Chương 18: Duy Nhất Có Giá Trị Chính Là Lưu Như Mạn

Đồng thời cũng cảm khái, địa vị của nữ tu sĩ ở thế giới Tu Chân. Từ vừa rồi Lưu Như Mạn nhanh chóng hấp thu linh khí trong linh trà để phán đoán, nàng ấy tuyệt đối là thiên tài đỉnh cấp trong tu hành, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với hắn.

Nhưng một thiên tài như vậy lại bị người ép tới mức này. Nghe nàng ấy từng nói, những con em hào môn kia lại săn thiên tài, sau đó biến các nàng thành tình nô (Nô lệ tình dục) làm thú vui. Chuyện này quả thực một lần nữa làm cho Nam Bất Hưu nhận thức được mặt tối của thế giới.

Quả nhiên, nơi càng sáng sủa thì mặt tối tăm lại càng lớn.

- Ngươi là một thiên tài, không phải thiên tài ngay khi nhập môn đã trực tiếp được đại lão trong môn thu làm đệ tử sao? Vì sao ngươi lại vào ngoại môn?

Nam Bất Hưu không hiểu hỏi.

Căn cốt của hắn không tốt, khi tiến vào Đại Đỉnh Tiên Tông là ở ngoại môn. Nhưng không ít đệ tử căn cốt tuyệt hảo cùng tuổi với hắn đều được đại tu trong môn tranh nhau mà. Làm sao đến Bích Hải Tiên Tông lại không có ai để ý tới đệ tử thiên tài, còn bị tùy ý hãm hại như vậy?

Không hiểu.

Không phải là lừa ta chứ.

Lưu Như Mạn cười thảm một tiếng:

- Bích Hải Tiên Tông khác với Đại Đỉnh Tiên Tông, căn cốt chúng ta ít hơn 7 điểm không thu, người 8, 9 điểm cũng có không ít. Cho nên, kiểu thiên tài giống như ta có thể nói đâu đâu cũng có, cũng không phải hiếm lạ gì.

Tất cả mọi người từ khi vừa vào tông môn đều là ngoại môn, vừa tu hành vừa xử lý tạp vật trong tông môn. Mãi đến cảnh giới Trúc Cơ, sau khi bước vào cấp Trúc Cơ thành công mới có đại tu Kim Đan cảnh đến thu đồ đệ, dẫn vào các Phong.

- Thì ra là như vậy.

Nam Bất Hưu cảm khái, chẳng trách người trong Bích Hải Tiên Tông đi ra ngoài đều là đại cao thủ, thì ra yêu cầu đối với căn cốt cao như vậy.

- Nam ca ca, dựa vào thủ đoạn thâm độc của người kia tuyệt đối sẽ chém tận giết tuyệt cả nhà ta. Nếu ngươi không giúp ta, vậy thì thật không có ai có thể giúp được ta rồi. Nếu ngươi giúp có thể giúp ta giải quyết nguy cơ, ta có thể làm chủ để cho Lưu gia ta trở thành gia tộc lệ thuộc ngươi.

Lưu Như Mạn điềm đạm đáng yêu nhìn Nam Bất Hưu nói.

Nam Bất Hưu yên lặng.

Lưu gia là gia tộc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Gia tộc như vậy không biết có bao nhiêu ở trong thế giới Đại Hoang. Lấy năng lực của ta, chỉ cần đứng thẳng gót chân, phất tay một cái không biết có bao nhiêu gia tộc chạy lên yêu cầu trở thành gia tộc lệ thuộc.

Vì một gia tộc bình thường như thế mà đắc tội với một hào môn. Nam Bất Hưu cảm thấy không có lợi lắm.

Tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng một hào môn có thể điều động năng lượng vẫn không phải hắn có thể chịu nổi. Ít nhất không phải hắn bây giờ có thể chống lại. Vì một tiểu gia tộc như vậy mà nguy hiểm tính mạng. Không đáng.

Duy nhất có giá trị chính là Lưu Như Mạn.

Dựa vào thiên phú của nàng, không đến 10 năm chắc chắn sẽ trở thành đại tu Kim Đan cảnh, khi đó, Lưu gia còn có thể cam tâm trở thành gia tộc lệ thuộc hắn không? Nàng còn cam tâm hiệu lực cho mình không? Cho dù nàng cam tâm thì Nam Bất Hưu hắn cũng không dám dùng.

Liều sống liều chết hiệu lực cho một tu sĩ Trúc Cơ cảnh 10 năm? Không đáng giá.

- Ta là một thương nhân. Ngươi cho ra giá, cũng...

Lời lạnh lùng còn chưa dứt, Nam Bất Hưu lần nữa trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy Lưu Như Mạn đã từ tiểu muội nhà bên ngây thơ trước đó, lần nữa biến thành nữ kiếm kiên nghị tu.

Hai tay bắt dùng sức kéo áo khoác một cái, để lộ ra cơ thể hoàn mỹ.

Trắng như tuyết...

Nam Bất Hưu vội vàng quay đầu, ánh mắt né tránh, hoảng hốt vội nói:

- Lưu đạo hữu, ngươi đang làm gì đấy?

- Ta...

Lưu Như Mạn nhìn đến Nam Bất Hưu tránh không nhìn, trong ánh mắt thoáng hiện ra một tia phức tạp. Nàng khuất nhục, khuất nhục dâng cơ thể mình ra. Nhưng lại vui mừng, vui mừng vì hắn không tham lam giống những người kìa, càng nhiều hơn còn có thất vọng, tuyệt vọng, nếu hắn không yêu sắc đẹp của ta, hôm nay có thể không thể cầu được giúp đỡ...

Nàng hít sâu một hơi, áp xuống tạp niệm trong lòng, ánh mắt lần nữa khôi phục sự kiên định, chậm rãi nói.

- Ta không có vật gì đáng giá, Lưu gia ta cũng cũng không có gì. Ta biết ngươi coi thường...

- Nhưng, hiện tại ta chỉ có tấm thân này. Đây cũng là bảng giá lớn nhất của ta. Ta 16 tuổi vào Bích Hải Tiên Tông bắt đầu tu hành, trong thời gian bốn năm, không có tài nguyên, không có sư phụ chỉ điểm, ta chỉ dựa vào nỗ lực bản thân, tu thành tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.

- Ta tin tưởng, dựa vào tư chất của ta, không đến 10 năm là có thể trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ. Khi đó sẽ mang đến vô số tài nguyên, danh vọng cho ngươi, cho Nam gia của ngươi. Để cho Nam gia trở thành gia tộc đệ nhất thành Kê Sơn.

- Ta chỉ hy vọng ngươi có thể bảo vệ gia tộc ta lần này. Chờ ta rảnh tay, người của Hoàng gia kia tự có ta đến xử lý.