Chương 16: Đen Đá Không Đường !

Phần 16

Gọi ra 4 cái lẩu hải sản với một vài món khác, tụi phục vụ ăn uống trêu chọc ca hát um sum cái quán … tất nhiên người xung nhất vẫn là ông Kha, hôm nay thêm bạn con nhỏ làm thành 1 cặp bài trùng … tính ra sự chênh lệch chiều cao của cặp đó so với tôi và con nhỏ thì còn hơn gấp mấy lần. Cũng an ủi tinh thần được chút ít chứ bộ … Trong bàn duy nhất có 1 góc lặng … đó là chỗ tôi với con nhỏ …

Làm cả buổi … đói rã họng chứ giỡn, thêm bị quất mấy ly bia, cồn cào cả ruột cho nên cần phải tập trung chuyên môn. Ban đầu tụi kia cũng rót bia cho tôi uống nhưng mà con nhỏ quắc mắt 1 cái, thằng rót bia tự động rút ly bia lại thay lên lon 7up cho tôi =)) … ngồi kế con nhỏ sướng như tiên nhất là đối với thằng “dũng sĩ diệt mồi” như tôi, đồ ăn trong chén chẳng bao giờ bị hết, mặc dù có từ chối nhưng con nhỏ chẳng thèm nghe gì, cứ gắp bỏ vào chén tôi … Thi thoảng bị tụi kia trêu mắc cỡ mún chết … nhưng mờ vì sự nghiệp ăn uống… đành không thể phụ lòng con nhỏ được :x.

Ăn xong … cả đám lại kéo nhau kiếm quán ốc ăn tiếp @@ thần ơi tụi này bao tử không đáy hay sao ấy. Hỏi ra mới biết người quyết định điểm đi chơi hôm nay là bạn con nhỏ … nghe là biết ông nội Kha dính câu chứ đâu. Dám chừng qua đêm nay con kia kiu bán nhà chắc thằng chả cũng bán tuốt lun à =.= Ở dưới quê, biết có mỗi thứ ốc đắng, ốc bu hoặc 1 số loại sò huyết, nghêu chứ làm gì rành tùm lum thứ ốc như trên này. Nào là ốc dứa, ống hương, móng tay, sò dương, sò long, … tùm lum loại ốc lạ hoắc … tụi tôi kêu ra cả đống … tôi ngồi đực mặt ra chẳng biết ăn loại nào trước, phải chấm với loại nước chấm nào mới đúng @@. Và vị cứu tinh chẳng ở đâu xa, mặt lạnh tanh ngồi kế bên chứ đâu … cách hướng dẫn cũng mang thương hiệu của con nhỏ luôn. Im ru rù rù, lấy từng món ốc chấm đúng loại nước chấm im lặng bỏ vào chén tôi … Thiệt cái quán cũng bày đủ trò đủ món, cả đồ chấm không cũng 5-6 loại … nhưng chung quy tôi vẫn thích chấm với muối ớt chanh hơn :D

Làm gần hết quán ốc người ta xong … .con kia nảy sáng kiến kéo nhau vô chơi bi-a. Ế … vụ này thì quen. Khà khà uýnh không hay ho gì nhưng hồi cấp 3 cũng từng mài mòn cơ ngoài quán với anh em chiến hữu chứ bộ … Vào quán, ngay lập tức 6 bàn bi-a thường và 4 bàn bi-a lỗ hoàn toàn được bao sạch … Tụi phục vụ nam có vẻ hí hửng lắm, vào ngay quán bi-a toàn mấy em mặc đồ hot hot tiếp đón không mà. Duy chỉ có bàn của tôi với ông Kha là chẳng có ẻm nào dám lại gần … lại gần mất công tủi thân nghĩ việc luôn chứ giỡn à vì bàn này có một bạn con nhỏ cười tươi như hoa và 1 bạn trẻ xinh đẹp, hấp dẫn nhưng cái mặt như sát thủ …

Gì chứ tới vụ chơi thì tôi cũng hăng lắm, tuy không chửi thề phùng mang trợn má như ông nội Kha nhưng cũng thách thức, trêu chọc đối phương ghê lắm. Tiếc là quân ta 2 như một còn quân địch tới 2 cái miệng … nói gì thì nói … thi thoảng cũng phát hiện con nhỏ đứng kế bên cười khúc khích mỗi lần tôi với ông Kha cãi nhau … Chơi bi-a chán, tôi với ông Kha nhảy qua chơi đá banh điện tử … đá điện tử chán..nhảy qua chơi banh bàn … cái này mới nhục … cáp độ sao không bít … tôi với ổng 1 phe, 2 đứa con gái 1 phe … dzậy mà thua sặc máu, ông nội đá loạn xì ngầu hết trơn 1 mình tôi không thể chống lại 2 đứa con gái, con nhỏ nhìn mặt lạnh tanh vậy mà đá hay thấy ớn dân chơi có khác … thắng mà cái mặt tỉnh bơ cứ như nói với tôi” tui thắng là đương nhiên”.

Chơi xong … cả đám kéo nhau vào karaoke hò hét. Lần này thì tôi chịu thua… gì chứ hát thì bó tay … không thể để cái giọng non nớt yếu xìu như con gái làm mất phong cách lạnh lùng của mình được nên tôi ngồi im 1 góc với con nhỏ… thề không cầm mic … Tôi không hát, con nhỏ cũng không hát ngồi im … phù nhưng tôi thích vậy, ngồi im lặng quan sát bạn bè vui vẻ là thói quen của tôi. Ông Kha với tụi còn lại hát hò, nhảy nhót, thác loạn thực sự rất vui … nhìn mọi người giỡn, tôi cũng mĩm cười theo … phát hiện tôi cười con nhỏ cũng thôi làm cái mặt lạnh …

Trời về khuya … mệt mỏi, đứa nào cũng nói hết lên tiếng mới chịu giải tán về. Ông Kha giành lun nhiệm vụ đưa bạn nhỏ về còn tôi thì tất nhiên đi cùng con nhỏ, không khác được. Đường Sài Gòn ban đêm, thi thoảng mới có vài chiếc xe đêm chạy ngang, nhưng quốc lộ giờ này thì nhộn nhịp những chuyến xe tải hạng nặng tranh thủ đường vắng mà phóng … Trời đêm mát, ăn no, vui vẻ … tinh thần cũng thoải mái hơn sau 1 ngày làm việc rất thành công. Chợt con nhỏ lí nhí

– Nè muốn ăn kem – sax giữa khuya mà đòi ăn kem chị 2 @@

– Hả kem đâu giờ này.

– Uhm. Mún ăn!

– Ờ!

Tôi không nói gì nửa. Lẵng lặng chạy xe vòng vòng mò kem cho con nhỏ … .đi vòng vòng cả nửa tiếng may quá nhìn thấy trong 1 quán karaoke có tủ kem để gần cửa. Phóng xe vào thằng phục vụ tươi cười chạy ra đón

– Dạ anh chị đi mấy người ạ … huynh gạt chống xe em dắt vào cho

Tôi cười

– Không anh không hát … đi mua kem

Thằng nhỏ đực mặt ra nhìn tôi chằm chằm

– Hix mới thấy người nửa đêm chạy kiếm mua kem ăn như anh

Tôi cười ngượng … .(thấy chưa chị 2 … khác người quá ) … hơn 3h rồi đó@@

– Còn kem không em

– Còn huynh … theo em

Tôi dừng xe xuống để con nhỏ lại đi vào lựa kem

– Kem socola – con nhỏ nói với theo.

Hết cách … kiếm mãi còn được có 1 hộp kem socola, chẳng còn hộp thứ 2 … tôi cũng thích socola … .mà nghĩ lại giờ đêm rồi, ăn kem lạnh chết … kệ mua 1 hộp cho con nhỏ ăn thôi. Nghĩ vậy tôi chỉ lấy 1 hộp kem … Nhưng nhìn lại hộp kem đúng to thiệt … không biết con nhỏ ăn hết không nửa.Đem kem ra cho con nhỏ, tôi ngồi lên xe không cần quay lại hỏi lun

– Giờ sao nửa

Con nhỏ tay ôm hộp kem áp lên mặt ( kem tôi cũng không lạnh bằng mặt mấy người đâu) … hix hà xuýt xoa …

– Kem lạnh ghê. Lên cầu vượt (cầu vượt Quang Trung) ăn kem.

– Ờ

Tôi siết ga … trời mát lạnh … thêm con nhỏ ngồi sau lưng cứ để hộp kem cạ cạ vô lưng làm … ớn cả xương sống … .Ngồi trên cao nhìn xuống đường quốc lộ, từng hàng xe tải, container, ôtô, xe khách chạy vùn vụt dưới chân cảm giác cứ như người khổng lồ đang nghịch những chiếc xe đồ chơi vậy. Sài Gòn đêm vắng vẻ, ánh đèn đường sáng như ban ngày nhưng nếu đi một mình sẽ cảm thấy cô đơn, lẻ loi lắm. Tôi ngồi im lặng để cằm lên thành cầu, tay buông thõng ra ngoài. Con nhỏ cũng chẳng nói gì ngồi bên cạnh chăm chú ăn kem. Được một lúc, con nhỏ nhẹ nhẹ tựa vào tôi, từ từ cuối cùng đầu con nhỏ đã yên vị trên bờ vai gậy guộc, nhỏ xíu của tôi. Tôi buộc miệng

– Vai gầy, nhỏ lắm..tựa không chắc đâu

Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào tôi hơn

– Kệ em! – lâu lắm rồi mới nghe lại được con nhỏ xưng em … tiếng em chưa rõ ràng..nhưng cũng đủ nghe thấy.

“Bắt được em rồi nhé người lạnh lùng”. Tôi mỉm cười với suy nghĩ ấy trong đầu … Con nhỏ ngẩng lên nhìn tôi

– Cười gì

– Không gì

– Đồ điên

– Uhm.

Tôi chẳng thèm giải thích, cũng không cãi chày cãi cối như với chị … với con nhỏ, tôi chỉ mĩm cười và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào tôi, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng tôi … tôi lắc đầu

– không ăn

Con nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng tôi … . đành há miệng nuốt trọn miếng kem.

Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của con nhỏ với tôi vậy … lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào … Kem lạnh bề ngoài nhưng vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ … giống như cách tôi đối ngược lại với con nhỏ vậy … lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con nhỏ … .

Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm nhận về nhau … Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều … đôi khi chỉ cần im lặng và im lặng … vậy mà … càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho tôi … cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn trên vai tôi cho đến khi hết hộp kem … Phù..khuya ăn kem..lạnh run người … .tự nhiên con nhỏ nắm tay tôi lắc lắc..

– Làm gì vậy

– Lạnh …

– Lạnh mà nắm tay chi

– Lạnh..

Phù … thiệt khó hiểu … mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh thiệt.

– Hổng bỏ hộp kem đi..cầm chi miết

– Không

– Sao vậy

– Muốn giữ

– Chi

– Không biết!

Lại im lặng … tôi nhìn theo dòng xe, ánh đèn, phố xá … trời càng về khuya càng lạnh … Sài Gòn luôn đặc biệt … chỉ mới hơn 1 tháng ở Sài Gòn … tôi đã cảm thấy yêu Sài Gòn rồi thì phải … quen với ban ngày nóng như lửa, đêm xuống… lạnh nao lòng, quen với những cơn mưa dài nặng hạt, phố ồn ào, đêm bình yên những ánh đèn hiu hắt … Con nhỏ khe khẽ hát..chẳng biết bài gì … tiếng anh thì phải … .không quan tâm … Mắt tôi giờ … hình như..bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày … cả mắt con nhỏ nửa … long lanh ánh đèn ấm áp … :)

– Về chưa

– Không

– Lạnh đó

– Không

– Thôi về đi

– Mai ra nửa hen

– Ừ

– Thật không

– Ừ thật

Nói vậy con nhỏ mới chịu quay lưng ngồi đàng hoàng lại để tôi chạy xe về. Tay con nhỏ run run vẫn không chịu rời hộp kem.

– Lạnh hả

– Uhm

– Vậy mà kiu về không chịu

– Uhm

– Đưa tay đây

– Uhm

– Bỏ vào đây

– Uhm

Tôi cầm tay con nhỏ nhét vào túi áo khoác … giảm tốc độ lại để bớt lạnh … Trời gần sáng mất rồi … .Đến nhà, dắt xe vào … mệt rã rời.. Tôi nằm ngay xuống thở phào nhẹ nhõm … 1 ngày thật dài … .Con nhỏ lạnh run … nhưng vẫn chăm chỉ ngồi rửa sạch hộp kem, xong tắm … mặc lại bộ quần áo hôm trước … rúc vào người tôi, trùm mền … Vai tôi chẳng to lớn … nhưng … con nhỏ vẫn nằm lên ngủ ngon lành … .Tôi lại thích kết đoạn bằng câu “Sài Gòn … bình yên lắm”.

Sáng … Sài Gòn chợt mưa, cơn mưa nhẹ nhưng day dẳng không dứt, trời khá lạnh … Nếu chẳng phải bị tác dụng của thuốc uống thì lúc nào tôi cũng là người thức dậy sớm nhất … tay mỏi nhừ, chẳng còn cảm giác … nhưng chẳng nỡ rút tay lại sợ con nhỏ tỉnh giấc … Tôi đang nghĩ gì thế nhỉ, tự nhiên lại lo cho con nhỏ, chắc điên mất rồi … kệ dù sao hôm nay cũng chẳng làm gì, nằm thêm 1 chút rồi đi đá bóng. Tôi từ chối bỏ qua mọi lời mời vào các đội nhóm văn nghệ, múa hát hay thể thao nào khác trừ đá bóng. Đơn giản, tôi thích đá bóng vì đá bóng tôi được nhớ lại kỷ niệm hồi còn cấp 3, anh em quần nhau cả ngày trời ngoài sân bóng … giờ mỗi thằng 1 con đường … biết khi nào được tranh nhau trái bóng tròn ấy nửa …

Cầm điện thoại nhắn tin cho chị “chi xau xi … sang lanh do dap them chan vao” … .tin nhắn lại “do pha dam.dang ngu.dap chan ne.dung pha ngta nua” … Cười … .tôi nằm nhìn ra cửa sổ. Trước giờ đi học, tôi vẫn thích ngồi ở ô cửa sổ cuối lớp, dù mưa có tạt, dù những ngày gió có lạnh run người … nhưng vẫn thích..Những kỷ niệm cứ ùa về … ngọt ngào … vui lắm … nhớ lắm. Tư nhiên nôn nao muốn gặp lại tụi bạn cũ … chẳng biết giờ tụi nó ra sao nửa.

– Nghĩ gì đó

Hơi giật mình. Con nhỏ thức dậy tự lúc nào khẽ lấy tay chọt chọt vào môi tôi.

– Không gì

Tôi rút tay ra khỏi đầu con nhỏ … tê hết rồi … chắc móp chuột lun chứ chẳng chơi … Chưa kịp hết mỏi gió lùa qua, con nhỏ lại rúc vào..

– Lạnh

– Sáng rồi

– Uhm

– Dậy đi

– Xíu nửa

Chẳng thèm để tôi đồng ý, con nhỏ kéo cái mền lên, nhắm mắt ngủ tiếp … 9h … may quá trời dứt mưa, vậy là có thể đi đá bóng được rồi … Khẽ lay con nhỏ

– Nè..dậy … đi à nha

– Đi đâu – con nhỏ cựa mình, mắt vẫn nhắm nghiền.

– Đá bóng với lớp

– Đá chi

– Tập

– Tập chi

– Thi 20-11

Bổng con nhỏ ngồi vụt dậy chạy tuốt vào nhà vệ sinh. Tôi lắc đầu … không có bận gì mà cũng giành nhà vệ sinh với tôi nửa … bó tay.

– Nhanh đi tới giờ rùi

Một lúc sau con nhỏ bước ra, lại kiêu sa trong chiếc váy màu đen lôi cuốn … .chắc là định về, sợ bị nhốt trong nhà giống mọi lần nên giành nhà tắm trước đây mà … Tôi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay chiếc quần với cái áo màu đỏ mang số 15 (tôi được mệnh danh là vidic của lớp mà) … Bước ra ngoài … con nhỏ vẫn chưa chịu về … đang đứng trước cửa nhìn tôi con nhỏ trề môi

– Như con nít

Á con nhỏ này … sáng sớm đã nói xấu tôi … ức thiệt … lùn cũng là một cái tội mà =.= … tội là tội ở cái quần và cái áo quá dài chứ bộ.

– Sao chưa về

– Dắt xe ra đi

Con nhỏ lạnh lùng mang đôi giày cao gót vào, bước ra cửa cầm theo ổ khóa nhà … Tôi ngậm nguồi dắt xe ra, gạt chống … con nhỏ khóa cửa xong quay ra leo lên ngồi phía sau xe. Tôi nhìn con nhỏ thắc mắc

– Ngồi đó sao chạy xe

– Ai chạy

– … . – tôi im ru chỉ tay vào con nhỏ.

– Tính đi bộ ra sân bóng hả

Ờ xém quên … xe quăng bên quán mất tiêu rồi … hix hix … tôi vẫn chưa bít làm sao con nhỏ mở lời

– Lên xe đi

Ha..tốt đỡ phải đi xe ôm, đây qua sân bóng chẳng biết xa hay gần, chỉ biết cái địa chỉ thôi … Đưa cái địa chỉ cho con nhỏ tôi hỏi

– Biết chỗ này không

– Đi đi

Hix … bao nhiêu suy nghĩ tốt về con nhỏ bay biến đâu mất sạch … xì lạnh với chả lùng … đây cũng chẳng cần quan tâm.Tôi lên xe đề máy phóng đi (tui kiếm ổ gà chạy cho chết) … Rồi con nhỏ cũng chịu mở miệng chỉ đường cho tôi chạy. Lên Sài Gòn gần 2 tháng … học ở đây được hơn 1 tháng … nhưng hết bị thương tới bị nạn, toàn đi bộ hoặc con nhỏ chở … có lành lặn đi đâu đâu mà biết đường biết xá.

Tới sân bóng, có vẻ lớp tôi tụ tập khá đầy đủ … Dừng xe tôi xách đôi giày đi thẳng vào sân , cũng chẳng cảm ơn con nhỏ và cũng chẳng thèm quan tâm con nhỏ muốn làm gì… có quan tâm hay nói gì tôi thừa biết con nhỏ chẳng thèm nghe theo. Bước vào sân, gật đầu chào hỏi anh em cho có lệ, con gái trong lớp đi theo chơi cũng khá đông … không có gì lạ, cổ động viên cũng được cộng 5 điểm rèn luyện mà. Mang giày xong … tôi bước vào sân khởi động. Tụi lớp tôi cũng bắt tay chào hỏi …

– Chà cán bộ đi đá bóng cũng mang cổ động viên bén theo nửa ha …

Hơi chột dạ, nhìn về góc sân, con nhỏ ngồi im tách riêng ra với tụi lớp đi theo xem … tay con nhỏ đang cầm điện thoại, bóp tiền, chìa khóa và cái áo khoác của tôi lúc nảy không biết gửi ai nên để đại góc đó … Hix chẳng biết phải vui hay nên buồn vì sự có mặt của con nhỏ nửa … biết con nhỏ muốn theo coi đá banh hồi nảy kiu con nhỏ thay bộ đồ bình thường của tôi là được rồi. Ai đời đi xem bóng đá mà … mặc váy sexy như thế kia … Tôi thì chẳng quan tâm rồi, chỉ khổ cái lũ dê trong sân nè, khởi động không lo khởi động … đầu thằng nào cũng ngó cũng liếc ra góc sân hết lấy gì đá đấm. Có mấy thằng làm ra vẻ không quan tâm … nhưng nội cái vụ thằng khác đá trái banh nhẹ qua mà đón hụt trái banh là đủ biết rồi. (tôi cũng con trai … dư sức biết tâm lý khi có gái đẹp đến sân chứ).

Tính ra trên sân, tôi cũng không phải nhỏ con nhất, vẫn còn 2 – 3 thằng ngang ngang tôi … khỏe… đỡ phải tủi thân. Nghiễm nhiên tôi chiếm vị trí trung vệ, từ nào giờ là vậy … muốn đi banh qua gặp mặt thằng thủ môn thì phải hạ tôi trước … Giai đoạn này chân cẳng thể lực của tôi vẫn còn tốt … đá suốt 40 phút, tôi chẳng cảm thấy mệt mõi gì cả … có thấm thía gì đâu mà mệt … nhưng trên này đá khác với lớp tôi … anh em đá chung quen, đều giữ vị trí rõ ràng, việc của tôi là chỉ huy hàng phòng ngự, chốt chặn cuối cùng trước mặt thủ môn cho nên dù gì cũng ít di chuyển quá nhiều, còn trên này, chạy gần như khắp sân … cũng tại cái bọn cùng phe tôi, vai u thịt bắp mà đá ngu chưa tửng thấy, bóng đâu là bu 1 cục lại, đá loạn lên hết …

Nhìn đi quanh lại, chỉ tính ra được 3-4 thằng đá ok … đá vừa ức chế vừa mệt bở hơi tai mà còn bị nói này nói nọ … chẳng qua đổ thừa tại tôi nhỏ con thôi chứ có gì đâu … Nhỏ con mà chả thấy thằng nào giành bóng bổng lại tôi mới chết chứ … Càng đá càng ức chế, phải chi gặp lớp tôi thì khỏe rồi, gì thì gì … may mắn lọt vô ngay cái lớp toàn nhân tài đá bóng, nội đội hình lớp tôi thôi ngay từ năm lớp 10 là lớp nào cũng phải ngán, kể cả đội hình trường cũng chẳng thắng nổi lớp tôi (cả lớp thống nhất không đá cho trường). Suốt 3 năm lớp tôi đều được nhiều trường khác trong tỉnh mời đi đá giao hữu, tranh giải và tất nhiên cũng được mấy ông cá độ mời đi đá giải ăn tiền nửa chứ … lớp cũng vừa đủ 13 thằng … thiếu thằng nào cũng không được, mấy thằng đá tốt trong trường ở lớp khác cũng rất thích gia nhập đi theo lớp tôi đá bóng … tính ra tôi đá cũng không tệ nên mới giữ được vị trí trước mấy đứa to cao hơn, mất tôi là coi như thằng thủ môn vơi 2 thằng hậu vệ khác lọt chọt liền, chỉ có tôi mới hiểu thằng thủ môn và thằng thủ môn mới tự tin bắt bóng khi có tôi trong sân.

Hiện giờ lớp tôi nghe nói có khoảng 3 thằng đang đá cho sinh viên tỉnh, thằng thủ môn giờ cũng là thủ môn của đội (người mảnh khảnh, chậm chạp yểu điệu như con gái nhưng đứng vào khung thành thì nhanh như quỷ)..lâu lâu về gặp vẫn than “không có mày chụp không có hứng, mấy thằng kia ngu chết mẹ” – mát cả ruột cả gan.:x

Đá hết hiệp … chán … mệt, người cũng bầm dập … tôi chẳng đá nửa ra ngồi kế con nhỏ thở … lầm bầm chửi cái lũ ngu … mặt đỏ bừng vì nóng, nhễ nhại mồ hôi. Con nhỏ đưa khăn giấy cho tôi rồi đi mua nước suối … uống gần hết chai tôi nói

– Bực!

– Uhm

– Nắng không

– Uhm không

Con nhỏ tiếp lời luôn

– Về chưa

Quăng cái khăn vào góc, nhìn chầm chầm ra sân … .tôi đứng dậy kéo tay con nhỏ

– Về

Đi ngang đám con gái, tụi nó lao nhao hỏi này nọ, thắc mắc đi đâu tùm lum … tôi chẳng nói gì, nắm tay con nhỏ đi thẳng … Lấy xe về … chưa lần nào đá bóng bực như lần này … trời lại trưa nóng nửa chứ … chạy được xíu con nhỏ đề nghị

– Uống trà sữa nha

– Ừ

– Đường này – con nhỏ chỉ tay.

Chạy một hồi lên tuốt -18 độ ở trên Sư Vạn Hạnh.. Đang bực mà còn kéo đi xa tít mù …

– Trà sữa gì xa dzữ

– Thích

Bước vào quán, đi tới đâu là được phục vụ gật đầu chào … khà khà đi làm toàn phải chào khách, bữa nay được chào, cũng oai oai … . Nhưng cái oai đánh mất đi nhanh chóng … lên cầu thang con nhỏ đã cao, lại còn đi trước, tôi lùn đi sau cứ y như thằng nhóc loi choi được chị 2 dẫn đi trà sữa ấy. Rút kinh nghiệm lần sau đi đâu lên cầu thang phải dành đi trước mới được.

Trời nóng … vào trà sữa có máy lạnh … người cứ lâng lâng phê phê … Cái đầu đang bốc nhiệt của tôi cũng bình tĩnh trở lại … Con nhỏ chọn 1 góc gần cửa kính có thể nhìn xuống đường. Tôi ngồi phịch xuống ngả lưng thở … sảng khoái thiệt … .Phục vụ mang menu lại … cầm menu lật qua lật lại … biết gì đâu mà gọi món … .Lần đầu tiên trong đời đi uống trà sữa làm gì biết cái nào ngon mà gọi … đang tính gọi café cho tôi lành thì con nhỏ giật cuốn menu gọi luôn

– 1 trà sữa cam và 1 trà sữa hương kiwi thạch trái cây trân châu đầy đủ

Phục vụ đi rồi con nhỏ mới quay qua nói với tôi

– Kiwi ngon lắm uống thử đi.

Nói chi nửa trời, quyết định gọi không thèm hỏi ý 1 tiếng … còn bày đặt nói tôi chi nửa … Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy kể từ đó đến nay khi vào trà sữa tôi luôn gọi món trà sữa kiwi , chưa bao giờ thay đổi và chẳng bao giờ tôi muốn thay đổi.

– Đói bụng không

– Ừ đói – tôi gật đầu

Con nhỏ gọi phục vụ lại gọi thêm 2 phần bò bit-tết vì con nhỏ biết tôi thích món này … Tôi giờ gần như nằm dài ra ghế mặc kệ sự đời, hưởng cái không khí mát lạnh này đã rồi tính … Xung quanh cũng có nhìu người nhìn con nhỏ… tôi biết điều này, nhưng chẳng quan tâm … chỉ thích cái máy lạnh thôi ^^.. Con nhỏ gọi điện thoại cho ai đó … chắc là hẹn bạn ra chơi đây mà … .được một lúc thì phục vụ mang trà sữa ra, cảm ơn xong con nhỏ tự nhiên nhảy qua ngồi bên cạnh tôi..đang nằm thiu thiu ngon lành bị phá tôi cằn nhằn

– Bộ thiếu chỗ ngồi lắm hả

– Cho ngồi xíu, bên kia chút bạn ngồi

..Phì … mệt … uống trước rồi tính … tôi lấy ly trà sữa uống 1 hơi hơn nửa ly … rồi lại nằm phịch ra nhắm mắt hưởng thụ. Cũng không tệ, mùi có hơi lạ miệng nhưng nói chung dễ uống … ra trà sữa là như vậy. Nằm im được chút thì bạn con nhỏ tới thì phải, hí hí con mắt nhìn, cha chả 2 đứa này les hay sao, ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm nhau thắm thiết, lại còn bày đặt hun 2 bên má, chu mỏ ra hun môi nhau nửa mới ghê =.=. Bà cô mới lại chắc là bạn thân gì với con nhỏ đây, đẹp, mặc cái quần jean ngắn cũn khoe đôi chân dài, cái áo y như cái khăn trải bàn..đúng là chung bọn với con nhỏ có khác, áo mỏng nhìn thấy cả bên trong, thôi khỏi mặc cho rồi … .Ngẩng đầu dậy nhìn đánh giá xong đối phương tôi lại ngả đầu ra nhắm mắt nghĩ về cái máy lạnh tiếp, kệ ai làm gì làm..hổng liên quan.

– Con quỷ cả tháng hổng thấy đi diễn mậy – tiếng bà cô oang oang

– Tao bận

– Bận tán trai hả

– Xì tau hổng có mê trai như mày đâu ha

– Chứ trai nào nằm đây … .

Vừa nói nhỏ mới lại vừa gọi món vừa chỉ tay vào tôi.

– Cho em trà sữa hương táo nha … .ê bửa nay bày đặt làm máy bay nửa hen … trai nào đây … hay là em út gì … chà dễ thương quá

Vừa nói bà tám này vừa bẹo má tôi 1 cái … .á con này láo … chưa gì đã dám phạm thượng … tôi chưa kịp nói gì nhỏ đó tiếp luôn

– ..nè … dậy chào chị đi ku …

Ơ cái con này … nói không kịp cho ai nói, tự biên tự diễn tỉnh rụi …

– Bạn tao … lớn tuổi hơn mày đó tình yêu.

Con nhỏ lên tiếng, nắm tay kéo tôi dậy … bà tám kia hả họng nhìn tôi mắt tròn xoe

– Sax … lớn tuổi hơn tao … hix … sao nhỏ xíu vậy nè

Ơ..lại dìm hàng nhau nửa, tôi lùn chứ có tội lỗi gì đâu mà con này tôi dìm hàng hết lần này tới lần khác … .không thể nhịn được phản công thôi … Tôi cười ể oải

– Dạ … anh chào chị già

Đòn phản công quá sắc bén … nhỏ đó im ru, mặt hơi đỏ đỏ, chu chu cái mỏ … chắc quê độ vì bị kêu là chị già đây mà … Tôi cười khì khì trong bụng nằm ra tiếp … Con nhỏ mỉm cười

– Chết mày chưa … ai bỉu cái tật lăng xăng không bỏ

– Xì … dễ ghét … con trai gì hổng bít ga-lăng gì hết … mày kiếm đâu ra tên xấu xí xù xì này dzậy.

Á … lại láo lần nửa … .dám nói tôi xấu xí … dối lòng hoài … .mới nảy ai khen tôi dễ thương vậy nhỉ..quên đi bưởi … tôi là tôi hổng có quen ga-lăng đâu ha… giờ trời nóng lăng chi cho mệt..nằm im cho sướng tấm thân … nhỏ chưa bít nói gì thì phục vụ mang đồ ăn lại …

Kể từ đây mình xin sử dụng tên để thay bằng từ thân thương “con nhỏ” nhé mọi người, cũng muốn gọi con nhỏ như vậy lắm vì quen rồi nhưng bắt đầu từ đây mình đã có thêm những mối quan hệ quen biết rộng hơn, nếu không sử dụng tên mà gọi chung chung hoài như vậy mọi người sẽ bị loạn người này qua người kia mất!

Nhỏ Thy vừa nói chuyện với con nhỏ vừa kéo tôi dậy …

– Nè ăn kìa nằm hoài…

Tôi ngồi dậy ể oải, cầm lấy lấy dao, nĩa từ tay nhỏ Thy rồi cặm cụi ăn … mặc cho 2 nhỏ nói chuyện với nhau. Cũng toàn mấy chuyện linh tinh về việc học, đi diễn tùm tum, hổng liên quan gì tới tôi … Đúng là con gái dù lạnh lùng ít nói cỡ nào nhưng gặp bạn thân thì bản năng tám lại trỗi dậy mạnh mẽ, nói không ngừng nghĩ. Đói bụng nên tôi ăn ngon lành … chẳng mấy chốc gần hết phần bit-tết của tôi … vừa nói chuyện nhỏ Thy vừa cầm dĩa lên trút bớt phần của nhỏ cho tôi … chẳng ngại ngần tôi cắm cúi ăn tiếp..Nhỏ bạn Thy hình như lại mún kiếm chiện quay qua nhìn tôi trề môi

– Người nhỏ xíu ăn thấy sợ … ăn lun phần của con gái mà hổng biết quê … .

Ơ muốn gây chiến đây mà … quen với mấy vụ này..tôi chẳng nói chẳng rằng cầm luôn ly trà sữa của nhỏ Thy lên uống … chưa đã tôi bồi thêm 1 cú làm con nhỏ quê luôn … .cầm ly trà sữa hương táo của nhỏ đó ực một hơi xong tỉnh rụi chép miệng ăn tiếp.

– Trời ơi … chưa từng thấy cái người gì … ..hừ hừ … mày xử bạn mày coi Thy … nhìn kìa … .trơ trễn quá … .

– Thôi … cho tao can..ai bỉu mày kiếm chuyện trước chi …

Nhỏ Thy cười nhìn tôi …

– Nhưng mà …

– Thui … bỏ qua đi … mà tuần này mày có show không cho tau đi với …

Con nhỏ hết biết làm gì … xụ mặt quay qua nói chuyện tiếp..Tôi cũng tiếp tục chuyên môn … .chợt … tôi gồng cứng người lại kiềm để không phải hét lên vì đau … thiếu điều muốn sặc thịt bò luôn vậy … Nhỏ Thy quay qua mắt tròn xoe

– Sao vậy

– Không..không sao …

Tôi lắc đầu chịu trận … muốn chảy nước mắt luôn vậy trời … đồ độc ác dã man rợ … .hix hix..đường đường chính chính không lại sử dụng thủ đoạn ám sát sau lưng, dám thò chân qua kẹp 1 phát ngay đúng cái bắp chuối hồi sáng đá bóng bị thương … .Tôi quay qua nhìn nhỏ bạn Thy bằng ánh mắt đau khổ … .ức thiệt … cái mặt nghinh lên … dễ muốn lấy cây dao phóng 1 cái cho chết mới hả dạ … Thôi quân tử không thèm chấp … nhẫn nhịn là trên hết … Tôi cười đau khổ 1 cái rồi cúi mặt ăn tiếp … mặc cho con nhỏ đó đắc thắng và nhỏ Thy của tôi thì ngơ ngác … .Nghe thoáng qua giờ mới biết con đó tên Hân, học chung với Thy từ năm lớp 10 cho đến giờ … thì ra cả 2 đều muốn làm nữ tiếp viên hàng không tương lai đây mà … hèn gì cao và đẹp vậy …

Ăn no, phòng mát lạnh mát … còn gì sướng hơn bằng làm 1 giấc cho đã người..nghĩ vậy tôi lại nằm dài ra, hiểu ý nhỏ Thy lấy thêm 1 cái gối nửa cho tôi dựa lưng … chân duỗi thẳng qua ghế nhỏ Hân nghẹo đầu qua 1 bên nhắm mắt ngủ mặc 2 bà tám nói gì nói cho đã miễn gọi tôi dậy trước 4 h để về quán làm là được.

– Nè dậy đi về nè

Tôi mở mắt ra, tóc nhỏ Thy đang phủ lên mặt tôi. Bổng thêm cái bẹo má từ bàn tay ai đó

– Dậy trả tiền kìa đồ lười … đi chơi với con gái mà nằm ngủ … con trai gì không tính trả tiền nước hả …

Giọng chanh chua, tiếng đây rồi hình đâu … Vén tóc nhỏ Thy qua … thì ra cái đứa đang xon xỏn nảy giờ là nhỏ Hân … Trời … ngủ cũng không yên … từ từ người ta dậy trả tiền..làm gì ghê vậy … Tôi từ từ đập cái khăn mặt lau cho tỉnh người rồi đứng dậy … mò túi trước, mò túi sau, mò túi áo làm tất ả hành động để cho con nhỏ chanh chua đó thấy … xong tôi nhún vai xòe hai tay lắc lắc rồi ngồi xuống … nhỏ Hân gắt lên

– Gì nửa … sao ngồi xuống không trả tiền …

Tôi lại nhún vai, chống tay lên bàn … cười cười … cứ như muốn nói với nhỏ rằng tiền đâu mà trả … anh là người vô sản chị già ơi. Nhỏ Hân nhìn tôi vừa thắc mắc vừa nổi xung … khà khà kệ bạn..tôi chẳng quan tâm. Nhỏ Thy im lặng móc ví lấy tiền ra kẹp vào hóa đơn đưa cho phục vụ

– Con kia sao mày tự trả tiền hả … nè nè … ku có phải con trai không dzậy

Tôi vẫn im lặng cười cười trêu ngươi con nhỏ … hix … thực sự giờ có mún tự tay trả tiền cũng làm gì có tiền mà trả. Bóp tiền, điện thoại, chìa khóa nhà, cả cái áo khoác đều nằm trong giỏ của nhỏ Thy mất rồi..giờ người tôi còn cái vé giữ xe … lấy được thì lấy =)) … Nhỏ Thy sợ nhỏ Hân nổi xung thiệt nên đành ngoắc ngoắc con nhỏ nhìn vào giỏ … chẳng biết chị 2 thấy gì mà cái mặt im ngơ ngơ … xong quay lưng đi te te … chắc nhận ra cái sự hố của mình rồi nên rút lẹ chứ gì … Tôi nhìn nhỏ Thy … lắc đầu … Nhỏ lấy tiền bỏ thừa bỏ vào bóp đi theo tôi..Lần này thêm cái ngu nửa của tôi, lúc lên thì phải giành đi trước cho đỡ lùn, giờ xuống … tự nhiên chạy đi trước chi cho bị chìm không biết …

Chạy xe qua quán … tôi đi thẳng vào trong thay đồ để làm … Nhỏ Thy đề máy chạy đi luôn, chắc là về nhà … Vào quán ông Kha cằn nhằn vài tiếng rồi thôi … tôi làm việc bình thường..có điều hôm nay quán không có nhỏ Thy uống nước mà con bạn nhỏ Thy hôm qua làm lễ tân ngồi 1 đống cười tươi như hoa … cha chả … lão lùn này..nhanh tay thế chưa gì dzụ con nhỏ lại quán chơi hay thiệt. Được được để coi ổng làm ăn sao … Công việc tiếp tục bình thường … thi thoảng lấy điện thoại ra nhắn tin với chị. Chẳng có gì quan trọng, trêu chọc, cãi nhau mấy vấn đề chẳng ăn nhập vô đâu cả vậy mà vui, quên cả mệt mỏi … thời gian này tôi với chị cũng không có quá nhiều chuyện đáng nhớ với nhau, đơn giản vì cũng ít gặp, chị bận, tôi cũng bận … với lại anh Phong vẫn còn ở Việt Nam và người thân thiết với chị chẳng ai ngoài anh. Hết giờ làm..dọn quán xong long nhong đạp xe về nhà … Vừa chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn “do toi ngu som di” … cha chả … .hehe tính cha chả con điên nào nửa đêm chửi tôi nhưng không, chợt mĩm cười … ”bắt được em rồi nhé đồ ngốc” … tôi nhắn lại 1 cái icon duy nhất “ :) “ … Sài Gòn lại chìm vào giấc ngủ … thật bình yên vì … sóng gió..vẫn chưa bắt đầu.