- Phu quân ta đều ta đều nhớ kỹ rồi…
- Há miệng ra, xem đây là cái gì?
Nam Bất Hưu vừa nói, há miệng ra từ gốc lưỡi móc ra một tiểu phi kiếm gần như trong suốt, mỏng như cánh ve, chỉ lớn chừng hạt gạo.
Lưu Như Mạn cũng không lên tiếng, mà ngấc đầu lên, chiếc lưỡi đỏ ướt át như hoa anh đào... Khẽ uốn lên...
- Đưa phi kiếm cho ta!
- Đây là phi kiếm cấp 3 - Thu Thiền, lực công kích cực kỳ cường hãn, cho dù đại tu Kim Đan ở cự ly gần bất ngờ không kịp đề phòng cũng có khả năng vẫn lạc.
- Cho ta phi kiếm...
Không đợi nàng nói xong, Nam Bất Hưu đã cúi đầu hôn nàng, hắn đã sớm không nhịn được.
...
Sau một tiếng.
Hai người ngồi liệt trên mặt đất, ai cũng không muốn cử động nữa. Bốn mắt nhìn nhau cười một tiếng, dần dần từ niềm vui sướng mà trái cấm ban cho tỉnh táo lại.
Nam Bất Hưu lại lấy ra một túi đựng đồ, nói:
- Trong này có 10 linh thạch thượng phẩm, 100 viên linh thạch trung phẩm, 3000 viên linh thạch hạ phẩm, dùng để bổ sung năng lượng cho khôi lỗi cơ giáp. Nàng xài tiết kiệm một chút.
- Vâng.
Lần này, Lưu Như Mạn không từ chối nữa, trong lòng nàng đã xem hắn là người nhà của mình, người thân cận nhất của nàng trên thế giới này.
Của ta chính là của ngươi, của ngươi cũng là của ta, giữa hai người không còn phân biệt lẫn nhau.
Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ làm sao giúp Nam Bất Hưu thăng cao cảnh giới. Nàng cũng không muốn chờ vài chục năm sau, nàng còn sống mà hắn đã ra đi. Nàng muốn cùng hắn sống hết đời.
Nàng từng nghe nói, có thiên tài địa bảo có thể thay đổi căn cốt. Nếu như có thể cho phu quân sử dụng thì chẳng phải hai người có thể ở cùng nhau cả đời sao?
- Đáng tiếc bây giờ thực lực của ta không đủ, vẫn không thể dò xét được đến thiên tài địa bảo cấp bậc đó.
Cho nên, Lưu Như Mạn nhìn Nam Bất Hưu âm thầm thề, nàng sẽ nỗ lực tu luyện để trong thời gian ngắn nhất tìm được thiên tài địa bảo giúp lão công thay đổi căn cốt.
Cả đời này, chàng đưa thứ tốt nhất cho ta, ta cũng sẽ đưa thứ tốt nhất cho chàng. Chàng toàn lực vì ta, ta cũng sẽ toàn lực vì chàng.
……….
Ở tầng chữ Bính, dãy số 3, phòng 19.
Két dát… Cánh cửa đóng chặt một ngày một đêm rốt cuộc từ từ mở ra.
- Cuối cùng, cũng mở rồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tiếp tục ở trong đó nữa chứ.
Trong mắt Công Tôn Chính Thanh lóe lên sát ý rồi biến mất, nhanh chóng hoán đổi thành một người qua đường, bước nhanh đi về phía trước.
Chỉ thấy, Lưu Như Mạn đi ra ngoài trước, dung nhan hoàn mỹ, thần thái tự tin sáng láng của nàng làm cho hai mắt Công Tôn Chính Thanh tỏa sáng, trong lòng cũng có chút hít thở không thông một hồi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy gương mặt của Lưu Như Mạn!
Chẳng trách minh chủ một lòng muốn bắt lấy nàng ấy, thật sự quá đẹp. Nếu có thể đè nữ nhân xinh đẹp như vậy dưới thân, vậy... Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn.
Hắn ta là người được Hoàng Vô Cực an bài theo dõi Lưu Như Mạn, nhưng hắn ta lại không đi chiến trường Yêu Ma, sau khi thuyền đến vực Thượng Dương thì hắn ta sẽ đi đến thành Kê Sơn bắt cả nhà Lưu Như Mạn lại, dùng gia đình nàng ép nàng đi vào khuôn khổ.
Lưu Như Mạn đi ra khỏi phòng, vừa đi được hai bước đã ngừng lại, sau đó quay người, mỉm cười về phía sau nói gì đó.
Công Tôn Chính Thanh thuận theo tầm mắt Lưu Như Mạn nhìn sang thì thấy một nam nhân phía sau nàng, một tu sĩ Luyện Khí tầng năm! Ha ha…
Dáng dấp rất hùng tráng, chỉ là vẻ mặt thô bỉ kia.
A!
Một bộ dáng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thật khiến người ta ghê tởm, sao không tự soi mặt vào trong nước tiểu của mình xem thử?
Nữ nhân được Hoa Minh coi trọng là loại người như ngươi có thể mơ ước sao?
Vẻ mặt Công Tôn Chính Thanh hơi lạnh, sát ý từ trong mắt bắn tán loạn không che giấu chút nào.
Nàng là của lão tử, là của Hoa Minh. Ngươi xấu như vậy mà dám có ý đồ với nàng chính là khinh nhờn đối với ta, khinh nhờn đối với Hoa Minh ta.
- Tu sĩ Luyện Khí đáng chết.
Hắn ta đã nghe qua tin tức về tu sĩ Luyện Khí này, đến cùng một nơi với Lưu Như Mạn, tất cả mọi người đều từng nhìn thấy người này biểu diễn thuật khôi lỗi, nói hắn là một khôi lỗi sư rất lợi hại. Nhưng vậy thì thế nào? Dám ngấp nghé nữ nhân của Hoa Minh đều phải chết,c ho dù ngươi có là Luyện Khí sĩ hay Luyện Khí sư.
Vẻ mặt Công Tôn Chính Thanh âm trầm, hắn ta là người được Hoa Minh phái tới theo dõi Lưu Như Mạn, cũng là người có nhiệm vụ gây áp lực, làm tan rã tinh thần ý chí của Lưu Như Mạn, bỗng nhiên nhìn thấy hình như nàng đã nhận được giúp đỡ, cũng hình như là trước nam nhân mắt cái, trong lòng hắn ta lập tức giận muốn nổ tung, muốn lập tức ra tay tiêu diệt nam nhân này.
- Đa tạ Nam đạo hữu đã đồng ý giúp ta, ngày sau trở lại thành Kê Sơn nhất định sẽ mời Nam đạo hữu uống rượu trả ơn.
Lưu Như Mạn cười mỉm chắp tay.