Chương 151: Không Phải Là Kết Thúc

“Chuyện đứa con…”. Dù không muốn nhắc đến chuyện đó, nhưng cậu không còn thời gian trốn tránh nữa. An Tử Yến đứng lên, đưa tay ra với Mạch Đinh: “Em vẫn còn chưa hiểu sao? Nếu muốn có con, anh chỉ muốn có con với em, không phải có con với người khác”.

“Nhưng…”.

“Bên bố mẹ, anh sẽ giải quyết”.

“Nhưng thật sự có thể giải quyết một cách tốt đẹp sao?”. Mạch Đinh nắm lấy tay An Tử Yến ngồi dậy. An Tử Yến nắm lấy tay cậu: “Chuyện này không thể nào tốt đẹp được”.

Rất nhiều chuyện đến cuối cùng mới có thể cảm nhận được bản chất của nó không khó khăn đến vậy. Lúc đầu là thế nào? Chính là lúc mới bắt đầu, chúng ta không biết trước kết cục, cũng không có cách nào tránh được sự đau khổ. Bởi vì đau khổ và hạnh phúc luôn song hành với nhau. Người không biết đến đau khổ sẽ không bao giờ hiểu được hạnh phúc là gì.

Lúc bố Mạch Đinh nhìn thấy cả hai, ông hạ âm lượng ti vi xuống: “Mau gọi cho mẹ anh. Bà ấy mới ra chợ đấy. Bảo mua nhiều thêm chút”. Mạch Đinh gật đầu lấy điện thoại ra nhấn số. Xong xuôi, cậu nhìn thấy An Tử Yến và bố đang nói chuyện với nhau. Nhưng chẳng qua là nói đôi ba chuyện phiếm. Đến tận bây giờ, Mạch Đinh cũng không biết An Tử Yến sẽ nói thế nào với bố mẹ cậu và cả dì nữa. Bố mẹ cậu thì cũng chưa vội lo, cậu chỉ sợ đối mặt với dì. Cậu đã đồng ý rồi, giờ lại đổi ý. Mạch Đinh không thể chịu nổi bất cứ ai vì cậu mà rơi nước mắt. Những thứ trên người An Tử Yến đã biến mất không dấu vết. Hệt như những bi thương kia chưa từng tồn tại vậy.

Mẹ Mạch Đinh thoáng chốc đã tay xách nách mang trở về. Vừa vào nhà, bà liền trách mắng Mạch Đinh: “Dù là cuối tuần nhưng anh về cũng phải báo trước một tiếng chứ. Lần trước đã nói rồi, sao không nhớ!”. Dứt lời, bà đổi ngay thái độ dịu dàng nhìn sang An Tử Yến: “Tiểu Soái, mẹ có mua món con thích ăn nhất đấy”.

“Thật ra con nên cưới dì mới đúng”. Lời nói của An Tử Yến rất có tính sát thương với những người phụ nữ trung niên. Mẹ Mạch Đinh cười như chưa từng được cười. Bình thường đã kiềm chế lắm rồi, hôm nay nhất định phải bung lụa. Bà nhìn Mạch Đinh, cậu miễn cưỡng mỉm cười. Bà đặt thức ăn lên bàn: “Hôm nai hai đứa tới là có chuyện để nói à? Nếu là chuyện đó thì chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không quan trọng. Tiểu Soái, con cũng đừng ngại. Thằng nhóc này nhất định là tố cáo với con. Chỉ là lúc đó tâm trạng của mẹ có chút kích động thôi”.

“Dì không sai, con lấy gì mà ngại chứ. Có thể Mạch Đinh chưa nói cho bố mẹ biết. Bọn con mới vay tiền mua nhà. Bây giờ mỗi tháng phải trả lãi. Thêm chuyện công việc của Mạch Đinh vẫn chưa ổn định. Tạm thời con chưa nghĩ đến chuyện con cái. Dù sao bọn con cũng mới hơn hai mươi. Còn quá sớm. Có con rồi sẽ ảnh hưởng đến nhiều vấn đề khác. Lúc đó, bọn con còn thời gian đâu mà lo nghĩ chuyện khác”. Tưởng An Tử Yến sẽ nói cái gì, hoá là nói dối. Thằng cha này, chính là đang vào vai An Tử Yến ở công ty.

“Anh mua nhà? Chuyện quan trọng như vậy sao không bàn bạc với mọi người!”. Bố Mạch Đinh chỉ trích Mạch Đinh. An Tử Yến lên tiếng: “Con có nói muốn bàn bạc với mọi người. Ai mà biết em ấy lừa con quyết định hết”. Mạch Đinh cứng người. Mẹ Mạch Đinh thở dài: “Đứa nhỏ này phải để con bận tâm rồi. Từ nhỏ nó đã làm việc lỗ mãng. Hẳn đã gây nhiều phiền phức cho con đi. Mẹ không nghĩ đến chuyện này mà nó cũng… Tiểu Soái, chuyện đứa bé, chúng tôi…”.

“Bố, mẹ”. An Tử Yến đổi cách xưng hô: “Sau này, con sẽ chăm sóc bố mẹ. Không biết liệu điều đó có thể đền bù sự tiếc nuối của bố mẹ không?”. Ngay đến Mạch Đinh còn bị An Tử Yến làm cho cảm động. Mẹ Mạch Đinh rưng rưng, gật đầu liên tục: “Đủ rồi”. Dù Mạch Đinh không cho bà đứa cháu, nhưng đã mang về một đứa con trai tài giỏi nhất. Có lẽ sự tiếc nuối đôi lúc sẽ dâng lên từ đáy lòng. Cả đời này, có ai mà không luyến tiếc về điều gì đó. Nhìn người ta rồi nhìn chính mình. Con trai người ta lấy vợ, sinh con… Nhưng vẫn có người lâm bệnh mà qua đời… Bà nhìn Mạch Đinh. Bà có thể nhìn thấy tình yêu cháy bỏng trong đôi mắt cậu. Ở bên cạnh An Tử Yến khiến cậu rạng rỡ nhanh vậy sao? Cậu vui vẻ, hạnh phúc, bà còn đòi hỏi gì hơn nữa đây?

An Tử Yến uống một ngụm trà: “Bây giờ, con và Mạch Đinh đều đi làm. Đôi lúc sẽ không đến thăm bố mẹ thường xuyên được. Nếu thấy chán, có thể gọi điện cho những người này. Bọn nó sẽ đến chơi với bố mẹ”. Mạch Đinh liếc nhìn dãy số điện thoại. Là đám Chu Cách. Mạch Đinh cảm thấy bản thân thật may mắn vì là người yêu của An Tử Yến. Bởi bạn bè của hắn chính là những người có một không hai trên thế giới này.

“Chuyện trong nhà hai đứa không cần quan tâm nhiều đâu. Đàn ông mà, phải đặt công việc lên đầu. Chúng tôi đã quên mất điều khó xử của hai đứa rồi. Thôi đừng nói chuyện này nữa. Mạch Đinh, vào giúp mẹ anh nấu cơm đi”. Bố Mạch Đinh dừng câu chuyện. Mạch Đinh gật đầu.

Bố mẹ Mạch Đinh đón nhận rất dễ dàng. Cũng không gây khó dễ nhiều. Cậu không cho rằng bố mẹ thiên vị. Lúc đó, cậu chỉ hỏi tại sao hai người không giúp cậu. Cùng một chuyện, xử lý theo cách khác nhau, đương nhiên sẽ nhận lại kết quả khác nhau. Nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút ganh tị a. Không bằng An Tử Yến được. Ngoài chuyện của cậu ra, hắn luôn có thể giữ vững tâm lý. Biết nói thế nào mới hiệu quả nhất. Nhưng Mạch Đinh cũng không cách nào giải thích được tại sao bản thân lại thích cách đối xử như vậy.

Bày tỏ mọi chuyện với bố mẹ xong, Mạch Đinh cảm thấy cần thêm vài ngày nữa mới bình phục hẳn. Nhưng vừa mới dừng đũa, cậu đã bị An Tử Yến kéo đến nhà Ngô Hinh. Mạch Đinh sống chết trước cửa không chịu vào.

“Vài ngày nữa rồi đến. Trước hết phải nghĩ cách nói thế nào đã”.

“Dây dưa chi bằng kết thúc sớm. Anh không giống kiểu người hơi tí nộp đơn từ chức rồi thành dân thất nghiệp. Anh chỉ rảnh cuối tuần thôi”.

“Anh…”. Mạch Đinh mới nói xong được một chữ đã bị An Tử Yến đẩy vào trong. Thái độ của hắn đối với cậu y như kính vạn hoa. Thoáng chốc liền thay đổi. Mạch Đinh đến hoa cả mắt.

– Hết chương 151 –