Chương 1: Xuống Núi

Mặt trời lặn chiếu ra nhưng tia nắng chiều.

Chim nhạn bay về phương Nam.

Gió thu thổi qua, lá phong đỏ bừng như đám mây ráng đỏ trên bầu trời.

Keng… keng… keng…

Ba tiếng tiếng chuông vang vọng trong sơn cốc. Vô số người có tiên phong đạo cốt bay lên giữa không trung, hoặc đứng trên phi kiếm, hoặc đứng trên mây trắng, hoặc đứng trên hồ lô, hoặc đứng lơ lửng trên không, hoặc đứng trên Tiên Hạc, hoặc đứng trên thuyền bạch ngọc... Nhìn về phương hướng sơn môn xa xôi, vẻ mặt nghiêm túc.

Âm thanh dừng lại, Tiên Hạc than khóc, Linh Viên khóc lóc.

Một âm thanh đột nhiên vang vọng khắp núi.

- Năm 37 653 lịch Đại Hoang, người có duyên của Đại Đỉnh Tiên Tông Thất Tiên rời khỏi sơn môn.

Các viện, các đường, các phong, đều có đệ tử cởi xuống sam y của tông môn, thả ngọc bài, túi trữ vật của tông môn xuống, thay đổi thành áo gai màu xám. Một bước đi ra, đi tới cửa viện cung kính quỳ bái. Sau đó đứng lên, từng bước một đi xuống chân núi, mới ban đầu chỉ thấy một người, nhưng càng đi càng nhiều, đến dưới chân núi đã tụ ba mươi, năm mươi người.

Mọi người lần nữa quỳ bái về phía đỉnh núi nhà mình.

Một bái, một quỳ, một dập đầu, ba lần như thế.

Người đi về hướng sơn môn.

Đến cửa sơn môn đã tụ mấy trăm người, phần lớn đều là tu sĩ khí tức yếu kém, thân thể tản ra khí tức mục nát, có Nguyên Anh, có Kim Đan, có Trúc Cơ, tất cả bọn họ đều mặc áo gai màu xám, một thân một mình, ngang đầu rảo bước đi ra khỏi sơn môn.

Chỉ có một thanh niên luyện khí sĩ đi theo sau cùng của đội ngũ, trên lưng đeo bao lớn bao nhỏ. Vẻ mặt thanh niên này đau buồn, cúi đầu không nói. Cũng như là xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn người khác.

Bên cạnh hắn, một lão giả da nhăn nheo quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy thanh niên này có dáng người khôi ngô, cả người đầy cơ bắp, cao khoảng 1m9. Mặt như đao gọt, ánh mắt kiên nghị. Nhìn lại mặt mũi, mắt to, mày rậm môi dầy, ánh mắt trong veo chất phác. Vừa nhìn đã biết là một người đôn hậu ôn trường.

- Ngươi tiểu bối này, khí huyết dồi dào, tuổi thọ còn dài, mấy chục năm sau có hy vọng lại lên một tầng nữa. Vì sao phải từ bỏ Tiên đạo?

Lão giả hỏi thăm.

- Bẩm tiền bối, tiểu tử tư chất đần độn, tu hành 20 năm nhưng chỉ mới là luyện khí tầng năm, đã không có hy vọng Trúc Cơ. Hơn nữa, Nam gia ở Thượng Dương chỉ còn lại một mình ta là người nối dõi. Ta đã đồng ý với mẫu thân sẽ sinh thật nhiều nhi tử, giúp Nam gia ngày càng phát triển.

Nam Bất Hưu cung kính thi lễ, buồn buồn nói.

- Nha. Ngươi đang định đến thế gian xây dựng gia tộc sao?

- Đúng vậy.

- Thế gian không thể so với tông môn, chỗ đó khắp nơi đều là ngươi lừa ta gạt, sát phạt sát lục rất nhiều, ngươi có bản lãnh gì mà muốn xây dựng gia tộc ở nơi hổ sói hỗn loạn đó?

- Tiền bối, ta không sợ.

- Không sợ sao…

Lão giả sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên hồi ức, rồi sau đó cười dài.

- Không sợ! Ha ha, tốt. Chúc tiểu hữu tâm tưởng sự thành, để cho Nam gia vang vọng Thượng Dương, vang vọng khắp chín châu, mười ba vực của Đại Hoang.

- Đa tạ tiền bối khích lệ.

Nam Bất Hưu lần nữa cung kính cuối người.

Lão giả khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu bước nhanh mà đi.

Nam Bất Hưu ngồi dậy, đuổi theo đám người.

Tiếp tục cúi đầu đi theo cuối cùng, trong một chớp mắt bước ra khỏi sơn môn, Nam Bất Hưu dừng bước, hắn biết rõ nếu mình bước ra một bước này thì đã không thể trở về với thân phận đệ tử.

Hắn ngoảnh đầu lại.

Đường núi thẳng tắp bay lên, cầu thang bằng đá bạch ngọc lan như đâm vào giữa bầu trời đầy mây, giữa không trung, tiếng Tiên Hạc kêu không ngừng quanh quẩn, đệ tử các đời đứng nghiêm túc mà đứng giữa không trung...

Mà thôi.

Thế giới của ta cũng không phải ở đây.

Nam Bất Hưu dứt khoát quay người, cất bước ra khỏi sơn môn.

Ầm ầm.

Sơn môn chậm rãi đóng kín.

Bên ngoài sơn môn có một chiếc phi thuyền dài khoảng 100m, trên phi thuyền có cắm thẳng đứng một lá cờ, trên đó có viết một chữ “giết”.

Quân cờ của Thiên Sát Quân - Sát Cờ.

Thường thì nơi có Sát Cờ, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.

Tu sĩ Đại Hoang có một quy định bất thành văn, phàm là tu sĩ không có hy vọng đột phá Trúc Cơ, tuổi thọ sắp hết thì đều vào Thiên Sát Quân

Tu sĩ Đại Hoang có một quy định bất thành văn, phàm là tu sĩ không có hy vọng đột phá Trúc Cơ, tuổi thọ sắp hết thì đều vào Thiên Sát Quân, tiến vào chiến trường Yêu Ma lấy thân thể tàn phế làm ra cống hiến cuối cùng cho Nhân tộc. Cũng có là vì có thể đột phá trong chiến đấu sinh tử.

Mấy trăm tu sĩ đứng lại ngoài sơn môn, nhìn về phía sơn môn, đợi sau khi sơn môn đóng kín.

Đám tu sĩ cùng nhau khom người bái.

- Chúng ta đi trước một bước, nhìn các vị nỗ lực, sớm ngày leo lên đỉnh Tiên đạo, thọ cùng trời đất, tỏa sáng cùng nhật nguyệt.

Các đệ tử môn nhân trong tông môn cùng nhau hô to.