Phần 19
Thy bước ra … chẳng khác nào một công nương kiêu kỳ vậy. Chiếc váy đen tuyền lấp lánh, sau lưng khoét sâu xuống đến eo làm lộ đường cong giết người nhìn của nhỏ, dưới chân chiếc vớ lưới màu đen và cả đôi giày cao gót cũng màu đen nửa … nhìn nhỏ tuy toàn là màu tối nhưng nổi bật và quyến rũ dưới ánh đèn đường trước nhà … Ngẩn ngơ … chết trong lòng 1 đống với con nhỏ mất tiêu rồi.
– Đẹp không?
Tôi chẳng trả lời, chỉ gật gật
– Người vậy mà cũng biết đẹp nửa ta.
Tôi cười cười … mặc đồ vậy thánh còn chịu hổng nổi nửa là tôi.
– Chút còn diễn 3 bộ nửa đó
– Vậy hả. Còn bộ này có diễn không
– Không
– Sao mặc
– Đẹp mà! Thui nói hoài … đi nhanh trễ giờ
Tôi gật đầu để giỏ đồ của nhỏ lên trước đề máy … Nhỏ leo lên xe ngồi tréo chân một bên, 1 tay vòng qua ôm lấy tôi, một tay nắm chặt chiếc ví đặt trên vai tôi. Xe phóng đi, tôi cố gắng hết sức chạy thật nhanh để cho kịp giờ nhỏ diễn mặc dù tôi chẳng biết mấy giờ … Dừng xe lại ở 1 quán café có vẻ sang trọng bên ngoài có khá nhìu ôtô, và môtô đậu. Thì ra diễn ở café … Tôi lạ lẫm xách đồ bước theo sau lưng nhỏ vào quán … quán sang trọng … bên trong toàn là khách ăn mặc có vẻ rất thời trang, khách nước ngoài khá đông, giữa quán là 1 dãi thảm màu đỏ … có lẽ dùng để cho model diễn. Tôi xách đồ theo nhỏ lên phía trên lầu vừa bước vào suýt choáng ngợp bởi tràn pháo tay, huýt sáo trêu chọc của đám bạn model của nhỏ
– Chu choa … dẫn trai theo luôn tụi bây ơi
– … trai dễ thương quá chị Thy ơi …
– … sao nhỏ con quá vậy nè … trai nào vậy bé Thy
– Coi chừng là quản lí mới đó nghen … hay là anh đại gia nào đây … hí hí
Muốn chóng mặt với mấy người này luôn … có một người không cảm thấy lạ bới sự xuất hiện của tôi, đang nhìn tôi với anh mắt hình viên đạn … hổng phải ai khác đó là nhỏ Hân … cái đứa mới đại chiến hôm trước với tôi. Nhìn nhỏ tôi gật đầu cười 1 cái. Hổng thèm nói gì nhỏ Hân giơ nắm đấm lên chu chu mỏ ra hù dọa tôi rồi quay vào make up tiếp … Tôi cười cười rồi nhìn qua nhỏ Thy …
– Đồ nè … giờ sao?
– Anh ra kiếm chỗ ngồi đi ha …
– Ừ cũng được
Tôi gật đầu chào mấy đứa model rồi quay lưng đi … sau lưng tiếng trêu chọc vẫn nhoi cả lên
– … ý ý trai ơi ở đây với tụi em đi kưng …
– Mày buông tay ra … Thy ơi cho tau đi với trai 1 đêm được hôn …
– Haha bắt con Thy lại cho tau …
– … đúng … bắt tôi khai mới được …
Nghe là biết mấy bà tám đang đè nhỏ Thy ra để điều tra về tôi chứ đâu … Nhìn quanh … cuối cùng tôi chọn 1 chỗ ngồi ở góc phía trong cùng để ngồi. Gọi 1 ly café không đường … tôi lặng lẽ quan sát … Buổi diễn bắt đầu … tôi ngồi trong góc lặng lẽ nhìn, chẳng vỗ tay, chẳng cười và cũng chẳng quan tâm đến đứa model nào trên sàn diễn nửa. Thứ tôi quan tâm tìm kiếm duy nhất là nhỏ Thy và nhỏ Hân. Với tôi là vậy, giữa những xô bồ ồn ào … tôi luôn chỉ quan tâm đến những người tôi quen biết, còn lại ai đẹp xấu gì chẳng quan tâm … Toàn là những bộ quần áo gì đâu không, nhìn trên sàn thì đẹp … chứ mặc ra đường chúng chửi khùng chắc luôn … thôi kệ, thời trang trình diễn tôi vậy biết sao giờ …
Nhìn suốt buổi diễn, không có gương mặt nào nổi tiếng mà tôi thường thấy trên truyền hình … chắc nhóm model của nhỏ chỉ là nhóm model trẻ, còn phải tập tành, bon chen nhiều … về sau mới biết nhóm này toàn là mấy bạn trẻ đẹp đi làm kiếm tiền hoặc làm cho vui chứ không ai có ý định hành nghề model hết, nhỏ Thy cũng đi làm cho vui chứ chẳng có ý định dấn thân vào con đường chông gai đầy cám dỗ này …
Nhỏ hôm nay lộng lẫy thiệt … nhìn cái mặt lạnh lùng trên sàn … đúng là bộ mặt của model có khác, ánh mắt cứ như muốn giết người không bằng … Còn nhỏ Hân hôm trước nhìn sơ sơ thấy cũng đẹp … hôm nay được make up chuyên nghiệp nên thấy hơi bị già … thằng make up nào công nhận chuyên nghiệp thiệt … làm con người ta già hơn cả mấy tuổi … diễn cũng nhanh, khoảng nửa tiếng là hoàn thành. Model 1 số thay đồ ra về thẳng, một số ngồi lại nói chuyện với người quen. Khoảng 5 phút, nhỏ Thy thay đồ xong đi vòng ra kiếm tôi … vừa nhìn thấy tôi nhỏ đi thẳng lại ngồi xuống cạnh tôi
– Thấy em diễn đẹp không
– Ừ.
Tôi gật đầu
– Ừ thôi hả.
– Ừ.
Con nhỏ hơi bực … chắc là ức vì tôi hổng khen đây mà.
– Đẹp được chưa cô nương
Gương mặt nhỏ vẫn lạnh nhưng ánh mắt rõ ràng vui hơn được 1 tí … Chợt nhỏ Hân tiến lại gần … chẳng nói chẳng rằng cầm ly café của tôi lên ực một hơi hết sạch … nhăn cái mặt để ly café xuống bàn cái ầm rùi vội vàng cầm ly trà uống … nhìn mặt là biết bị đắng rồi.
– Trời ơi mày coi nè Thy … người gì uống café đắng nghét … khùng hả
Nhỏ Thy lấy tay vuốt tóc tôi cười
– Ai bỉu mày kiếm chuyện … ảnh uống café hổng có bỏ đường đâu … đắng nghét đúng rùi
– Bởi tau nói mày kể hổng sai … người này bị khùng nặng lắm rồi
Vừa nói nhỏ Hân vừa trề trề môi liếc tôi … Nhỏ Hân đi trở vào trong … Tôi ngồi im, Nhỏ Thy gọi phục vụ để kêu nước uống. Một anh chàng ăn mặc bảnh bao, cao và đẹp trai ở đâu sà xuống ngồi kế khoác tay lên vai Thy.
– Anh chào em yêu … hôm nay dẫn theo ai đây … bạn trai mới hả cưng … chào anh bạn
Người đó 1 vẫn giữ trên cổ Thy, một tay chìa ra bắt tay tôi. Tất nhiên tôi phải chìa tay ra bắt rồi. Anh chàng tiếp lời luôn
– Anh bạn chắc cũng thiếu gia gì đấy hả … được vinh hạnh làm tài xế đưa người đẹp của tớ đi diễn … chắc cũng sát gái lắm đây.
Tôi cười nhạt đưa ly café lên miệng uống chép miệng
– À … em chỉ là sinh viên ngoại tỉnh thôi anh
– Ồ … bất ngờ đấy … đối thủ của mình là sinh viên hả … haha … vậy phải gọi tớ bằng anh. Cưng đổi món sao mà kiếm đâu ra anh chàng sinh viên hả Thy
Nhỏ Thy đẩy bàn tay anh chàng ra khỏi người, mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Anh chàng lại quay qua nói chuyện với tôi
– Cậu em cũng ghê nhỉ … tán đổ được người mẫu chắc nhà cũng khá hả … chạy xe gì thế
– Dạ em chạy xe đạp.
– Hả … .có nghe nhầm không … xe đạp … cưng giỡn với anh hả Thy … – anh chàng quay qua tôi tiếp – … câu em treo cao nhỉ … haha đủ tiền dẫn em model đi chơi không đó nhóc.
Tôi nhún vai …
– Tất nhiên không rồi anh … lương phục vụ mà.
Anh chàng cười nghiêng ngả …
– Haha được được … nhóc thiệt tình lắm … hôm nay gặp chuyện vui quá … phục vụ … và model … hahaha …
– Anh Thái cười vui ghê ta … chắc đang cười vì nhà giàu, chạy “ôtô xịn” (M xin giấu tên xe), đẹp trai, tiền đè chết người mà theo đuổi 3 tháng trời hổng được Thy nó nhìn đến mặt phải ngồi tự sướng tự cười hả anh hihi…
Tiếng nhỏ Hân cắt ngang tràn cười của anh chàng bảnh bao ấy … thì ra nảy giờ đứng sau lưng hồi nào hổng hay … Chà … ở đâu xuất hiện đúng lúc … phán một câu tôi nghe còn muốn lủng tim nửa chứ nói gì anh chàng kia … Tiếng cười im bặt … mọi thứ như ngừng lại … có lẽ thấy không ổn … anh chàng vội đứng dậy …
– Ồ đùa chút mà bé Hân móc anh dzữ vậy … thôi mời cả nhóm với mấy chị em đứng ngoài cổng lên lavis chơi một đêm nhé … anh chờ ngoài cổng.
Anh chàng tên Thái ấy đứng dậy đi thẳng ra cổng … nhỏ Hân vỗ vai tôi
– Chở Thy nó về đi … tính ngồi đó tới sáng hả tên kia … còn mày nửa, sao hổng đuổi cái thằng mắc dịch đó đi để nó ngồi xàm xàm hoài dzạ con quỷ … nè M … về đi.
Tôi gật đầu gọi phục vụ tính tiền. Nhỏ Hân ở đâu đứng sau lưng lại lên tiếng
– Khùng hả … bữa nay mấy người tổ chức diễn bao hết ở đây tính tiền chi nửa
– Đúng đó anh … mình về đi – nhỏ Thy kéo tay tôi dậy.
Sax … lần đầu đi coi mấy vụ này ai biết đâu … thằng khùng hồi nảy lại làm ào ào … áp đảo tinh thần có biết quái gì đâu … mà tôi nói cũng có lí chứ bộ … tiền đầu mà dẫn model đi chơi … có 1 hai chầu ăn thôi mà xanh cả mặt rồi … đời hài … lời đùa hay thật … đúng quá đi chứ … hix biết vậy nảy kiu cái gì mắc mắc uống cho biết với người ta để sau này không còn cơ hội=)). Ra tới cửa … lại đụng ngay 1 nhóm model bạn của nhỏ … lại trở thành tâm điểm của sự trêu chọc … quê hết sức … mấy bà cô này làm như nào giờ hổng thấy trai xấu mà chảnh như tôi hay sao trời … Tôi cặm cụi giải quyết vụ xe, còn nhỏ đứng tám mấy câu với bạn … hình như là tụ tập đi bar
– Hổng đi thiệt hả …
– Uhm … thui hổng đi đâu
– Xì … có trai quên bạn bè lun con quỷ
– Eo ui … tao là tôi tao cũng hổng đi … dắt trai theo lỡ tụi mày hốt mất tiu rùi sao … đúng không trai ơiiiiiiiii
– Hahaha … trai ơi đi với tụi em nha kưng … bỏ con này điiiiiiii
Thôi mấy má cứ đùa … con mà giao thân cho mấy má chắc bửa sau đem chôn luôn quá … tôi cười cười nhìn nhỏ Thy. Anh chàng lúc nảy đang ngồi trong chiếc xe màu đen bóng mở cửa sổ cười tươi … vẫy vẫy
– Mấy em để xe đó lên đi chung với anh qua bar nào … hôm nay anh lại chủ chi hết chơi tới bến nhé … Cậu em kia đi chung luôn nha cho em Thy đi chơi với đừng ngại tiền anh lo hết.
Tiếng mấy đứa bạn nhỏ loi nhoi kéo nhỏ Thy với nhỏ Hân theo … Tôi đứng chôn chân tại chỗ … tai tôi ù đi nhìn xung quanh … ai cũng mặc đồ sang trọng, ai cũng rạng ngời … nhìn lại mình … bộ quần áo đẹp nhất mới nhất của tôi còn thua cả anh giữ xe đang đứng bên cạnh. Có lẽ … hôm nay là một sai lầm của nhỏ Thy khi muốn tôi đến đây … và có lẽ tôi đã ảo tưởng vào một điều gì đó xa xăm … cái thế giới của họ … hoàn toàn khác xa cái thế giới tôi đã và đang ở … mọi hình ảnh cứ ùa về … lòng tôi nghẹn đắng … tôi chợt bật cười khẽ … đi thẳng lại phía nhỏ Thy … mấy người kia có lẽ đang nhìn thấy ánh mắt của tôi … một ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ … từ nhỏ những người bạn thân và cả những người đã từng yêu tôi đều nói rằng ánh mắt của tôi có gì đó rất đáng sợ … họ sợ nhìn lâu vào ánh mắt của tôi … đúng là chưa có ai nhìn đủ kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt tôi mà không quay mặt đi trước …
Mọi thứ đều đứng sững lại … ít nhất là với tôi … Đến trước mặt Thy … tôi khẽ móc chìa khóa xe trong túi ra đặt vào tay Thy … mĩm cười … một nụ cười nhạt … và buồn.
– Đi chơi vui vẻ nha.
Rồi tôi quay lưng bước đi … dừng chân ngang với anh giữ xe tôi hỏi
– Anh chỉ dùm em chỗ đón xe ôm
– Dạ anh đi thẳng ra ngả tư chắc có đó anh – anh giữ xe nhìn tôi hơi ái ngại
Gật đầu tôi đi thẳng … đôi tay tôi nắm chặt … chẳng hiểu sao vai tôi cứ run run lên … từng bước đi nặng trĩu … bước khỏi cái thế giới cao sang ấy … khó khăn … đường đi … sao dài quá. Tôi bỏ tay vào túi quần … có lẽ tôi sợ để tay ở ngoài người ta sẽ thấy đôi bàn tay “trắng” của tôi.
Nhưng tình cảm mà … đâu kết thúc dễ dàng như vậy được … Nhất là nhỏ Thy đến với tôi, quan tâm tôi đâu phải tôi đang đi xe gì … tiền nhiều như thế nào … nhỏ biết tôi từ lúc tôi còn cọc cạch với chiếc xe đạp hằng ngày mài mòn chân trong quán phục vụ kia mà … Nếu mọi thứ kết thứ một cách dễ dàng như vậy thì đâu có gì để kể, để nhớ cho đến ngay hôm nay … sóng gió chỉ mới bắt đầu và chàng thanh niên ấy chỉ là một cuộc dạo chơi nhỏ của những sóng gió mang tên cuộc sống … có tiếng chân gấp gáp … có ai đó vòng tay ôm lấy tôi … có gương mặt ai đó ấm áp những giọt nước mắt thổn thức như hét vào tai tôi
– Anh đừng như vậy mà … huhu người ta đã nói anh đừng lạnh lùng như vậy với người ta rồi mà … người ta hổng cần gì hết … người ta hổng thèm quan tâm tới gì hết … chỉ cần anh đừng đi … chỉ cần anh đừng nhìn người ta bằng đôi mắt đó mà … huhu … hổng lẽ thời gian qua … anh chưa hiểu lòng dạ người ta sao cứ đòi đi … huhu đưa người ta đi thì phải đưa về chứ … đi cùng người ta rồi thì dù có chuyện gì cũng không được bỏ rơi người ta chứ …
Tôi đứng im … vừa mới bước đi … vậy mà bị kéo lại … tôi gục đầu nhìn xuống đất … không phải vì buồn … mà hình như tôi cảm thấy xấu hổ … tôi cảm thấy tôi quá nhạy cảm … quá trẻ con … quá nóng vội … quá hồ đồ … Mãi suy nghĩ những chuyện linh tinh … tôi quên mất rằng chính tôi là thằng cực kỳ bất cần, và vì tôi bất cần thì mắc gì phải quan tâm tới mấy cái dư luận tầm thường, thước đo xã hội tầm thường ấy. Tôi là người sinh ra để phá vỡ các quy tắc mà … Chỉ mới có chút xíu khó khăn đã vội bỏ cuộc … tôi thiệt là không xứng đáng với nhỏ Thy rồi … Bừng tỉnh … phải nắm lấy cơ hội … Nhỏ Thy vẫn khóc … tôi xoay người lại … đưa tay lau nước mắt cho Thy … Tôi là thằng tồi … lại làm Thy khóc nửa rồi
– Anh … xin lỗi … anh sai rồi …
Nhỏ ôm chầm lấy tôi … vừa khóc … vừa cười trong nước mắt
– Đồ tồi … anh là đồ tồi … em ghét anh lắm … huhu …
Nhờ quay lại ôm Thy … thời gian như ngừng lại cho đến khi tôi chợt nhận ra nảy giờ lại hồn nhiên đóng phim Hàn Quốc lâm ly bi lát đát giữa bàn dân thiên hạ. Mấy đứa con gái đứa thì nhìn sững sốt, đứa ôm lấy đứa khác khẽ chùi nước mắt, đứa cắn móng tay, đứa tròn xoe long lanh khóe mắt … Mắc cỡ và hơi quê … nhưng làm sao giờ … Thy của tôi cứ ôm cứng ngắt … đẩy không chịu rời ra … tôi đưa mắt nhìn Hân … nhỏ quẹt tay lên mặt rồi chu mỏ lên cười ra vẻ giọng chanh chua …
– Thôi cắt cắt hết phim rồi … 2 người đó tính đóng phim tới bao giờ hả … còn mấy đứa này nhìn gì mà nhìn đi lấy xe đi …
Tôi cố thì thầm vào tai nhỏ Thy
– Nè thả ra … ngộp thở chết mất … người ta nhìn cười tụi mình kìa …
Nhỏ nghe tới đó, đấm vào lưng tôi mấy cái rùi mới chịu thả tôi ra …
– Đưa chìa khóa đây anh lấy xe … đứng hoài hả
– Nè …
Nhỏ gật đầu đưa chìa khóa cho tôi … Nhỏ Hân tranh thủ không biết nói gì với tụi bạn nhỏ mà cả đám quay ra vẫy tay với anh chàng đẹp trai ngồi trong xe
– Anh tiền đè chết người ơi … tụi em hổng dám đi bar đâu
– … Hihi em sợ bị tiền đè lỡ iu anh rùi sao
– Biến đi thằng ranh – oh men … nhỏ nào thốt lên câu này dzậy … chắc xin chữ ký quá.
Giải quyết xong anh chàng đó cả đám quay ra chào đón hai minh tinh màn bạc vừa đạt giải diễn viên xuất sắc nhất hoàn thành tốt vai diễn nhận giải trở về … hậu quả là cả 2 đứa bị trêu cho một trận rồi kéo đi uống sinh tố … tất nhiên chầu này do 2 diễn viên ngậm ngùi móc giải thưởng ra khao cả đám (trời ơi mấy ngày lương của tôi) … Câu chuyện tình của 2 đứa tôi được nhỏ Hân rành mạch kể lại đầu đuôi … thì ra nhỏ Thy có chuyện gì cũng tâm sự với nhỏ Hân, rùi viết cả blog dành cho đồ tồi như tôi nửa.
– Chà chà … thì ra tên đáng ghét trong entry của con Thy là trai này hả bây …
– Chậc … uổng quá … sao trai không chịu cứu em trước trai ui …
– Nhìn lại mặt mày đi con … trai nào dám cứu …
Tiếng nói cười rộn vang góc quán sinh tố … nhỏ Thy được đem ra để chấp vấn ép cung, còn tôi thì ngồi im ru cắm đầu nhìn vô chân mấy chị model để tìm niềm vui lãng quên sự đời thân trai duy nhất trong bàn được đem ra ném đá … Lâu lâu liếc nhìn qua nhỏ Thy … thấy trong ảnh mắt nhỏ ánh lên niềm vui … và cả gương mặt đỏ lên vì mắc cỡ nửa … uống sinh tố, mua đồ ăn hàng đã đời cả đám mới chịu giải tán …
Nhỏ Thy tạm biệt tụi bạn quay lại ngồi lên xe tựa cằm vào vai tôi
– Kiếm gì ăn nha … em đói.
– Ừ
Đằng sau tiếng mấy chị 8 vẫn hổng chịu buông tha …
– Trời ơi trai ơi sao kưng để nó ôm kưng rồi
– Huhu Thy ơi sao mày dám ôm chàng của tao …
– Kưng ơi xe em còn trống nè … qua đây em ôm cứng hơn con đó luôn …
Hix … thôi dzọt lẹ đang bùn mà ở lại chút nửa chắc nhũn não với mấy mẹ này quá. Chợt nhỏ Hân thắng xe trước đầu xe tôi
– Ê tụi mày đi đâu
– Uhm đi ăn rùi về
– Cho tau ké với … tính ăn 1 mình buồn quá
– Bồ mày đâu
– Thui nhắc chi … say good bye được tuần rồi
Nhỏ Thy nhìn tôi
– Cho nó đi chung nha anh
Tôi gật đầu … không gật sao được, chị 2 kia đang trợn mắt, dứ dứ nắm đấm trước mặt uy hiếp tinh thần tôi nè … không cho chắc có án mạng.
… Thấm thoát một năm trôi qua … có biết bao nhiêu điều mới lạ … có bao nhiều điều thay đổi xung quanh ta … từ khi mà ta chia xa … đã có gì vui chưa em
… Để rồi khi đôi ta cách xa, mọi thứ xung quanh đã vội đổi thay …
… Để rồi khi anh chợt thấy rằng hình bóng em vẫn ở trong lòng …
Đã lâu không gặp – Trịnh Thăng Bình =))
Chạy đảo 1 vòng quận 1 … không thấy có gì ăn, khuya lơ khuya lắc rồi … còn gì đâu ăn. Nhỏ chỉ tôi chạy đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa (giờ mới biết tên đường đó) để về Q12 luôn, may quá còn quán cơm gà mở cửa. Dừng xe lại vừa vào bàn tôi ngồi xuống im ru … còn nhỏ Hân với Nhỏ Thy thì đứng lựa món ăn. Xong hai người kéo nhau lại ngồi đối diện với tôi. Cơm gà ngon thiệt có điều chắc bán ế cả ngay nên giờ tôi dư mỡ … ăn chán mún chết … tôi chỉ cắm cúi ăn mặc cho 2 chị 8 ngồi bàn chuyện diễn lúc nảy … chắc lâu lâu được đi diễn nên 2 nàng có vẻ thích thú lắm … Nhỏ Thy vẫn chia bớt đồ ăn qua cho tôi, miệng không ngừng nói … hix công nhận tập trung chuyên môn nhưng không quên quan tâm tôi … đó là cái đáng yêu của nhỏ. Nhỏ Hân có liếc tôi, chắc là ganh tị cái vụ tôi được chia đồ ăn đây mà … chợt nhỏ cầm cái cánh gà quăng qua dĩa tôi miệng lầm bầm
– Nảy kiu đừng bỏ cánh mà cũng để vô nửa … nè ăn dzọng cho ngập mặt đi … con trai gì … toàn lo ăn …
Ơ con này điên … ông mà không bận ăn với có nhỏ Thy của ông ở đây … thì chết à … dao nĩa ở đây … phóng vài nhát là ngồi đó mà ngập với mặt nha … hix trời đánh tránh bữa ăn mà cứ kiếm chiện … Thôi nhịn … mình con trai không chấp nhất con gái … có cái cánh gà ăn cũng phê rồi … Ăn gần xong nhỏ Thy khều khều tôi
– Nè … chút chạy vòng đi chung cho con này nó về nhà rùi hả về nha … khuya nó chạy 1 mình nguy hiểm
Nhỏ Thy lúc nào cũng chu đáo hết … Nhìn lại bà cô kia … thiệt tình … mặt này chạy 1 mình ngoài đường đúng là gây nguy hiểm cho Sài Gòn … dzữ như chằn … Thôi kệ … đưa bả về, nhỏ Thy kiu rùi … sao không nghe được. Tôi im lặng ăn tiếp hổng nói gì. Ăn xong … tất nhiên tôi lại tự móc ví ra trả tiền, nếu không lại có người cằn nhằn chắc luôn … hix sao lần nào gặp bạn bè của nhỏ Thy tôi cũng bị nhiều áp lực nặng nề mệt óc quá …
Tôi chạy xe song song với nhỏ Hân để cho 2 nàng tâm sự. Thi thoảng có xe chạy ngang, tất nhiên người trên xe đó sẽ ngoái đầu lại nhìn vì đơn giản có 2 người đẹp và 1 thằng nhóc đang đi tèn tèn giữa đường mà … Chỉ đưa nhỏ Hân tới gần nhà rồi tôi quay đầu xe chạy về. Đường Sài Gòn đêm mát lạnh … ăn no … sau lưng lại có người đẹp ôm chặt … cảm giác thật dễ chịu, quên đi mọi lo lắng … quên đi mọi suy nghĩ không vui lúc chiều. Nhỏ thì thầm vào tai tôi
– Anh đừng suy nghĩ nhiều nửa. Em biết anh đang nghĩ gì mà. Em không ngại thì thui sao anh lo lắng nhiều chi. Tính anh lạnh lùng lắm mà … không lẽ đi quan tâm mấy thứ bề ngoài đó … người ta không cho anh nghĩ lung tung nửa đâu … anh mà nghĩ lung tung hoài … người ta sẽ bỏ nhà luôn cho anh vừa lòng …
Tôi không nói gì … im lặng chạy xe. Nhỏ Thy còn nói nhìu lắm … 2 hôm nay nhỏ bắt đầu nói nhìu với tôi … chẳng còn cố gắng ra vẻ lạnh lùng với tôi nửa mà đang dần trở thành một người khác … để gần gũi với tôi hơn … Thực sự Thy làm nhiều điều cho tôi quá … giờ … chẳng biết sau này sẽ ra sao … nhưng có lẽ tôi sẽ cố gắng thử một lần … biết đâu … đây chính là món quà mà cuộc sống đang dành tặng cho tôi thì sao … thử mới biết được kết quả chứ … Đưa tay ra sau … từ từ chạm vào tay nhỏ … hơi run … Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau … tôi chủ động chạm vào người của nhỏ … cái nắm tay đầu tiên … lòng tôi thấy vui … cứ như “bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”.