Chương 47: Có Người Đang Nhằm Vào Mình.

Liễu Như Hải bất đắc dĩ đáp tiếp:

- Chuyện này ta không biết, ta đã ra giá gấp đôi rồi nhưng bọn hắn vẫn không nhả ra.

- Hửm?

Nam Bất Hưu cau mày, không mua được mỏ sắt, hắn lập tức nghĩ đến một khả năng: Có người đang nhằm vào mình.

- Ta vừa trở về thành Kê Sơn, chưa từng có mâu thuẫn với ai, vậy kẻ nào đang đối phó ta, đối phó Nam gia? Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của Nam gia?

Trong ấn tượng của hắn, vì Nam gia có đại cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ cho nên có quan hệ rất tốt với phủ thành chủ, tất cả đều có làm ăn với Nam gia, cho nên hắn chưa từng nghe nói nhà hắn có kẻ thù!

- Có lẽ lúc ấy ta còn nhỏ, vì vậy không tiếp xúc đến chuyện này chăng?

Nam Bất Hưu không hiểu, nhưng khẳng định có người biết rõ ràng.

Nam Bất Hưu lấy ra một lượng Quân Sơn Vân Trân, dặn dò vài câu rồi mang Liễu Như Uyên đi tới phòng nghị sự.

Nam Bất Hưu hẹn Đồng Quan ăn cơm nên đi tới Trúc Tâm Lâu trước, đây là quán rượu tốt nhất ở thành Kê Sơn.

Hắn đặt một phòng thanh nhã, gọi một bàn rượu và thức ăn thượng cấp, có thịt yêu thú cấp 1 thượng đẳng, linh quả linh rau cấp 1 thượng đẳng, rượu là linh tửu nổi danh Say Vọng Nguyệt của Tê Hà kiếm phái.

Tổng cộng tốn ba viên linh thạch trung phẩm.

Chạng vạng tối, Đồng Quan đạp mây màu đầy trời mà đến, bên cạnh còn có một người mập mạp, tu vi là Luyện Khí hậu kỳ.

Nam Bất Hưu nhiệt tình nghênh tiếp.

- Nam gia chủ, giới thiệu với ngươi, vị này là người nắm quyền của Hoa gia Hoa Hưng Nghị, vị này là gia chủ Nam gia Nam Bất Hưu.

Đồng Quan mỉm cười giới thiệu.

- Gặp qua Hoa chủ sự.

Hoa gia, một trong gia tộc Trúc Cơ ở thành Kê Sơn, bên trong gia tộc có một vị cao thủ Trúc Cơ trung kỳ.

- Gặp qua Nam gia chủ. Ai dà, ta đã sớm nghe nói về đại danh của Nam gia chủ mà hôm nay mới được gặp, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao!

Hoa Hưng Nghị cười ha ha đáp lời, thịt mỡ trên mặt che lấp đôi mắt vốn dĩ không lớn của hắn ta thành một đường thẳng.

- Quá khen, quá khen.

Nam Bất Hưu cười dẫn hai người vào phòng thanh nhã, rượu qua ba lần, thức ăn qua năm vị, ba người trò chuyện hòa hợp, bầu không khí nhiệt liệt, chẳng mấy chốc đã gọi nhau là lão ca, lão đệ.

(năm vị: Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị: bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.)

Không đợi Nam Bất Hưu nhắc tới, Hoa Hưng Nghị nói:

- Nam lão đệ, ngươi có biết ở thành Kê Sơn, khoáng sản cấp 1 trở xuống do ai khống chế không?

- Cái này... Ta thật sự không biết. Không dối gạt Hoa lão ca, ta chuẩn bị mua mỏ sắt chế tạo cơ giáp nhưng lại bị đánh lén không thể hiểu được, muốn mua một chút mỏ sắt cũng phải bó tay bó chân. Cho nên lúc này ta đành phải tìm Đồng lão ca, nếu mà Hoa lão ca biết rõ tin tức gì, mong rằng có thể giải thích nghi ngờ vì tiểu đệ.

Đồng Quan Tư uống một hớp Quân Sơn Vân Trân, nói:

- Ta vẫn luôn chú ý Nam gia, biết ngươi tới tìm ta là có chuyện gì vì thế mới dẫn Hoa chủ sự tới đây. Hắn quả thật có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.

- Không dám nhận là chỉ điểm.

Hoa Hưng Nghị khoát tay:

- Linh quặng cấp 1 cỡ lớn và linh quặng cấp 2 trở lên tại thành Kê Sơn đều ở trong tay Thượng tông, chúng ta tiếp xúc không đến.

Một ít khoáng mạch cấp 1 cỡ nhỏ và khoáng sản phổ thông được khống chế bởi ba gia tộc, một là Hoa gia ta, hai gia tộc còn lại là Nhan gia và Viên gia.

Nhan gia là gia tộc Kim Đan, chủ yếu buôn bán khoáng sản cấp 1. Nếu nói về khoáng sản phổ thông thì Viên gia khống chế tối đa, có khoảng bảy phần mười.

Lần này không bán khoáng sản cho ngươi chính là Viên gia ra lệnh.

- Vì sao chứ? Ta vừa mới trở về thành Kê Sơn, tự nhận không có đắc tội Viên gia, tại sao bọn hắn lại muốn đối phó với ta?

Nam Bất Hưu cau mày hỏi.

Trong đầu hắn lục soát tin tức về Viên gia, thấp thoáng nhớ tới một người gọi là Viên Kế thường xuyên ra vào Nam gia, những chuyện khác hoàn toàn không có ấn tượng.

- Ha ha, ngươi có biết quá khứ của Viên gia không?

Hoa Hưng Nghị cười lạnh, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Nam Bất Hưu lắc đầu một cái:

- Trong ấn tượng của ta chỉ có một người tên là Viên Kế, lúc trước hắn thường xuyên ra vào Nam gia, còn cái khác không nhớ rõ.

- Hừ! Viên Kế chính là người đã ra chỉ thị các cửa tiệm không được bán khoáng thạch cho Nam gia.

- A? Vì sao chứ? Hắn từng là thượng khách Nam gia, hiện tại ta đã trở về, nên giao hảo lần nữa mới đúng, vì sao lại muốn đối phó với ta?

Nam Bất Hưu khó hiểu.

- Ha ha, đương nhiên vì địa khế Nam gia! Ngươi có biết phần lớn tài sản địa khế của Viên gia đều là của gia tộc ngươi, không biết nghe được tin tức này ngươi có cảm tưởng như thế nào?

- Cái gì?

Nam Bất Hưu khiếp sợ:

- Chuyện này rốt cuộc là sao?