Chương 30: Giả Heo Ăn Thịt Hổ!

Công Tôn Chính Thanh cũng đang đánh cược, cược Nam Bất Hưu sẽ không nhịn được triệu hồi khôi lỗi ra, chỉ cần hắn triệu hồi khôi lỗi ra thì mình sẽ có lý do chính đáng đánh chết hắn.

Một hơi thở.

Hai hơi...

Một bước.

Hai bước...

Hai người càng ngày càng gần, uy áp của cao thủ Trúc Cơ cảnh cũng càng ngày càng lớn.

Trong lỗ mũi Nam Bất Hưu bỗng nhiên chảy ra máu tươi, nhưng hắn vẫn không triệu hồi ra khôi lỗi, vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm đệ tử Lưu Vân Tiên Tông Triều Dương Phong, mặt hắn không cảm xúc.

Công Tôn Chính Thanh thì hơi kinh ngạc, ý chí mạnh như vậy sao? Vậy thì để ta tăng lên một chút, xem ngươi còn chống đỡ được nữa hay không.

Hắn ta nhắm mắt lại.

Nam Bất Hưu cũng cảm giác mắt tối sầm lại, giống như có một ngọn núi khổng lồ đè lên đầu mình.

- Công kích thần hồn!

Nam Bất Hưu lập tức cảm thấy không ổn, đây không phải là trong thế giới hiện thực mà là ở trong ý chí thức hải của mình, một khi bị đại sơn ép vỡ thì dù mình không chết cũng sẽ trở thành một kẻ đần độn. Mà một khi trở thành kẻ đần độn thì có khác gì với chết?

Nam Bất Hưu cảm giác được nguy cơ, lập tức nở nụ cười lạnh.

- Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà cũng dám đấu thần hồn với khôi lỗi sư sao?

Hắn cười nhạt một tiếng.

- Chùy đến!

Gầm lên một tiếng giận dữ, một cái búa bỗng nhiên từ đằng xa bay tới, rơi vào trong tay Nam Bất Hưu, chớp mắt bắp thịt cả người hắn tăng vọt, tóc không gió tự bay, lơ lửng sau lưng hắn.

- Kinh Thiên Chùy!

- Chùy Phá Thiên Kinh!

- Phá cho lão tử!

Nam Bất Hưu dùng sức nện xuống, cái búa bất ngờ đập mạnh, đập thẳng về phía đại sơn, nhìn như là một chùy nhưng thật ra trong nháy mắt đã vung ra 108 chùy. 108 ảo ảnh chùy với tốc độ cực nhanh hóa thành hình dáng một cái búa.

Đây là chùy pháp được tổ sư khai tông Đại Đỉnh Tiên Tông lưu lại - Kinh Thiên Chùy!

Cũng là chùy pháp mà tất cả đệ tử Đại Đỉnh Tiên Tông đều phải học. Nhưng, học được đến cao thâm thì không nhiều, Nam Bất Hưu chính là người đầu tiên.

Bởi vì, tác dụng chủ yếu nhất của Kinh Thiên Chùy là tăng cường mài dũa tài nguyên khoáng sản, đề thăng phẩm chất. Cực kỳ cồng kềnh, cũng cực kỳ hao tổn thể lực. Dời đổi theo thời gian, sau khi có pháp môn đề luyện tốt hơn xuất hiện, Kinh Thiên Chùy dần dần trở thành một pháp môn kiểm nghiệm đệ tử mới nhập môn.

Nam Bất Hưu bởi vì căn cốt có hạn, pháp lực có hạn, lại dùng pháp lực đề luyện quáng vật nên vẫn luôn dùng Kinh Thiên Chùy, gần 20 năm này vẫn liên tục tu luyện Kinh Thiên Chùy, lúc này đã đạt đến tầng thứ tiểu thành.

Uy lực kinh người.

Công Tôn Chính Thanh cảm nhận được Nam Bất Hưu phản kháng, trong lòng thầm cười lạnh, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng năm nho nhỏ mà lại dám phản kháng trước mặt cao thủ cấp bậc Trúc Cơ sơ kỳ ta, thật sự là không biết sống chết.

Vốn dĩ ta chỉ muốn dạy dỗ ngươi một trận, hiện tại, ngươi cứ trở thành kẻ ngu ngốc đi.

Trong nháy mắt, hắn ta tập trung tất cả thần thức, phải cho tu sĩ luyện khí nho nhỏ ngu xuẩn, không hiểu trời cao đất rộng này một kích trí mạng.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang, thần thức hắn ta ngưng tụ thành đại sơn lập tức chia năm xẻ bảy.

- Cái gì, sao lại mạnh như vậy?

- Ngươi... Ngươi giả heo ăn thịt hổ? Ngươi…

Công Tôn Chính Thanh phát ra một tiếng kêu rên, hai mắt hắn ta đăm đăm ngây ngốc bất động, thần hồn bị thương cực nặng. Trong hai mắt, hai lỗ tai, miệng, mũi đều chảy ra máu tươi.

- Khống Hồn!

- Âm Dương Tỏa!

Trong đôi mắt Nam Bất Hưu bay ra hai sợi xiềng xích một đen một trắng, thuận theo con mắt Công Tôn Chính Thanh chui vào...

……….

- Khách nhân, mời ngài vào, ngài muốn mua khôi lỗi hay sửa chữa pháp khí, phù triện.

Nam Bất Hưu nịnh hót cười.

Vẻ mặt hắn hèn mọn dẫn Công Tôn Chính Thanh đi vào trong phòng mình, giống một nhân viên của cửa hàng, thân thiết mời khách hàng vậy.

Vẻ mặt Công Tôn Chính Thanh ngây ngốc, thuận theo phương hướng hai tay Nam Bất Hưu chỉ huy, đi từng bước một vào phòng, biểu hiện giống như đúc với khách hàng bình thường, đi vào phòng.

Nam Bất Hưu lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó mở ra pháp trận cách âm, pháp trận phòng ngự, lại móc ra một tấm kính Âm Dương ném lên trên nóc phòng, đưa đến trên đỉnh đầu Công Tôn Chính Thanh.

Chớp mắt một đạo linh quang chiếu xuống, bao phủ cả người hắn ta, để ngừa thần hồn bỏ trốn.

Nam Bất Hưu khẽ vung tay, một tấm phù triện màu vàng xuất hiện trong tay hay. Trên phù triện có khắc nhiều đường vân quỷ dị phức tạp.

- Lấy thần làm dẫn, lấy pháp làm lực.

- Lên!

Hai tay nhanh chóng kết ấn, pháp lực truyền vào, lấy thần thức dẫn động, phù triện lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh u minh, chậm rãi lơ lửng.

Trấn Hồn phù.

- Trấn hồn!

Một tiếng quát nhẹ, hướng về phía trán của Công Tôn Chính Thanh.

Trấn Hồn phù giống như có một đôi bàn tay vô hình khống chế, nhanh chóng bay về phía giữa trán của Công Tôn Chính Thanh, dán chặt lên, ánh sáng màu xanh u minh trên Trấn Hồn phù chui vào trong thức hải của hắn ta, triệt để trấn áp thần hồn của hắn ta.