Chương 74: Tuổi Trẻ Phải Sống Thật Thống Thống Khoái Khoái [thượng]

Editor: Chen

Beta: Chen

Nước mắt dính lên môi Chi Lý, Kha Bố đưa tay lần tìm cúc áo Chi Lý, lần lượt cởi bỏ, cậu muốn, bây giờ cậu rất muốn, ôn nhu biến thành điên cuồng, bọn họ ra sức hôn môi, vị rượu đọng lại nơi đầu lưỡi truyền tới, Chi Lý túm lấy tính khí cao ngạo thẳng đứng trong quần bơi của Kha Bố, môi không rời, tiếng thở dốc dồn dập cũng chính là tiếng dục vọng.

Phía sau Kha Bố chưa kịp khuếch trương đã ướt đẫm, Kha Bố ôm lấy Chi Lý, kiên quyết phát ra tiếng mời chào.

"Ngứa a..." Ngón tay cậu giữ chặt lưng Chi Lý, hai chân vắt bên hông hắn, đưa đẩy theo tiếng rên thanh túy của cả hai người. Ở vị trí này, một chút rồi lại một chút không ngừng chuyển động, tới khi sắp rơi xuống giường, Chi Lý mới ôm lấy Kha Bố, đảo ngược lại vị trí của bọn họ, lưng hắn đụng phải mặt đất, còn Kha Bố ngồi trên người hắn, cũng không có dừng, tiếp tục loạn lộng: "Chi Lý ~ nga ~ Chi Lý ~~ a a ưm ~~ a a ~ Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu."

Đôi tay Chi Lý dọc theo sườn Kha Bố di chuyển lên trên, sau đó ngón tay liền bắt lấy hạt đậu ngạo kiều cương cao trước ngực Kha Bố, Kha Bố đột nhiên mất hết sức lực, Chi Lý nắm lấy tay cậu, để cả người cậu áp lên thân hắn, Chi Lý nhẹ cắn lên núm vú mẫn cảm, khiến đạo não cùng toàn bộ thân thể của cậu đều bị kích thích.

"Như vậy không được ~~ sẽ bắn đó ~~ a ha ~~ Không được mà ~~" Kha Bố muốn trốn, tay Chi Lý liền bắt lấy phân thân của cậu, bị hắn khiêu khích cùng lúc ba nơi, Kha Bố chuyển động càng lúc càng nhanh, tay cậu ấn lên vị trí trái tim của Chi Lý, đầu ngửa ra sau, thân ảnh hai người dưới ánh trăng thật giống một bộ phim Mỹ dạng trắng đen.

Sáng sớm, đôi mắt Kha Bố đột nhiên bừng mở to, tiếng ồn ào bên ngoài rất lớn, cậu ngồi dậy, sau khi say rượu đầu óc không hề mệt mỏi mà ngược lại còn rất thanh tỉnh, nhưng vừa nhớ lại một màn mất mặt đêm qua, đầu phút chốc lại đau nhức, cậu nghĩ khi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo đến thương tổn đầy mình, sớm đã chuẩn bị tư tưởng thật tốt, nào ngờ ra ngoài phản ứng của mọi người giống như đêm qua xảy ra cái gì đều đã quên sạch sẽ, Chu Hân Hợp đang thu dọn bãi hổn đốn hôm qua, cô cười khẽ: "Cậu dậy rồi, xem ra không khác với dự đoán của tớ là bao, chờ tớ một chút."

"Ừm."

Trừ bỏ trạch nam Trương Lạc lựa chọn cơ hội chết dí trong phòng, Ứng Tu Kiệt đầu mang kính lặn đã cùng Sở Hạo Vũ rời đi trước, bọn họ là chờ không nổi a, Kha Bố, Chu Hân Hợp cùng bọn Công Tru đi theo sau, cậu không có đợi Chi Lý, thời gian cậu cùng Chi Lý bên nhau còn rất nhiều, nếu đã tới Nhân Quả trấn, thì nên nhường hắn cho Lam Ngân mới phải.

Ứng Tu Kiệt tìm một chỗ thật tốt căng dù che nắng ra, Sở Hạo Vũ mắt đeo kính râm đi qua đi lại ngắm các mỹ nữ trên bờ cát, Công Tru ở phòng thay đồ, thay đồ xong liền đem lọ kem chống nắng đeo cho Chu Hân Hợp: "Hân Hợp, cậu giúp tớ bôi kem nha." Chu Hân Hợp rất ít khi tiếp xúc với cơ thể con trai, hai tai đỏ hồng nhận lấy lọ kem, người nào không biết còn tưởng bọn họ là đôi vợ chồng son nữa. Tô Ấu Ngôn không có thay áo tắm, mặc bộ váy thân ngắn màu trắng sữa, khiến làn da cô phi thường sáng xinh, cực kỳ hợp với chiếc váy, khiến đám con trai ngang qua sẽ không nhịn được mà muốn liếc nhìn một cái. Kha Bố nằm ngủ dưới tán dù, đem hai chân chôn dưới nền cát mềm mại, cậu uống một hớp nước lạnh, phát ra thanh âm hưởng thụ thoải mái.

"Chúng ta chơi cái gì bây giờ?"

"Các cậu không thể chỉ nằm yên một chỗ thôi?"

"Sau khi cậu chết rồi muốn nằm bao lâu chẳng được, đang còn trẻ, phải sống thật thống thống khoái khoái."

Sở Hạo Vũ bộ dạng như đang phát biểu bài diễn thuyết về thanh xuân. Còn Kha Bố vẫn không chút nào bị cậu ta dao động: "Tớ cảm thấy nằm như vậy thực rất thống khoái."

"Lần trước chỉ mới chơi bóng chuyền trên cát, không đủ kích thích a, lần này chúng ta chơi trò ném bao cát, thế nào?" Lại một trò của đám con nít nữa á hả, trò này Kha Bố chỉ nhớ mang máng năm tiểu học cậu có chơi vài lần, còn Công Tru tựa hồ chưa từng được chơi: "Ném bao cát gì cơ?"Sở Hạo Vũ móc từ trong túi quần ra mấy cái bao nhỏ, đem cát đổ đầy vào trong rồi quấn chặt: "Tớ sẽ hướng dẫn đơn giản cho cậu xem nhé, chính là dùng cái bao này đập cậu, cậu tránh được thì sống, không tránh được thì trực tiếp loại khỏi trò chơi, nếu bắt được bao cát thì có thể tùy ý chọn cứu một người chơi nào đó, hướng dẫn thế này quá phiền phức, cứ chơi là biết đi." Sở Hạo Vũ xoay người gọi Ứng Tu Kiệt đang lặn lội bơi giữa biển: "Tu Kiệt, mau qua đây, có cái này vui nè." Sau đó cậu ta xoay người trở về, đột nhiên khựng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, kính râm trượt xuống dưới, Kha Bố cũng xoay đầu nương theo tầm mắt Sở Hạo Vũ.

Hai người Lam Ngân và Chi Lý đang đi tới, Chi Lý mặc bộ đồ biển màu xanh lam, làn da không phải quá trắng cũng chẳng phải quá đen, dáng người không phải cường tráng cũng chẳng phải còm nhom, nhưng lại rất vừa vặn, cực xứng với gương mắt đẹp của hắn, không thừa một phân, cũng không thiếu một phân, toàn bộ đều vừa vặn đến kỳ diệu, hắn đi bên cạnh Lam Ngân, người này chỉ mang theo có gạt tàn thuốc, không phải do bikini quá nóng bỏng, mà là do dáng người cô quá nóng bỏng, từ lần đầu nhìn thấy Lam Ngân, Lam Ngân chính là cô gái đẹp nhất Kha Bố từng gặp trong đời, cho đến bây giờ vẫn là như vậy.

"Làm, làm sao bây giờ, phía dưới của tớ có phản ứng." Lý trí Sở Hạo Vũ gắng sức kìm ném bản năng đàn ông. Chi Lý bước tới đứng dưới ô che nắng, cầm nước đá lên, tầm mắt Kha Bố không hề rời khỏi yết hầu lay động kia của hắn mỗi khi uống nước.

"Nhìn cái gì."

"Cậu quản tớ nhìn làm gì."

"Phải quản."

"Ai muốn cậu quản!" Tay Kha Bố đưa lên giúp Chi Lý nâng bình nước khoáng, nước chảy xuống người Chi Lý, Chi Lý cùi đầu nhìn nhìn: "Cậu muốn giúp tớ lau hay để tớ lấy quần cậu lau?" Kha Bố cười như không cười, vẻ mặt thoáng nhìn thật nghịch ngợm: "Cậu đến biển rồi còn sợ bị ướt người hả?" Cậu lại lần nữa nâng bình nước lên, tay Chi Lý thoáng cái đều ướt sạch, hắn nhẹ vẩy tay, đem nước bắn lên mặt Kha Bố, Kha Bố nheo mắt dùng hai tay chống đỡ.

Lam Ngân đem tàn thuốc ném vào thùng rác, lúc cô khom lưng, Sở Hạo Vũ có muốn kìm chế cũng không kìm chế được, nửa thân dưới liền dựng lên cái lều, Kha Bố nhận ra cậu nhỏ kia của Sở Hạo Vũ mà xấu hổ khôn nguôi. Lam Ngân liếc nhìn hạ thân của Sở Hạo Vũ, lấy ra từ thùng một khối nước đá, rồi kéo quần Sở Hạo Vũ ra: "Coi như giúp cậu bình tĩnh lại chút." Nói xong liền ném khối đá vào quần bơi của Sở Hạo Vũ, vì đây là quần bó sát, khối đá kia không cách nào lọt ra ngoài, Sở Hạo Vũ suyễn khí ngã xuống bờ cát, Kha Bố không thể nghĩ nổi cảm giác bị nhét khối băng vào nơi đó rốt cuộc có thể thậm tệ thế nào. Đang chuẩn bị duỗi tay muốn móc khối đá ra, nơi đó liền bị Lam Ngân dẫm lên, cô cúi đầu: "Ai cho cậu lấy ra?" Nằm dướt cát mà nhìn lên, khắp người chỉ có bikini một mảnh a, rốt cuộc là cảnh đẹp mê người cỡ nào, Sở Hạo Vũ thần kinh bách chiến cố gắng không cho máu mũi trào ra, vẻ mặt cậu ta phút chốc liền thay đổi, không phải thống khoái, là một cảm xúc hoàn toàn khác, cậu ta nguyên lai lại thích bị M như thế sao?

May mắn thay, bao cát nằm trên đất đã thu hút chú ý của Lam Ngân: "Trò này lâu rồi chưa có chơi." Sở Hạo Vũ sau khi sống lại mới khó khăn bò dậy: "Bọn cháu định chơi, hai người một đội, cô có muốn cùng gia nhập luôn không?" Thấy Lam Ngân có ý muốn cùng chơi, Kha Bố không thể không cảnh giác, cậu lại lần nữa nghiêm túc nhìn Chi Lý: "Tớ với cậu một đội đi." Chi Lý làm ra bộ dạng tự hỏi: "Nếu lần sau cậu còn cùng nữ sinh đụng chạm nữa thì phải thế nào đây?"

"Xin cậu đó, chuyện đó không cần mỗi lần cậu nổi hứng thì lại lôi ra! Cậu như thế nào còn có thể nhớ rõ hơn cả tớ!"

"Bởi vì đó là chuyện của cậu." Hắn giơ tay nhận lấy bao cát Sở Hạo Vũ ném tới, Kha Bố đứng phía sau, miệng vẽ lên nụ cười.