Editor: Tảo
Beta: Tảo
Cuối tuần về nhà, Chu Hân Hợp lúc này đang một mình trong phòng đi tới đi lui, cô vặn chặt lông mày nhỏ nhắn, dáng vẻ căng thẳng bất an, đi được hai bước liền quay đầu nhìn chằm chằm quyển sách kia, sau đó lại hấp tấp dời mắt. Cô khuyên nhủ chính mình: "Không được, Chu Hân Hợp! Mày đến tột cùng là đang suy nghĩ gì, làm sao có thể nhìn lén đồ của người khác."
Là chuyện gì khiến Chu Hân Hợp buồn phiền như vậy, phải nói từ thứ sáu, ở trường cô cất toàn bộ mấy quyển sách nấu ăn mới mua vào cặp sách xong liền trực tiếp về nhà, về đến nhà mới phát hiện trong đống sách nấu ăn còn kèm theo một cuốn truyện tranh BL của Công Tru, ngoài bìa là hai người đàn ông trần trụi ôm nhau, cô đỏ mặt đem truyện ném sang một bên, dùng đồ khác che đậy.
Nói tới phương diện này, Chu Hân Hợp chưa từng tiếp xúc qua, bọn Công Tru mỗi lần mở ra đề tài này đều khiến đầu óc cô vang lên ong ong, gần như không nghe lọt, ngoại trừ Sở Hạo Vũ, mấy người khác sẽ không cùng cô nói về mấy chuyện xấu hổ đó. Hai người Kha Bố cùng Chi Lý đại nhân sẽ không ở trước mặt mọi người khanh khanh ta ta, bọn họ ở chung rất đơn giản, đặc biệt là khi trước mặt người khác, cho dù cô không cẩn thận nhìn thấy bọn họ ở riêng, cô cũng sẽ nhắm mặt lại, hoặc là tránh đi. Nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là muốn nói đây là lần đầu tiên Chu Hân Hợp tiếp xúc với ý nghĩa của BL.
Quyển sách kia tồn tại khiến Chu Hân Hợp rất để ý, ngay cả lúc xem sách nấu ăn cũng bị phân tâm, đêm nay cô một đêm không ngủ ngon. Ngày hôm sau lại rơi vào tính trạng xoắn xuýt giống hôm qua, cuối cùng cô quyết định, nếu hiếu kỳ thì xem một chút, chỉ cần một chút là được rồi.
Ngón tay cô nhẹ nhàng mở sách ra, bỏ qua văn án cùng mục lục trực tiếp xem nội dung, trang thứ nhất chính là hình ảnh hai người đàn ông trần trụi trên giường, Chu Hân Hợp mới mở đầu đã tiếp ngay một đòn, cô rụt tay về, đại não cùng nội tâm đều hỗn loạn tưng bừng. Đàn ông đúng là dùng chỗ này làm sao, mình có bỏ xót gì không, sao vừa mới bắt đầu liền...Lẽ nào quyển truyện này phải đọc ngược? Cô nhìn cuốn truyện, ngoài bìa cũng không có nhắc nhở, có thể mình nhìn nhầm rồi. Chu Hân Hợp lần nữa mở đến trang kia, chàng trai hai chân bị mở ra phát ra tiếng thở dốc, người đàn ông nọ đè trên người y, thứ kia của bọn họ được vẽ thật rõ ràng, Chu Hân Hợp một tay ném quyển truyện xuống, mặt đỏ như toàn bộ máu dồn lên não. Cô ôm đầu, mình là nữ sinh hư hỏng, mình sao lại xem cái này, lúc con trai làm là mang vẻ mặt kia sao, không đau sao, con trai là phải dạng nơi đó [ banh háng =]]]] sao, con trai cũng sẽ thở gấp à...? Vô số câu hỏi tuần hoàn trong đầu cô.
Không thể nhìn, ngày mai đến trường liền trả cho Công Tru, Chu Hân Hợp lần thứ hai nhìn cuốn truyện rơi trên mặt đấy, một cước đem truyện đá vào gầm giường, ra ngoài mua thức ăn, nhưng trang truyện kia trước mắt cô đuổi đi không được. Cô vì mình mà cảm thấy xấu hổ cùng không đất dung thân. Mua xong đồ ăn trở về, cô đi vào nhà bếp, rửa rau sạch rồi cầm lấy dao, mẹ Chu nhìn dáng vẻ con gái liền đoạt lấy dao: "Con thất thần nghĩ gì thế."
"Con không có, con không nghĩ gì cả, một chút cũng không nghĩ." Chu Hân hợp phản ứng kích động.
"Hôm nay để mẹ làm cơm, con về phòng nghỉ ngơi một chút."
"Vâng."
Chu Hân Hợp trở về gian phòng, ngã trên giường, nhắm mắt lại. Vừa nãy nhân vật trong truyện tranh tự động biến thành Kha Bố cùng Chi Lý, cô đột nhiên che mặt lại lăn lộn: "Mình nghĩ cái gì vậy, bị bệnh rồi sao. Đều do quyển truyện đó gây ra, mình không muốn đọc nữa! Đúng, cũng có thể là in sai hoặc là sắp chữ sai, đúng, nhất định là như vậy." Chu Hân hợp khom người lần thứ hai lấy truyện từ dưới gầm giường, dũng cảm lật sang trang thứ hai, vẫn là như vậy, cô trong lòng an ủi mình đây là in sai, vì thế tiếp tục lật sang trang tiếp theo. Thì ra hai người là tình một đêm, cho nên vừa bắt đầu đã...Vậy phải làm sao bây giờ, uống say liền cùng đàn ông xa lạ làm loại chuyện này, anh ấy phải làm sao bây giờ!! Chu Hân Hợp một trang lại một trang, dừng không được.
Đêm nay, cô dường như không chợp mắt. Sáng sớm chủ nhật, Chu Hân Hợp tinh thần hoảng loạn thu dọn đồ dùng.
"Sớm như vậy đã trở về trường? Sắc mặt con kém như vậy là xảy ra chuyện gì sao?
"Không có gì, mẹ, con chẳng có chuyện gì."
Trở về trường liền đến phòng học, mọi người đã ở trong, Công Tru đang tìm kiếm xung quanh: "Kì lạ, manhua của tớ đâu, sao lại không thấy, các cậu có thấy không?"
"Không thấy, ai bảo cậu ném loạn."
Chu Hân Hợp cả kinh, ngây ngốc bất động: "Kia, cái kia..." Lúc cô lên tiếng, Kha Bố quay đầu, sợ hết hồn: "Hân Hợp, cậu sao vậy, bệnh à."
"Không phải bệnh, tối qua ngủ không ngon. Cái kia, Công Tru, truyện của cậu đặt dưới sách tớ, tớ không cẩn thận mang về nhà, xin lỗi."
"Chút chuyện nhỏ này sao phải xin lỗi, cậu có mang theo đi, tớ mới mua, tính để hôm nay đọc."
Chu Hân Hợp gật đầu, từ trong cặp lấy ra quyển truyện kia, Công Tru tròn miệng kinh ngạc, không biết hai ngày nay cuốn truyện đã gặp phải đại nạn gì, đều nhăn nhúm. Không chỉ bìa, mỗi trang truyện bên trong đều giống như bị ai đó dùng sức vò một hồi. Tô Ấu Ngôn nhìn cuốn truyện hỏi: "Cậu đọc?"
"Tớ, tớ chỉ là, tớ, tớ chỉ là..." Chu Hân Hợp tinh thần tan rã, máu mũi chảy ra, Sở Hạo Vũ vội vàng đem giấy đưa cho cô, Kha Bố đoạt lấy quyển sách kia, nhanh chóng lật ra, bên trong cơ hồ cách vài trang lại có loại tình tiết kia, Kha Bố ném truyện lên người Công Tru: "Cậu xem cậu đã làm chuyện tốt gì này."
"Sao có thể trách tớ, là tớ không cẩn thận, tớ cũng không biết Hân Hợp sẽ..." Công Tru cầm quyển truyện lên: "Truyện thành như vậy, Hân Hợp cậu rốt cuộc đọc qua bao nhiêu lần!" Ứng Tu Kiệt vẫy vẫy tay trước mặt cô, làm thế nào cô một chút phản ứng cũng không có: "Nếu cậu ấy tan vỡ thì sao." Sở Hạo Vũ túm tóc mình: "Nếu như trong đám nam sinh chúng ta đến một nữ sinh cũng không còn, Công Tru cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm." Hắn tựa hồ trực tiếp đem Tô Ấu Ngôn loại ra.
Chu Hân Hợp yếu đuối nhất trong đám bọn họ thật ra chính là mục tiêu bảo vệ, nếu không có cô, trường học phỏng chừng trong vòng hai ngày sẽ biến thành đống rác, không chỉ vậy, còn rất nhiều hậu quả. Công Tru nhanh chóng tìm trên kệ sách, lấy xuống một cuốn BL khác: "Hân Hợp, cậu đọc quyển thanh thủy văn này đi, đây vốn là tình yêu thuần khiết."
"Cậu cất lại!"
"Này cũng là một phương pháp giải quyết, hiện giờ cho cậu ấy xem ngôn tình nhất định vô dụng!"
Chu Hân Hợp dường như phục hồi tinh thần, cô nhét giấy vào lỗ mũi rồi khoát tay, giống như chịu kinh hãi: "Tớ, tớ không xem, tớ không xem." Cô vừa nói vừa chạy ra ngoài, một phút sau cô chạy trở lại, cầm lấy cuốn truyện trong tay Công Tru lần nữa chạy đi.
Tảo: Cùng vỗ tay chúc mừng bạn trẻ Hân Hợp sắp tiến hóa thành hủ nữ nào *vỗ tay* ỐvỒ