Chương 134: Hiện Tại Và Sau Này

Hai người mẹ đang nói chuyện với nhau về chủ đề ngủ nghỉ thì An Tử Yến từ trên lầu đi xuống. Bộ dạng còn chưa tỉnh hẳn. Trong mắt Mạch Đinh không thể hiện sự khinh bỉ thì cũng dạng hình viên đạn. Hắn chậm rãi đến chỗ ghế salon ngồi xuống, bật ti vi. Cái bộ dạng lười biếng không khác gì ở nhà. Mạch Đinh không nhìn nổi nữa. Đầu năm năm mới, hắn cứ như vậy thì sau này biết thế nào? Mạch Đinh khí thế hùng hồn đến trước mặt An Tử Yến: “Anh…”.

“Anh đánh em trước mặt mọi người đấy”. An Tử Yến chặn ngang trước khi Mạch Đinh kịp nói hết câu. Mạch Đinh khịt mũi: “Cứ cho là anh độc ác đi, nhưng cũng không thể xuống tay với em trước mặt người lớn được”.

“Không tin anh đạt đến trình độ đó?”

“Em… Em không tin”. Đầu năm cũng nên dũng cảm một lần. Phải vùng lên. An Tử Yến ngoắc ngón tay: “Tới đây”.

“Tới thì làm sao!”. Mạch Đinh đến trước mặt An Tử Yến, hắn lại tiếp tục ngoắc tay: “Cúi xuống”. Mạch Đinh cúi người. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên tóm lấy cổ áo Mạch Đinh. Tay còn lai cũng đưa lên, nhanh chóng hạ cước trên trán cậu. Mạch Đinh bị đau, ôm trán la oi ói: “Anh đánh thật hả?”

“Không thì sao em tin?”. An Tử Yến lại cong ngón tay trỏ. Mạch Đinh cuống quít nhắm mắt lại. Hắn dùng sức kéo cổ áo Mạch Đinh xuống. Bất thình lình hôn phớt lên môi cậu một cái. Mạch Đinh lắp bắp: “Anh… anh… em… anh… An Tử Yến!”. Tốc độ nói chuyện còn chậm hơn cả mấy cụ lão thành.

“Hét lên cái gì, làm tôi đau đầu”. Mẹ Mạch Đinh mắng. Mạch Đinh chỉ An Tử Yến: “Mẹ, An Tử Yến… anh ấy… anh ấy đánh con”. Cậu không đủ dũng khí đem chuyện An Tử Yến hôn mình kể ra ngoài. An Tử Yến thở dài: “Em muốn nói sao cũng được”.

“Thái độ gì đó? Em nói oan cho anh chắc? Không lẽ mới nãy anh không đánh em?”

“Ờ, có”.

Mẹ Mạch Đinh hung hăng nhìn Mạch Đinh: “Tiểu Soái đã nhường rồi, còn sồn sồn cái gì nữa. Tiểu Soái, thật ngại quá, oan uổn cho con rồi. Tính khí thằng nhóc này quá không được. Mẹ sẽ dạy dỗ nó thật tốt”.

“Không sao. Con không để bụng đâu”.

“Cảm ơn anh. Anh tốt quá. Em thật may mắn mới có thể tìm được một con người có nhân phẩm tuyệt vời như anh”. Mạch Đinh vô cùng khinh bỉ.

“Không cần cảm ơn”. Hắn đáp lại như đúng rồi.

Năm mới sẽ chẳng thay đổi điều gì cả. Phong cách sống và thói quen của hai người không phải chỉ dựa vào một ngày lễ mà có thể thay đổi được. Năm mới sẽ yêu nhiều hơn, mong muốn nói được lời gì đó lãng mạng, lúc nào không vui thì xù lông lên.

Nhớ lại thì cũng chưa phạm phải sai lầm gì. Bất giác, mùng hai đã sắp hết. Bố mẹ Mạch Đinh hôm qua đã về nhà. Hôm nay, Mạch Đinh cùng An Tử Yến cũng nên tạm biệt. Tiện thể dịp nghỉ, Mạch Đinh muốn đi xem nhà. Dù sao thì nhà thuê không thể bằng nhà của mình được. Hơn nữa, đồ đạt trong nhà thoạt nhìn đã quá cũ kĩ. Đồ điện dùng không tốt nữa. Mạch Đinh biết sẽ khá tốn kém. Nhưng có kế hoạch trước vẫn hơn.

“Được rồi. Sau nhớ ở lại chơi nhiều một chút. Tử Yến không tới thì anh tới cũng được”. Ngô Hinh đưa hai người họ ra ngoài cửa. An Tử Yến khởi động xe. Mạch Đinh lễ phép cúi chào Ngô Hinh rồi chui vào xe. “An Tử Yến, anh có quỹ riêng không?”. Mới vào xe đã hỏi ngay và luôn.

“Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi”.

“Ai là hồ ly? Em không ham tiền của anh nhá. Có chuyện muốn bàn với anh thôi. Chúng ta vay tiền mua nhà nhỉ? Nếu anh có quỹ thì có thể dùng cho cuộc sống của chúng ta. Em mượn thêm chút. Hơn nữa, một năm qua chúng ta tiết kiệm cũng không ít. Trả góp cũng được”.

“Trả góp? Sao không mua trực tiếp?”

“Đừng có dùng cái giọng đại gia mà nói chuyện đi! Nghe muốn bực mình. Phải tự lực cánh sinh biết chưa!”. Mạch Đinh biết An Tử Yến có tiền. Ông nội đã để lại toàn bộ tài sản cho hắn. Dù chưa từng thấy hắn đụng vào.

“Em đi mượn tiền chính là tự lực cánh sinh à? Còn nữa, đi vay cũng tính lãi đấy”. Hắn nói quá có lý. Mạch Đinh tỉnh mộng: “Thế anh nói phải làm sao?”

“Anh cho em mượn, sau này từ từ trả”.

“Có phải mỗi em ở đâu!!”.

“Anh còn phải ở à? Vậy phí cao lắm. Em có đủ không?”

“Anh nghĩ mình là Ngưu Lang cao cấp hả? Ở chung còn thu phí”.

“Nhắm thì em còn thiếu anh cũng không ít”.

“Anh có thể nói đúng trọng tâm không?”

Lúc bên trong xe còn cãi vã, chuông cửa nhà Ngô Hinh vang lên. Ngô Hinh xác nhận thân phận khách đến thì sửng sốt vài giây: “Sao lại là anh? Lâu lắm rồi không gặp. An Tấn không có nhà. Anh có muốn tôi gọi anh ấy không?”. Bạch Hùng phất tay: “Tôi là có việc muốn tìm chị”. Ngô Hinh gật đầu: “Mời vào”. Bạch Hùng ngồi xuống, đợi người giúp việc rót trà rồi bà cũng ngồi xuồng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Là muốn hỏi chuyện của Tử Yến”.

“Vì Tiểu Tư nên mới đến sao?”. Ngô Hinh dễ dàng đoán trúng lòng Bạch Hùng. Ông không giấu giếm, gật đầu: “Đứa con gái này đơn giản là không có cách gì giữ được nó. Nói gì mà không kết hôn, không sinh con. Tôi thật không hiểu nổi con cái bây giờ thế nào nữa”. Ngô Hinh gác tay lên ghế, thâm sâu nhìn chén trà: “Đúng vậy, bố mẹ mãi mãi không có cách nào hiểu được suy nghĩ của con cái”.

“Nhưng cái suy nghĩ của nó quá hoang đường! Làm bố mẹ sao có thể bỏ qua. Tôi chỉ có một đứa con gái, ngay đến cháu trai nó cũng không muốn tôi vui vẻ sao?”. Lời nói của Bạch Hùng đụng trúng chỗ đau của bà. Ngón tay thon gầy của bà siết chặt: “Cho nên anh muốn tôi giúp khuyên nhủ Tiểu Tư à?”. Bà vờ như không hiểu ý tứ của Bạch Hùng.

“Tôi rất vừa ý với Tử Yến. Nếu Tiểu Tư biết quý trọng, giờ này chắc hai đứa đã sớm kết hôn rồi. Chị cảm thấy Tử Yến và Tiểu Tử còn có thể không?”

“Nhưng nó đã kết hôn rồi”.

Lần đầu tiên nghe được tin này, Bạch Hùng khiếp sợ không thôi. Hai hàng lông mày nâng lên: “Chị nói cái gì! Nó kết hôn? Sao có thể!”. Ngô Hinh không lên tiếng, xem như đã xác nhận. Bạch Hùng thở dài: “Kết hôn rồi thì cũng hết cách. Haizz. Xém chút nữa là khiến chị chê cười rồi”. Bạch Hùng cảm thấy không còn gì có thể nói được nữa. Ông đứng lên. Sắc mặt dường như già đi trong nháy mắt. Bố mẹ không có cách hiểu được con gái. Con gái cũng không hiểu được bố mẹ. Bạch Hùng chỉ hy vọng con gái sống đứn đắn, có một gia đình hạnh phúc. Ông muốn có một người đàn ông ở bên che chở cho cô. Giờ ông còn sức, nhưng sau này già rồi, Tiểu Tư biết phải làm sao? Vốn nghĩ Tử Yến là đối tượng thích hợp nhất. Ông tuyệt đối không tin Tiểu Tư ở nước ngoài có người đàn ông khác mà chia tay Tử Yến. Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông duy nhất mà cô đón nhận chỉ có mỗi Tử Yến. Còn nghĩ… còn nghĩ rằng…

– Hết chương 134 –