Chương 1: Ngân

Tiếng đồng hồ nặng nề vang lên. Những cái kim đồng hồ chuyển động phát ra âm thanh. Ngoài hành lang những khung cửa kính tối om nhưng đèn hành lang vẫn sáng. Một cái đài phát thanh radio nhỏ ở đâu đó. Bên ngoài hiu quạnh, thậm chí trong khu thương mại thì cũng có 1 góc khuất 1 chổ cho thuê ngay cuối đường. Trong phòng biên tập họ vẫn làm việc bình thường. Coi qua giấy tờ hay dùng 1 tách cà phê vội vã. Trong phòng thu sáng đèn. Biên tập viên là 1 cô gái lúc nào cũng với nụ cười trên mặt. Rồi khi kim giờ đúng 12 giờ thì…

“Xin chào các bạn, chúc các bạn 1 buổi tối tốt lành. Chương trình radio Her Story xin được phép bắt đầu. Cuộc sống đầy những mối lo toan và những bất cập, hay những vấn đề về tình bạn tình yêu hôn nhân gia đình công việc, phụ nữ là đối tượng dễ bị ảnh hưởng nhất. Chúng ta sẽ lắng nghe câu chuyện của các bạn gái với những phiền muộn. Nhưng cánh chị em chúng ta đều cách nào đó mà vượt qua những trở ngại trong cuộc sống và đạt được điều mình muốn. Chúng ta đã có vị khách đầu tiên trên đường dây. Xin chào bạn. Bạn tên là gì? Hãy kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của bạn.”

—–

Tôi mở mắt mà không muốn dậy 1 chút nào. Tắm chăn đắp trên mình buổi sáng nào cũng rất nặng. Tôi nằm nghiên mở mắt chứ không muốn nghe, không muốn nhút nhít, hay không muốn nhìn thấy anh ta. Anh ta chồm dậy chẳng nói lời nào rồi đánh răng rửa mặt xong đi làm. Anh ta chẳng buồn nói 1 câu nào hay tỏ ra cái gì dù là giả tạo cũng được. Anh ta có vợ rồi. Còn tôi là ai đây? Kẻ thứ 3, đứa không biết xấu hổ, một con đàn bà không ra gì… Hai tháng trước tôi mới biết tôi là ai ấy. Vợ anh ta tìm tới công ty nói cho tôi biết tôi là ai. Và dĩ nhiên là tôi chẳng còn mặt mũi nào ở lại. Làm rõ, cãi nhau, khóc… cái gì tôi cũng làm rồi. Những việc phụ nữ làm trong hoàn cảnh này tôi đều làm rồi cả. Anh ta giải thích, cố nói đủ thứ… Tôi hất tay anh ta ra lúc đó. Rồi anh ta nài nỉ nói ra đủ thứ chuyện. Tôi bình tĩnh lắng nghe. Do tôi biết mình không sai gì trong việc này hết. Vợ anh ta không tốt, nên anh ta tìm 1 cô gái khác, thế thôi. Vợ anh ta còn từng ngoại tình, nên anh ta bỏ đi. Do nghe đầy đủ những lý do cụ thể và tôi tự tin là chúng tôi có thể sống bên nhau tốt hơn. Mọi thứ hoàn hảo trừ cô ta. Thế thì đâu lý do gì tôi đánh mất hạnh phúc của mình vì 1 người ngoài cuộc như thế. Với lại trông cô ta thật thảm hại. Anh ta đã hứa sẽ thu xếp nhanh nhất có thể. Nhưng tôi bực bội vì ý thế tức là anh ta sẽ phải gặp cô ta dài, rồi họ cùng về quê thông báo với bố mẹ 2 bên. Nhưng không thể làm gấp vì bọn họ người có bệnh tim, người thì theo công giáo nên không chấp nhận ly hôn, và anh ta bảo sẽ mất 1 thời gian để thu xếp là vậy. Tôi và anh ta hôm qua cãi nhau cũng về vấn đề đó. Mất bao lâu, 1 tháng, 2 tháng hay 1 năm. Thế tôi sẽ là ai trong thời gian đó, lại quay lại cái danh xấu xí của mình. Làm sao tôi có thể chịu được chứ?

Anh ta bỏ đi làm rồi. Tôi bậc dậy trong căn hộ mà tối qua do cả 2 cãi nhau nên đồ đạc ngổn ngan. Tôi đạp qua những quyển tạp chí về đám cưới về trang trí căn hộ rách rưới do bị xé trên nền đất. Đây là căn hộ cao cấp mà cả 2 chúng tôi hùn tiền để thuê. Tối qua lúc cãi vả anh ta nổi nóng còn hét lên nói: “Giờ tôi phải lo tiền nhà 1 mình đó. Cô cũng như cô ta, không được tích sự gì cả.”

Vậy đó. Tôi đi vào bếp rút con dao trong chạng dao. Tiếng điện thoại reng làm tôi giật mình vội nghe. Tôi đã đưa đơn xin rất nhiều công ty. Tôi vội bắt phone.

“Alô, chào chị, cho hỏi anh chị có tham gia chương trình bảo hiểm nhân thọ nào chưa. Bảo hiểm nhân thọ rất cần thiết với chúng ta. Không có gì chắc chắn đâu anh chị ạ… Bảo hiểm nhân thọ là hình thức…”

Tôi đập hẳn cái điện thoại vào máy. Rồi tôi dòm cái gương ngay đó sờ tay vào mặt mình. Cái gì thế này? Gương mặt trông khủng khiếp quá. Tối qua cãi nhau tôi lên giường ngủ trùm mền khóc mà không tẩy trang. Tôi vội nhào tới chụp lốc khăn giấy mà lau mặt rồi vội vào nhà tắm rửa mặt. Tôi dốc thật nhiều nước vào mặt mình. Rửa mặt xong tôi vội chụp cái khăn lông mà lau. Nhưng dòm lên gương thấy gương mặt không son phấn của mình thật tệ hại. Làn da xám xịt tái xanh, còn có lấm tấm mụn. Do cả 2 tháng nay tôi bị áp lực đủ thứ. Tôi đã 36 tuổi rồi. Tôi đã cố theo đuổi sự nghiệp, rồi tìm 1 người tương xứng với mình. Lâu lắm mới tìm thấy, tôi từng 2 lần thất bại trong tình cảm. Một lần là đến nhà thờ rồi mà ‘người ấy’ bảo “chúng ta còn quá trẻ”. Thế thì tới hồi này rồi thì sao, tôi đã đủ chin chắn, có tất cả mọi thứ rồi, tôi không thể để vụt mất cơ hội hoàn hảo này. Tôi ngồi ra sofa rồi suy nghĩ mông lung xong tự cười. Sẽ ổn thôi, rồi tôi sẽ tìm cách đưa mọi việc đâu vô đó. Sắp xếp mọi thứ. Như căn hộ này, ngổn ngan thì ngổn ngan chứ sắp xếp lại thì… Đâu cũng vô đó. Tôi lo thu dọn. Tiếc mấy trang tạp chí với cataloge quá. Tuy chỉ là mấy cuốn tạp chí với cataloge nhưng là những cuốn mà tôi chọn lâu nay hay xem qua bao năm rồi giữ lại để dành tham khảo. Tôi vội dùng băng keo để dán lại những tờ hình ảnh đó. Rồi đi giặt đồ. Đồ giặt nhiều quá. Tôi bỏ liên tục những thứ đồ quần áo khăn bàn vào thùng giặt. Chắc phải mang ra ngoài giặt rồi. Mền và gối nữa. Còn tấm màn. Tôi gom hết vào bịt rác. Tôi vốn ghét làm công việc nhà chứ ngôi nhà này tôi đã chịu khó chăm chút cho nó nhiều lắm.

Tôi kéo cái bao đồ giặt ra khỏi nhà. Quên đổ rác nữa. Ở chung cư cực nhất là việc này. Có 2 người hàng xóm ở thang máy dòm tôi đã không giúp mà còn nhăn mặt rồi vội ra khỏi thang máy, họ còn nhìn lại sợ sệt. Chắc dạo này bên căn hộ chúng tôi cãi vả nên bọn họ vậy đó. Nhiều lần bọn họ gõ cửa hỏi có ‘chuyện gì’, ‘có chuyện gì’ suốt.. hay ‘đừng cãi nữa’. Còn kêu quản lý tới. Tôi mới là người bị họ làm phiền. Tôi kéo đồ mang đi giặt trước rồi về sẽ xử lý đống rác trong nhà sau. Giờ phải tiết kiệm chứ nến không tôi thuê dịch vụ dọn dẹp rồi. Lắm dịch vụ quảng cáo là sẽ dọn dẹp mọi thứ mà. Nhưng giờ tạm thời phải làm mọi việc 1 mình. Điện thoại mẹ tôi gọi. Tôi nghe và trấn an bà, tôi cười nói: “Con ổn mà mẹ, con đang dọn dẹp nhà. Rồi sẽ sắp xếp lại mọi thứ. Ăn uống à? Mẹ khỏi lo, nhà còn nhiều đồ ăn lắm… Không sao đâu mà, con lo được… Làm gì có chứ? Mọi việc vẫn tốt. Anh ta đi làm rồi… Về chúng con sẽ nói chuyện nữa.”

Tôi kể rõ cho mẹ tôi nghe là tôi sẽ sắp xếp thế nào. Bà ấy im 1 lúc rồi la hét ầm lên trong đó. Tôi thở dài cúp máy. Không người mẹ nào muốn con mình làm kẻ thứ 3. Mà tôi tuyệt đối đâu có làm thế để bố mẹ buồn đâu chứ. Mà chắc là.. bà ấy sẽ tới để giúp tôi ‘dọn dẹp’ mà phải không nhỉ? Như lần trước với lần trước đó nữa.

—-

“Ồ… thế là bạn Ngân của chúng ta đã rất quyết đoán mạnh mẽ và vượt qua cái định kiến mà lúc nào lỗi cũng là của người thứ 3. Cám ơn bạn đã chia sẽ câu chuyện của bạn với các khán thính giả. Mong các thính giả lắng nghe các câu chuyện rắc rối của các bạn gái gặp phải và cách họ khắc phục cũng như giải quyết những vấn đề của mình thế nào. Đó cũng là mục đích của chương trình. Cám ơn các bạn, hẹn gặp lại. Chúc các bạn 1 giấc ngủ ngon và 1 ngày làm việc hiệu quả.”