Nam gia.
Dương Quyên vừa luyện võ xong, lúc này vừa giặt quần áo vừa nhìn đám người Hạng Kế lau chùi Người Máy Lực Vương của mình, trên mặt nàng tràn đầy hâm mộ.
- Không biết nếu ta tìm gia chủ thì gia chủ có đồng ý đưa ta một chiếc hay không?
Khi Dương Quyên đang suy nghĩ làm cách nào để bắt chuyện với Nam Bất Hưu thì thấy anh trai của mình vội vàng chạy tới.
Trong mắt Dương Quyên lập tức lộ ra tia vui mừng, nhìn thấy lão ca nhà mình có thể đứng trên hai chân, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng.
- Ca, chân của ngươi...
- Ai da, sao bây giờ ngươi còn để mặt mũi lấm lem thế kia, mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ quần áo mới mua hôm qua, nhanh lên!
Dương Dũng cuống cuồng nói.
- Chuyện gì vậy?
Dương Quyên không nhịn được khẽ quát một tiếng, tâm tình vui vẻ nháy mắt bị anh trai đánh vỡ.
- Chuyện lớn, chuyện lớn, ngươi nhanh lên một chút đi.
Dương Dũng xách hai thùng nước lạnh đẩy Dương Quyên vào trong phòng, lấy ra quần áo mới rồi đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài.
Khi đóng cửa hắn còn không quên thúc giục:
- Ngươi nhanh lên!
- Đây là quần áo ta định mặc ăn Tết, nếu làm dơ thì ngươi phải mua quần áo mới cho ta đó!
Dương Quyên luyến tiếc nói.
- Mua mua mua, ngươi thay quần áo nhanh lên, đừng dong dài nữa!
- Ai đời lại để con gái tắm bằng nước lạnh chứ.
- Mau một chút, sắp trễ rồi!
- Hừ~ Ngươi đi ra chỗ khác đi.
- Được rồi! Cho ngươi nửa khắc, nhanh lên ha! -
- Biết rồi!
Dương Dũng đi xa một ít, chờ đợi trong lo lắng, một khắc sau, ngay lúc Dương Dũng không chờ được nữa mà sắp lên tiếng thúc giục thì Dương Quyên chải búi tóc hiệp nữ bước ra.
Quần áo nàng mặc là y phục kiếm khách màu trắng xanh trung tính, tư thế hiên ngang hệt như một nữ hiệp.
- Ôi trời ạ!
Dương Dũng đứng tại chỗ thở gấp, chỉ vào em gái nhà mình nói không nên lời.
- Thế nào!?
Dương Quyên cười rạng rỡ rồi hét to một tiếng, rất có phong phạm của cọp mẹ.
- Ta bảo ngươi mua quần áo mới, thế mà ngươi lại mua thứ này à!?
- Thế nào? Không được sao? Mua quần áo mới còn không phải là mua thứ mình yêu thích à?
Dương Quyên nói đúng lý hợp tình.
Dương Dũng vỗ trán một cái, ước gì đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi:
- Thôi thôi, cứ như vậy cũng được, ngươi mau đi theo ta.
Dương Dũng kéo cánh tay của nàng rồi chạy ra ngoài, mọi người trong nhà thấy vậy đều nhìn nhau không hiểu gì.
- Chờ đã, ngươi muốn đi đâu vậy?
- Đến đó rồi ngươi sẽ biết, gia chủ đang nóng lòng chờ chúng ta!
-...
Hai người hoang mang rối loạn chạy đến Trúc Tâm Lâu, Dương Quyên đẩy mạnh cửa phòng phát ra tiếng vang lớn khiến ba người Nam Bất Hưu giật nảy mình, còn tưởng rằng có người tới quấy rối.
Sau khi Nam Bất Hưu nhìn thấy trang phục của Dương Quyên, trong lòng hắn lập tức hiện ra hai chữ: Hỏng bét!
Tại sao nàng ấy lại ăn mặc như giả tiểu tử đến đây chứ! (giả tiểu tử ý chỉ mặc đồ như nam nhân)
………..
Dương Dũng đẩy mạnh cửa phát ra tiếng vang ầm ầm, biết chuyện không ổn cho nên gấp gáp đi vào.
Hắn lén lút nhìn Hồ đan sư, thấy đối phương ngồi ở vị trí chủ khách hướng về phía cửa ra vào nhưng lại không thèm nhìn bên này một cái, lông mày nhíu lại lộ ra vẻ mất hứng, còn nâng chung trà lên uống một hớp, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nam Bất Hưu cũng cảm thấy như vậy quá lỗ mãng, nhìn lại Quyên tỷ ăn mặc giống như giả tiểu tử, biết là chuyện này không thành.
- Dũng thúc, ngươi đi gọi mang món ăn đi. Quyên tỷ, tới đây ngồi này.
- Vâng, gia chủ.
Dương Dũng xấu hổ đi xuống.
- Được lắm, Tiểu Bất Hưu ngươi lại lén lút ăn đồ nhắm trước.
Dương Quyên tùy tiện nói, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Nam Bất Hưu còn thuận tay cho hắn một cái tát, sau đó đặt mông ngồi xuống.
- Ta thật nóng lòng muốn thưởng thức món ăn ở đây.
Nam Bất Hưu bất đắc dĩ, đã bao lớn rồi, tại sao tính cách vẫn còn ngang tàng như vậy chứ?
Khi hắn đang muốn giới thiệu cho hai người nhận thức thì lại nghe Đồng Quan khích lệ:
- Thật là một nữ hiệp vừa đáng yêu vừa hiên ngang, thẳng thắn.
- Ha ha, đa tạ đại thúc đã khen ngợi.
Dương Quyên chắp tay đáp lại, trên mặt tràn đầy sự tự hào.
Sau đó, nàng chắp tay nhìn về phía Hồ Hãn Lâm, nói:
- Gặp qua đại thúc!
Hồ Hãn Lâm ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, chỉ thấy lông mày lão nhảy lên, không có trả lời, cúi đầu uống từng ngụm trà.
Nam Bất Hưu nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Hồ Hãn Lâm, trong lòng thở dài một tiếng, xem ra buổi gặp mặt hôm nay thất bại rồi.
Nhưng quy trình vẫn phải làm theo, hắn vươn tay nói:
- Giới thiệu với mọi người, vị này là Đồng chấp sự của Chấp Sự Điện. Đồng chấp sự đã giúp đỡ ta rất nhiều, là đồng bạn thân mật nhất của Nam gia chúng ta, Quyên tỷ không thể không kính trọng đấy.
Dương Quyên nghe được lời này, lập tức nghiêm nghị không ít, lại chắp tay hành lễ lần nữa, nói:
- Đa tạ Đồng chấp sự đã giúp đỡ Nam gia chúng ta. Về sau có việc gì dùng đến Dương Quyên ta thì cứ mở miệng, giết yêu, đánh nhau không thành vấn đề.
Dương Quyên vỗ ngực bảo đảm.