Chương 45: Cầu Duyên - Chương 45

Ngày hôm sau Bắc Đường Mẫn Khiêm bận họp, trở về trễ, cho nên Tô Viễn Hằng cũng không chuẩn bị cơm chiều.

Hắn mơ màng trầm trầm ngủ cho đến chạng vạng sáu giờ, khi thức dậy cả người vô lực, bụng cũng trầm nặng. Đại khái là vì điều hoà nhiệt độ trong phòng mở cao, còn ra một thân mồ hôi.

Người mang thai không nên tắm nhiều, Bắc Đường Mẫn Khiêm lo lắng hắn, kiên trì mỗi lần đều tự mình giúp hắn tắm. Nhưng Tô Viễn Hằng thích sạch sẽ, không mỗi ngày tắm rửa liền cảm thấy khó chịu, có khi thừa dịp Bắc Đường Mẫn Khiêm không ở nhà, liền lén tắm một mình.

Hiện tại hắn vừa tỉnh ngủ, lại ra một thân mồ hôi, liền chống đỡ thân mình cố sức đứng dậy, lắc lắc đi vào phòng tắm.

Bởi vì hiện tại bụng lớn, thân thể nặng nề, cho nên Tô Viễn Hằng khi tắm đều thập phần cẩn thận. Nhưng mà gần đây bụng hắn lớn đặc biệt nhanh, giống như được bơm hơi vậy. Tháng trước khi Tần Túc còn ở, hắn mặc quần áo còn có thể che giấu, thậm chí từ hình dáng còn nhìn không ra được gì, nhưng hiện tại nếu Tần Túc ở đây, nhất định sẽ giật mình nhảy dựng lên khi nhìn thấy bụng hắn.

Hắn tắm xong, dựa vào vách tường thật cẩn thận bước ra bồn tắm, lấy khăn mặt lau người. Xuyên thấu qua tấm gương mờ ảo, hắn có thể thấy phía dưới bụng mình những vết nứt khi mang thai, loang lổ tầng tầng, thật sự là khó coi.

Tô Viễn Hằng tâm tình phức tạp, nghĩ đến Bắc Đường Mẫn Khiêm còn có thể hôn lên bụng hắn, lại có loại cảm giác xấu hổ chán ghét.

Hắn cố hết sức loan hạ thắt lưng, định lau đi bọt nước trên đùi. Nhưng vì đang thất thần, sự việc sau đó hắn làm sao cũng không nhớ ra, tại sao chính mình lại có thể không cẩn thận trượt trên gạch men sứ ngã sấp xuống như vậy.

Khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã ngã xuống trên bề mặt lạnh như băng.

Một cú ngã rất nặng, bụng nặng nề mà đánh xuống, đau đến hắn kêu thảm thiết một tiếng.

Tô Viễn Hằng cơ hồ là theo bản năng bảo vệ bụng. Hắn hơi hơi cuộn mình lại, mồm to hô hấp, trong lòng cầu nguyện đứa nhỏ không có việc gì, nhưng không đến một phút liền truyền đến đau nhức đánh mất đi hy vọng có sự may mắn nào đó.

「 A ──」

Kịch liệt đau đớn làm cho hắn lại thét lên.

Tô Viễn Hằng cả người run run, ngón tay sờ soạng đặt lên bồn rửa tay, muốn đứng lên, nhưng vừa khởi động thân mình, bụng lại là một trận kịch liệt đau đớn.

Loại đau đớn mãnh liệt này cùng cái đau thúc trước khi sinh không giống nhau, khoảng cách thật ngắn, dày đặc hơn nữa vô cùng kịch liệt.

Tô Viễn Hằng biết chính mình té ngã nhất thời khiến cho sinh non.

Loại tình huống này rất nguy hiểm, hơn nữa thai nhi trong bụng xao động lợi hại. Hắn vừa đau vừa vội, giãy giụa tìm cách đứng lên, nhưng mà cả người vô lực, hai chân như nhũn ra, bụng từng trận đau đớn làm cho hắn suy yếu không sao đứng lên được.

Hạ thể có một cỗ chất lỏng ấm áp dinh dính chảy ra. Tô Viễn Hằng run run sờ qua, trên tay là một mảnh máu đỏ tươi.

Hắn cắn chặt răng, lại thử giật giật, nhưng vẫn không sao đứng dậy nổi. Hơn nữa vừa rồi chân trái đánh vào trên bồn tắm, mắt cá chân bị thương, không còn chút khí lực. Hắn đành phải hai tay dùng sức, từng chút từng chút kéo lê thân mình ra ngoài phòng tắm.

「 Ân…… A, a ──」

Hắn một tay ôm bụng, một tay cuối cùng chạm được vào khung cửa. Bình thường chỉ là khoảng cách hai bước chân ngắn ngủn, lại làm cho hắn hao phí hơn mười phút.

Trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Tô Viễn Hằng tựa vào cửa phòng tắm, nhìn cái tủ nơi đầu giường trong phòng ngủ, di động của hắn trong ngăn kéo.

Tô Viễn Hằng một bên nhẫn chịu đau nhức, một bên mồ hôi ướt đẫm, lê lết đến bên giường, phía sau để lại một vệt máu dài.

Di động…… Di động…… A ──

Tô Viễn Hằng tựa vào bên giường, thở hồng hộc, cả người đầy mồ hôi, phía trong hai chân đều là vết máu.

「 Ách ──」

Bụng cứng rắn lên, lại là một trận đau đớn không cách nào hình dung.

Tô Viễn Hằng xoay đầu, há miệng cắn chặt tấm drap bên giường, một tay bấu lấy mép giường, một tay dùng sức niết lấy thảm dưới thân.

Vượt qua được cơn đau bụng sinh, hắn thở dốc vươn cánh tay run run, rầm một chút mở ra ngăn kéo tủ nơi đầu giường. Lúc này hắn cảm thấy may mắn vì di động đặt ở ngăn tủ phòng tắm bên này. Nếu ở bên kia…… Hắn quả thật không thể tưởng tượng.

Tiếng ngăn kéo bị lục lội vang lên, bên trong các thứ va chạm lẫn nhau, theo thanh âm có thể nghe ra tâm tình chủ nhân có nhiều lo lắng.

「 Ân, a……」

Tô Viễn Hằng lại một lần hướng phía sau dùng sức tựa vào mép giường, bởi vì đau đớn làm cho hắn nhịn không được hơi rướn người lên, cái bụng to tròn hướng về phía trước đỉnh khởi, run rẩy mấp máy.

Tô Viễn Hằng đau đến lại ra một thân mồ hôi, cắn răng tiếp tục lục lọi ngăn kéo.

Lần này cuối cùng đã tìm được di động. Tô Viễn Hằng khẩn trương mở ra, ấn nút khởi động.

Nhưng qua một lát sau, hắn tuyệt vọng ném di động xuống.

Bởi vì lo lắng phóng xạ, Bắc Đường Mẫn Khiêm đã sớm không cho hắn sử dụng máy tính cùng di động, tắt máy lâu lắm, pin đã không còn xài được.

Tô Viễn Hằng nhắm mắt, run run kéo xuống tấm drap trên giường, lung tung khoá lại thân thể trần trụi, trong đầu liều mạng suy nghĩ nên làm như thế nào.