Chương 22: Không Chọc Nổi, Chúng Ta Trốn

- Ra!

Một tiếng quát nhẹ, hắn mở túi trữ vật ra, từng quả cầu khôi lỗi từ trong túi trữ vật chen chúc bay ra, trôi lơ lửng ở bên cạnh Nam Bất Hưu, chớp mắt đã phủ kín cả căn phòng, khoảng chừng hơn một ngàn quả.

Lưu Như Mạn trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ đến mức há to miệng, không khép lại được.

Nàng biết rõ Nam Bất Hưu có khôi lỗi, nhưng lại không nghĩ đến lại nhiều như vậy. Hơn một ngàn chiếc phải trị giá bao nhiêu tiền chứ?

Phu quân ta thật giàu.

- Thế nào? Nàng thấy lão công của nàng có giàu hay không?

Nam Bất Hưu thấy Lưu Như Mạn kinh ngạc không khép miệng được, đắc ý nói:

- Ta không dám nói đại tu cảnh giới Kim Đan, nhưng cao thủ Trúc Cơ sơ trung kỳ thì ta vẫn có thể tuỳ tiện đè chết.

Lưu Như Mạn mới lẩm bẩm nói:

- Phu quân thật giàu.

- Ha ha, đó cũng không, khôi lỗi cơ giáp của ta chính là hàng độc nhất, trong tông môn cũng có không ít sư huynh đệ mua sắm khôi lỗi của ta. Nên tiền ta không thiếu được. Bây giờ, nàng có thể nói ra nhưng người đó được chưa?

Nam Bất Hưu vừa nói vừa thu hồi khôi lỗi, Lưu Như Mạn cũng khôi phục bình thường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Bọn hắn có thành lập một tổ chức, tên là Hoa Minh, tất cả thành viên trong đó đều là con em các đại gia tộc.

- Ở các phong trong Bích Hải Tiên Tông chúng ta đều có thành viên của bọn hắn. Cụ thể bao nhiêu thì ta không biết.

- Người đã âm thầm đối phó ta chính là Hoàng gia Hoàng Vô Cực. Hắn lên núi sớm hơn ta 10 năm, tu vi vừa vào Trúc Cơ hậu kỳ. Bốn năm trước, hắn lấy thân phận chấp sự chủ trì đại hội người mới nhập môn. Cũng chính là từ lúc đó, hắn đã bắt đầu để mắt tới ta.

- Theo ta được biết, sư tỷ sư muội bị hủy trên tay hắn cũng không dưới mười người...

- Là ai? Hoàng Vô Cực?

Nam Bất Hưu nhăn mày.

- Đúng vậy. Phu quân biết hắn sao?

Lưu Như Mạn kinh ngạc nói.

- Ừ. Thế hệ trẻ của Hoàng gia có chín đại công tử, mà Hoàng Vô Cực này lại chính là một trong số đó, được xưng là công tử Vô Cực. Bên ngoài tương truyền Hoàng Vô Cực là một người tao nhã lịch sự, một công tử bình dị gần gũi. Không ngờ sau lưng lại là một người như vậy.

Nam Bất Hưu nhất thời cảm thấy khó giải quyết.

Trước đó, hắn còn tưởng rằng chỉ là con thứ Hoàng gia dựa vào danh tiếng Hoàng gia đề làm xằng bậy bên ngoài. Bây giờ nhìn lại xem ra chuyện này không đơn giản như vậy!

Không ngờ lại là một trong chín đại công tử của Hoàng gia.

Phiền phức rồi đây!

Chín đại công tử của Hoàng gia là con vợ cả, có khả năng vận dụng tài nguyên vô cùng khủng bố, không phải hắn có thể ngăn cản. Liều mạng cũng không được.

Một khi liều thì kết quả tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, chỉ có một con đường chết.

Cho nên, nhất định phải lấy trí tuệ để giành thắng lợi.

- Cái gì? Công tử đích truyền của Hoàng gia! Như vậy...

Lưu Như Mạn cũng lập tức trở nên hoảng hốt, trong ánh mắt không ngăn được vẻ sợ hãi.

Nàng vốn chỉ tưởng rằng là đó là tổ chức do một ít hoàn khố (phú nhị đại) tạo thành, không ngờ lại liên luỵ đến đích truyền. Mà còn là một trong chín đại công tử dòng chính của Hoàng gia!

Như vậy!

Hoàng gia ở Hoàng Châu chính là thế lực có thể so sánh với các Tiên Môn đứng đầu ở Hoàng Châu, nếu như là đệ tử Hoàng gia bình thường thì nàng còn có lòng tin ứng phó lại. Nhưng đó là đích truyền được muôn vạn sủng ái và kiêm đích truyền.

Đại biểu cho thế lực vô cùng to lớn, chúng ta lấy cái gì để ngăn cản?

Gia tộc, phu quân...

Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi nhanh chóng lan ra trong trí óc nàng, làm nàng không nhịn được rơi lệ.

- Xin lỗi phu quân, ta không nên làm chàng liên luỵ. Hu hu…

Nam Bất Hưu vội tranh thủ ôm nàng vào ngực, cảm nhận được thân cơ nàng đang run rẩy, trong nháy mắt đau lòng, lẽ ra hắn không nên nói ra thân phận của Hoàng Vô Cực cho nàng biết.

Thế là hắn bắt đầu an ủi:

- Yên tâm đi. Gia phong Hoàng gia cực nghiêm, chuyện Hoàng Vô Cực làm lại không hợp lý, đối với những chuyện làm trong bóng tối như vậy, hắn tuyệt đối không vận dụng được lực lượng chính diện của Hoàng gia. Chỉ có thể vận dụng người đi theo hắn.

- Cho nên, chúng ta đối mặt không phải lực lượng của Hoàng gia, mà là lực lượng của Hoàng Vô Cực. Đương nhiên, chúng ta cũng chống lại được lực lượng của Hoàng Vô Cực.

- Nhưng chúng ta có thể trốn, không chọc nổi còn không trốn thoát sao?

Nam Bất Hưu ôm chặt Lưu Như Mạn, hôn vệt nước mắt trên khóe mắt nàng.

- Trốn sao được? Hu hu…

- Trốn có rất nhiều phương pháp, thứ nhất, đi xa tha hương, mai danh ẩn tính. Thứ hai, kim thiền thoát xác, giả chết thoát thân. Hai phương pháp này đều có thể làm cho bọn hắn không tìm được người nhà của chúng ta.

Nam Bất Hưu ôn nhu nói.

- Nào có dễ dàng như vậy, mặc dù Lưu gia ta là một gia tộc nhỏ, nhưng cũng có hơn ngàn người. Hơn ngàn người, cho dù đi tới đâu cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Lưu Như Mạn nằm trong ngực Nam Bất Hưu, đã không còn sợ hãi như trước đó.