Chương 10: Cầu Duyên - Chương 10

Bởi vì xe bỏ lại nơi phố xá sầm uất, hai người nhất thời đã quên chỗ của Bắc Đường Nhã Chi có đến mấy chiếc xe, thầm nghĩ đi ra khu biệt thự đến quốc lộ đón xe.

Bắc Đường Mẫn Khiêm vốn tâm tình buồn bực, không có chú ý đến Tô Viễn Hằng, sau một lúc lâu bỗng nhiên nhớ đến, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Tô Viễn Hằng cúi thấp đầu, sắc mặt dưới ngọn đèn đường ban đêm có vẻ dị thường tái nhợt. Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi vươn tay, phát hiện tay hắn ở giữa hè cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, không khỏi hoảng hốt.

“Viễn Hằng, tay ngươi sao lại lạnh như thế?”

Tô Viễn Hằng phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm cho là hắn đang nghĩ muốn đến chuyện Bắc Đường Nhã Chi muốn y kết hôn, cũng không biết nên làm gì mới hảo. Y vốn không từng nói những lời an ủi người khác, chính mình cũng đang tâm phiền ý loạn, cuối cùng nặng nề mà thở dài, nói: “Vừa rồi những lời này kia của chị ta, ngươi đừng để ý. Làm cho nàng quan tâm đi thôi! Ta còn trẻ tuổi, chuyện kết hôn không hề nghĩ ngợi qua.”

Tô Viễn Hằng lòng không yên ậm ờ lên tiếng.

Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút kỳ quái nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi chị ta hỏi đến tộc người kêu là gì đó, ngươi thật sự không biết sao?”

Tô Viễn Hằng mi tâm nhẹ nhàng nhảy dựng, trên mặt lại thản nhiên nói: “Thật sự không biết.” Lại hỏi y: “Ngươi hỏi cái này làm gì chứ?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm cau mày: “Không có gì. Hôm nay vốn vô cùng cao hứng, đều bị chị cả phá huỷ.”

Tô Viễn Hằng lặng yên một chút, thấp giọng nói: “Nên tới, sớm muộn gì phải tới.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm lạnh nhạt nói: “Này đều là niên đại gì rồi, còn người thừa kế với người kế thừa chứ. Không phải chỉ là muốn đứa nhỏ thôi sao. Cùng lắm thì thụ tinh nhân tạo, tìm một nữ nhân chất lượng tốt sinh một đứa.”

Tô Viễn Hằng nghe xong lời nói có chút trẻ con của y, nhịn không được nở nụ cười: “Này cũng không giống lời ngươi nói. Nói sao, Đại tiểu thư tập đoàn Lâm thị chẳng lẽ không chất lượng tốt sao? Nghe nói người ta vẫn là tốt nghiệp loại ưu a.”

“Kia không giống. Cưới nàng sẽ không giống nhau.” Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút rầu rĩ nói, bỗng nhiên nhớ tới trong thế giới điện ảnh y quen biết khá nhiều nữ diễn viên cùng người mẫu, có mấy người hợp tác qua nhiều ít cùng y có chút sương sớm nhân duyên, cũng có dây dưa không dứt.

Bắc Đường Mẫn Khiêm tại phương diện này, điều kiện không cần phải nói, nữ nhân muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhưng kỳ thật y lại là người ưa “sạch sẽ”, cũng không thích lạm giao. Nhưng mà nhu cầu tuổi trẻ, lại tại nơi vòng luẩn quẩn kia, có khi xuất ngoại là đã hơn nửa năm, tiết dục tự nhiên không thể thiếu. Y đối Tô Viễn Hằng quan hệ tuy là tình nhân, nhưng lẫn nhau chưa từng có ước hẹn. Chuyện xấu của y mỗi ngày bay đầy trời, có thật có giả, chân chân giả giả, Tô Viễn Hằng cũng chưa từng hỏi qua.

Nghĩ đến đây, Bắc Đường Mẫn Khiêm bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, nhìn chăm chú Tô Viễn Hằng nói: “Uy! Ta có cưới nữ nhân kia hay không, giống như ngươi cũng không để ý nga.”

Tô Viễn Hằng hơi hơi sửng sốt, không nói gì.

Bắc Đường Mẫn Khiêm thấy hắn như vậy, lại căm tức, cắn răng nói: “Tô, Viễn, Hằng!”

Tô Viễn Hằng biết y đại khái là hiểu lầm, vừa định giải thích, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen từ cuối hẻm chạy tới, ở bên cạnh bọn họ chậm rãi dừng lại.

Tài xế xuống xe, ở trước mặt Bắc Đường Mẫn Khiêm cung kính xoay người nói: “Thiếu gia, Đại tiểu thư cho ta đưa các ngươi trở về.”

Trong lòng Bắc Đường Mẫn Khiêm đang có hoả, thấy lái xe kia lại càng thêm tức giận: “Không cần! Chúng ta chính mình trở về!”

Lái xe thật trẻ tuổi, là một người mới, Bắc Đường Mẫn Khiêm đã nhiều năm không về nhà, gã ở công ty cùng biệt thự cũng chưa từng diện kiến qua đại thiếu gia này. Lúc này có chút xấu hổ, đứng ở nơi đó không biết như thế nào cho phải.

Tô Viễn Hằng nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, lôi kéo Bắc Đường Mẫn Khiêm nói: “Vẫn là cho hắn đưa chúng ta trở về đi. Nơi này là vùng ngoại thành, tắc xi không nhiều lắm. Nói sao cách ăn mặc này của ngươi làm cho người ta nhận ra thì phải làm sao đây? Ngày mai lại muốn nghe cấp trên giảng đạo?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm nghĩ nghĩ thấy cũng đúng. Y trở thành đề tài nóng bỏng trên trang nhất đều không sao cả, nhưng Tô Viễn Hằng là bác sĩ, không phải người trong giới, nếu truyền ra chuyện xấu gì chỉ sợ đối hắn bất lợi. Huống chi bọn họ đêm nay ở nơi đông đúc kia phát sinh chuyện, ngày mai nếu không muốn báo chí làm rùm beng, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Thế là Bắc Đường Mẫn Khiêm không thèm nói gì, mở ra cửa xe sau, kéo Tô Viễn Hằng lên.

Lái xe có chút kỳ quái nhìn y nắm tay Tô Viễn Hằng, ẩn ẩn có chút nghi hoặc, cảm thấy động tác này đối hai nam nhân mà nói giống như hơi thân mật. Bất quá kiệm lời ít nói cũng là công tác chức trách của bọn họ, lập tức coi như không phát hiện, ngồi vào vị trí, cho xe chạy đi.

Tô Viễn Hằng nguyên lai muốn cho gã đưa bọn họ đến nơi gởi xe ở phố lớn, bất quá Bắc Đường Mẫn Khiêm rất có kinh nghiệm, không cho hắn đi. Bởi vì không biết có tên phóng viên nhạy bén nào canh giữ ở bãi đỗ xe hay không, chờ bọn họ trở về rồi lấy xe sau vậy.

Cùng đội săn tin “xuất thần nhập hoá” kia đấu trí còn hơn so dũng khí, cũng là một loại khảo nghiệm đối với trí lực của Bắc Đường Mẫn Khiêm, sớm làm cho y dày dặn kinh nghiệm.