. Còn đối với người thương lại làm những chuyện ngốc nghếch đến khó hiểu. Giờ phút này, có lẽ nên trách bản thân chứ không phải là cái ti vi kia. Nhưng tình cảm rất đáng sợ. Trong lòng bản thân mỗi người rõ ràng hơn bất cứ ai. Có thể làm không được, dù có bị ai nói nặng nhẹ đến thế nào cũng không làm được.

Giọng nói của An Tử Yến vang lên trong bóng tối: “Hiểu chưa?”. Lồng ngực Mạch Đinh nhói lên. Thời gian An Tử Yến cho cậu quá ít. Muốn giải quyết mọi chuyện chỉ trong vòng một đêm? Điều hắn quan tâm nhất chỉ là chuyện này thôi sao? Vết thương của cậu còn phải để như thế nào nữa thì hắn mới có thể nhìn thấy? Đưa lưng về phía An Tử Yến, Mạch Đinh im lặng cười khổ. Cậu sớm đã đoán được kết quả. Cậu sẽ vì hắn là từ bỏ, cam tâm tình nguyện ở nhà. Rốt cuộc hắn lấy tự tin ở đâu? À mà hắn đúng là nên tự tin. Mạch Đinh trả lời: “Hiểu rồi”.

“Sau này không được tự ý tắt điện thoại”. Sau này? Sau này của ai? Là quy định sau này của hắn hay của cậu? Cậu có tắt điện thoại hay không thì có gì khác nhau? Chỉ cần ở nhà đợi hắn về là được chứ gì? Những lời đó Mạch Đinh lại chẳng nói ra. Hôm nay cậu đã chán cãi nhau rồi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ừ”.

Khi Mạch Đinh gần như đã suy sụp thì An Tử Yến lại vươn tay kéo cậu vào lòng. Giống như hôm nay cả hai người đều chưa có chuyện gì xảy ra. Chưa từng vờ như không quen biết Mạch Đinh. Hôm nay cũng như mọi ngày đều giống nhau. Giọng nói lười biếng của hắn mang đầy sự buồn ngủ, giống như đang dần chìm vào giấc ngủ, nghe như hắn đang nói mớ: “Đợi anh dậy”. Hơi ấm dán chặt phía sau lưng. Mạch Đinh nhắm nghiền hai mắt. Giọt nước mắt nóng hổi trượt dài xuống thấm vào gối. Cậu quên đi cuộc sống sau này của mình, quên đi công việc. Một giây thôi, cậu chỉ cần sự ấm áp này thôi.

Con người là loài sinh vậy gì vậy? Sao lại chẳng thể làm được gì với người mà họ thích thế chứ?