Chương 94: Chúng Ta Lạc Vào Phim Truyền Hình Thối Nát

Editor: Pinkylee.

Beta: Tảo

Loại bệnh mất trí nhớ này có phải là có nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình dùng rồi sao, sau đó trở thành một loại thối nát nhất, máu chó nhất. Giống như bây giờ, giống như một bộ phim máu chó, vai chính cũng muốn cười nhạo kịch bản.

Kha Bố ngồi trên giường bệnh, Ngũ Thiến đang giúp cậu gọt táo, bởi vì Kha Bố nói không nhớ đã xảy ra chuyện gì, Ngũ Thiến cũng chỉ có thể cho là chuyện ngoài ý muốn, Kha Bố rõ ràng nhớ rất nhiều người, nhưng lại không nhớ Chi Lý, về điểm này Ngũ Thiến vẫn rất lo lắng, bà nhìn nhìn vẻ mặt của Kha Bố rồi lại cúi đầu nhìn quả táo đã gọt một nửa: "Kha Bố, con thật sự không nhận ra Chi Lý sao? Rõ ràng con hôn mê mấy ngày, cậu ấy vẫn luôn bồi bên cạnh con không hề ngủ, bây giờ lại..."

Kha Bố ngẩn ra một lúc lâu mới hỏi: "Con và cậu ấy là quan hệ gì?" đối mặt với câu hỏi ngược lại trực tiếp như vậy, Ngũ Thiến nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Là loại quan hệ đó sao?" Kha Bố lại lần nữa truy hỏi, không đợi Ngũ Thiến trả lời câu hỏi của Kha Bố từng câu từng câu lại đến: "Mẹ, quan hệ bọn con khiến mẹ khổ não sao, mẹ có phải là cũng cảm thấy con quên cậu ấy thì tốt hơn?"

"Không phải, mẹ không phải là ý này, con cảm thấy vui vẻ, mẹ cũng....." Kha Bố cắt ngang lời Ngũ Thiến: "Con cảm thấy vui vẻ, có phải là mọi người đều cảm thấy vui vẻ sao." Cậu thật sự cũng không biết mình đang nói gì, thế là lắc lắc tay: "Không sao, mẹ, con chỉ là có rất nhiều chuyện không rõ thôi, trong lòng có chút loạn." Kha Bố cảm thấy mình thật sự cần phải làm rõ rất nhiều chuyện.

"Không vội, không vội, thân thể con quan trọng. Hôm nay thời tiết không tệ, mẹ bồi con xuống dưới dạo nha."

"Thân thể con đã không sao rồi, mẹ, mẹ hôm nay trở về sớm một chút đi, vẫn luôn ở đây bồi con, con ngược lại càng áy náy, con có hơi mệt, lát nữa đi ngủ." nhìn thấy sự kiên quyết của Kha Bố, Ngũ Thiến cũng không nói nhiều nữa, có lẽ lúc này để Kha Bố một mình có lẽ tốt hơn, sau khi dặn dò vài câu nữa Ngũ Thiến mới rời đi.

Kha Bố ngồi trên giường bệnh từ cửa thủy tinh nhìn các y tá đi đi lại lại bên ngoài, sau mười mấy phút thì xuống giường, quyết định đi xuống dưới dạo, thời tiết quả thật không tệ như mẹ nói, nhưng Kha Bố thật sự không cách nào quan tâm thời tiết, lẽ nào những ngày thời tiết tốt, thì sẽ không có người khó chịu sao.

Cậu ngồi trên ghế dài, nhìn phong cảnh có chút gay go, bên cạnh có người ngồi xuống, thân thể Kha Bố căng ra, tay bất giác nắm chặt đầu gối. Chi Lý lười biếng dựa lên lưng ghế, nhìn mặt trời, một lúc mới nói chuyện: "Sợ tớ sao." Kha Bố lắc lắc đầu: "Chỉ là có chút kinh ngạc cậu sẽ ở đây, tôi cho rằng cậu là đến tranh cãi, suy cho cùng lần trước......"

"Nói không chừng sẽ cãi nhau, vào lúc này, tính khí tớ vẫn luôn rất xấu." Hắn không quan tâm nói khuyết điểm của bản thân, Kha Bố không trả lời, chỉ là nhìn gương mặt nghiêng của Chi Lý dưới ánh mặt trời, cậu trong lòng có gì đó đang động đậy.

"Vậy đêm đó bà nội tớ nói gì với cậu." lại qua một lúc lâu Chi Lý mới tiếp tục hỏi. Đêm đó, Lam Ngân từ xa nhìn thấy Kha Bố rơi xuống sông, tư tưởng chỉ lo cứu Kha Bố, không có chú ý đến đó là con rối của Lưu Thanh. Chi Tả Tư sau khi đem Kha Bố đến bệnh viện, công ty liền xảy ra chuyện nhất định phải về công ty, cũng không đem chuyện này nói cho Chi Lý biết, cho dù công ty không xảy ra chuyện, Chi Tả Tư đại khái cũng sẽ không nói cho Chi Lý biết, y nếu đã đem tiền cược đặt lên người Chi Lý, chính là cho rằng Chi Lý có thể tự mình ứng đối.

"Tôi không nhớ lắm."

"Cậu chỉ là quên tớ, hay là đem tất cả chuyện liên quan đến tớ quên hết, thật là một cách đơn giản nhẹ nhàng giải quyết vấn đề." Nghe thấy châm biếm nhàn nhạt của Chi Lý, Kha Bố đứng dậy: "Cậu chính là đến tranh cãi với tôi rồi."

"Tớ trước đó cũng không có phủ nhận."

"Không cần dùng loại vẻ mặt và ngữ khí này....."

"Sao lại không nói tiếp, nói không cần dùng loại vẻ mặt và ngữ khí nào cùng cậu nói chuyện? Cậu đơn giản một câu liền quên tớ, muốn để tớ bình tâm khí hòa cùng cậu nói chuyện? Cậu là dùng loại vẻ mặt và ngữ khí nào cùng tớ nói chuyện, cậu có cần tự mình nghe không?" cảm giác quyết liệt này, đau lòng này không thể quen, không khống chế được tính khí này.

"Vậy cậu tại sao muốn đến! Vậy cậu tại sao muốn đến! Vậy cậu tại sao..." giọng của Kha Bố càng lúc càng yếu ớt, vết thương trên đầu từ hơi hơi đau mà trở nên đau dữ dội.

"Phải đó, tớ cũng muốn hỏi bản thân tại sao muốn đến."

"Có lẽ tôi quên cậu là tôi không đúng, nhưng cậu không quá đáng sao, từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ, cậu cứ tức giận với tôi, là tôi đáng đời đúng không, cảm giác đó giống như, giống như, cậu căn bản hi vọng tôi chết đi mới tốt!" đầu Kha Bố sắp nổ ra, cậu lúc thì giọng nhẹ, lúc thì lại gào thét.

"Tớ quá đáng? Rốt cuộc quá đáng là ai?" Chi Lý cũng đứng dậy, kéo cổ áo Kha Bố, đem cậu kéo về phía mình: "Từ lúc cậu tỉnh dậy đến giờ, con mẹ nó cậu lại quên mất tớ là ai, đừng tiếp tục chọc tớ tức giận, thu hồi câu cuối cùng của cậu lại cho tớ." Chi Lý đẩy Kha Bố ra, quay người, trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước xảy ra.

["Tớ nói tớ cả đời cũng tuyệt đối không rời cậu nửa bước."

"Đem câu này đọc một vạn lần trong lòng rồi nhớ kỹ cho tớ."

"Không cần một vạn lần, một lần là nhớ kỹ rồi."]

Cậu tự cười nhạo: "Mấy lời đó, cậu không phải một lần là nhớ kỹ sao. Kết quả, cậu từ đầu đến cuối đều là lừa gạt."

Đây không phải tranh đấu, không phải ai tổn thương ai thì sẽ là người thắng. Kha Bố rất muốn hét như vậy, nhưng cậu chỉ là lùi về sau, lồng ngực dường như xảy ra xung đột, đau đến không ngừng. [Không có Chi Lý, cậu chỉ là phế vật.] Giọng của Lưu Thanh ở trong đầu cậu đột nhiên vang lên, Kha Bố ôm đầu, không, không không, mình không phải phế vật, mình không phải, mình không phải.

Thật sự có thể tìm thấy sao, trong lòng không phải người tự ti sao?

Chi Lý cứ như vậy quay người đi, cứ như vậy mà đi.

Sau khi cậu ấy đi không lâu, một vị y tá tìm thấy Kha Bố: "Lúc nãy có người kêu tôi đến xem tình hình cậu, thế nào rồi, đầu rất đau sao, quay về phòng bệnh, tôi giúp cậu kiểm tra."