Chương 104: Gặp Mặt Các Cao Tầng Thành Kê Sơn.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Như Hải vội vã chạy trở lại.

- Gia chủ! Người của phủ thành chủ tới, nói là bảo ngài đi qua đó! Thành chủ muốn gặp ngài.

- Cái gì, thành chủ đã trở về rồi!

Nam Bất Hưu đứng lên, lập tức quăng một cái sạch sẽ thuật lên người để xua tan mùi thức ăn rồi nói:

- Như Uyên, Lương Bình, đi theo ta.

- Rõ!

Hai người đứng dậy và đi phía sau Nam Bất Hưu, cả ba nhanh chóng ra ngoài.

Khi đến ngoài cửa thì Nam Bất Hưu nhìn thấy một đội Kiếm Vệ đang chờ ở lối vào. Tất cả đều là luyện khí tầng chín, mỗi cái đeo kiếm, ánh mắt lạnh lùng, mặt không biểu tình.

- Nam gia chủ, thành chủ cho mời, kính xin đi theo chúng ta một chuyến.

Đội trưởng Kiếm Vệ lên tiếng.

- Mời.

Nam Bất Hưu không phí lời, lôi kéo làm quen với Kiếm Vệ là chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Hắn lập tức đi theo sau nhóm Kiếm Vệ tiến tới phủ thành chủ.

Kiếm Vệ là hộ vệ có chiến lực siêu cường do phủ thành chủ đào tạo, nghe nói là bồi dưỡng dựa theo một loại kiếm trận lợi hại nào đó, mỗi một đội đều có thực lực đánh chết cao thủ Trúc Cơ. Nếu tất cả Kiếm Vệ tập hợp lại thì thậm chí có thể giết cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.

Quả thật là cường hãn vô cùng.

Phần lớn thời gian Kiếm Vệ đều huấn luyện bên trong phủ thành chủ, làm công tác hộ vệ, rất hiếm khi đi ra ngoài, cực kỳ trung thành.

Lần này thành chủ ra lệnh Kiếm Vệ đến mời, có thể thấy đối phương rất là coi trọng mình.

Đương nhiên, cũng có khả năng là đang uy hiếp.

Trong lòng Nam Bất Hưu cả kinh một chút, trong đầu nhớ lại những chuyện đã trải qua.

Viên gia xâm chiếm tài sản Nam gia, còn muốn giết mình, mình phản kích diệt Viên gia, chuyện này không có vấn đề.

Ta chiếm lý, không cần sợ hãi.

Đoàn người đi tới trước, thành Kê Sơn đã sớm khôi phục trật tự, không còn thấy đường phố hỗn loạn hay kiến trúc bị tổn hại. Dưới sự cố gắng của các đại gia tộc, toàn bộ đã được tu sửa xong xuôi, không còn nhìn ra được chút vết tích chiến loạn trước đó.

Khi gặp phải người đi đường, tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Nam Bất Hưu, trong giọng điệu tràn đầy sự hâm mộ.

- Oa~ Đó chính là Nam gia chủ sao!? Tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ uy danh chấn nhiếp một thành rồi, thật sự quá lợi hại.

- Chỗ lợi hại là trẻ tuổi sao? Là luyện khí tầng bảy! Luyện khí tầng bảy nghịch phạt Trúc Cơ, có mấy ai làm được như vậy chứ? Không có!

- Đúng vậy, đúng vậy! Thật là lợi hại vô cùng!

- Ai da~ Ta nghe nói hắn còn chưa cưới gả, không biết ta có cơ hội hay không...

-...

Nam Bất Hưu mỉm cười gật đầu suốt đường đi, lưu lại một mảnh tán thưởng.

Hắn đi đến phủ thành chủ.

Liễu Như Uyên, Liễu Lương Bình bị ngăn ở tiền viện, Nam Bất Hưu được tiếp tục dẫn tới một lương đình.

Xa xa đã thấy trong lương đình có bốn người đang ngồi, dựa vào y phục và một thân uy áp khủng bố giống như nhìn thấy hung thú kia, Nam Bất Hưu lập tức biết được thân phận của bọn họ.

Bốn vị cao thủ Kim Đan của thành Kê Sơn, lão tổ tứ đại gia tộc Kim Đan.

Nam Bất Hưu đứng ở xa, lớn tiếng bái kiến:

- Nam Bất Hưu bái kiến thành chủ! Bái kiến các vị Kim Đan tiền bối!

Bên trong lương đình truyền ra giọng nói sang sảng:

- Ha ha, Tiểu Bất Hưu, mau tới đây.

- Đa tạ thành chủ!

Nam Bất Hưu cúi đầu bước nhanh tới gần.

- Chỉ chớp mắt một cái mà nhóc con đã lớn như vậy rồi! A ha ha ha ha!

Bỉnh Văn Ngạn cười to.

- Đúng vậy, nếu lão Nam biết mình có đời sau ưu tú như vậy thì chắc cười bò ra khỏi mộ rồi.

Lão tổ Lương gia Lương Diệc Tiên cười nói.

- Không tệ, không tệ! Thân thể và gân cốt tráng kiện, lão Nam nhìn thấy tuyệt đối sẽ rất vui mừng.

Lão tổ Tống gia Tống Trọng Thư cũng cười nói một câu.

- Tiểu tử, ngẩng đầu lên để các lão tổ chúng ta xem nào.

Lão tổ Nhan gia Nhan Như Luật mỉm cười.

- Vâng.

Nam Bất Hưu ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn bốn người.

Thành chủ Bỉnh Văn Ngạn có vẻ trẻ tuổi nhất, nhìn như chỉ mới tới trung niên, mày kiếm mắt hổ, khí thế lăng nhân. Lúc này, khóe môi hắn hơi cong lên, trong ánh mắt chứa sự thưởng thức khi nhìn Nam Bất Hưu.

Lão tổ Lương gia Lương Diệc Tiên, người cũng như tên, tóc bạc mặt trẻ, tiên phong đạo cốt, trên mặt treo nụ cười hiền hòa, không thấy rõ ý tưởng chân thật.

Lão tổ Tống gia Tống Trọng Thư ăn mặc nho nhã, dung mạo tuấn lãng, vừa nhìn liền biết lúc trẻ tuổi là một nhân vật phong lưu. Lúc này, trên mặt lão tươi cười, trong mắt lại mang theo sự dò xét.

Lão tổ Nhan gia Nhan Như Luật, thân hình thẳng tắp, mái đầu bạc trắng, mặt có nếp nhăn, mày trắng rậm rạp, hai mắt lấp lánh có thần, đôi môi dày nặng, bề ngoài cho người ta một loại cảm giác cương trực và công chính. Lúc này, lão nhìn chằm chằm vào Nam Bất Hưu, tuy rằng đang cười nhưng trong mắt lại như suy nghĩ cái gì đó, con ngươi đảo một vòng không biết đang nghĩ cái gì.

- Bái kiến thành chủ, bái kiến chư vị tiền bối!

Nam Bất Hưu lại cung kính hành lễ lần nữa.

- Ừm.

Bốn người hài lòng gật đầu.