Chương 28: Giống Như Trẻ Con

Editor: Tảo

Beta: Tảo

Giờ cơm trưa, Tô Ấu Ngôn ở trong phòng đọc sách, những người khác đi mua đồ ăn, Chi Lý ngồi trên cử sổ vẽ tranh, Kha Bố nằm trên giường phát ngốc. Ba người chờ trong một gian phòng, không khí không chút nào ngượng ngạo. Ngoại trừ Chi Lý, có tâm sự gì Kha Bố cùng tìm đến Tô Ấu Ngôn, cô là đối tượng vô cùng tốt để nói chuyện, sẽ không lạc đề, cũng sẽ không lỡ miệng, cho dù là chuyện cậu không muốn để Chi Lý biết cô cũng sẽ giấu đi.

Cậu xoay người, nhìn rìa mặt Tô Ấu Ngôn, cậu giống như có tâm sự hận không thể cùng Tô Ấu Ngôn hảo hảo hàn huyên, cậu hỏi một vấn đề ngày thường chưa từng hỏi: "Ấu Ngôn, cậu có thích ai không?"

"Có." Câu trả lời ngoài dự liệu.

"Ai, làm sao tớ chưa từng nghe qua, thầy giáo nào?" Kha Bố sẽ không quên chuyện Tô Ấu Ngôn thích đàn ông lớn tuổi.

" Không cần hỏi, dù sao cũng không có khả năng, tớ cũng không có ý định để bất luận người nào biết."

"Có cái gì không có khả năng, không phải là người đã có vợ đi."

"Ly hôn rồi."

"Vậy thì không sao cả."

"Phục hôn rồi."

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Kha Bố là vị này hết sức nguy hiểm, nhớ đến trước đây cậu và Ấu Ngôn từng đề cập qua việc này, nhưng chỉ có một lần, sẽ không phải người kia chứ, cô cùng người kia mới gặp qua mấy lần a, Kha Bố còn không biết hai người từng nói chuyện với nhau chưa. Thay vì nói là thích thì càng giống loại hâm mộ của fan gơ hơn. Cậu ngồi dậy, có chút khẩn trương lại làm như không có chuyện gì: "Họ Chi sao?"

"Cuộc nói chuyện kết thúc." Tô Ấu Ngôn xem ra thật sự không muốn nhắc đến.

Kha Bố muốn giảm bớt nội tâm áy náy của cô, không cẩn thận thích không phải do cô sai, cô không nói với ai, cũng chẳng làm gì cả, cô khống chế được tình cảm của mình nhưng không khống chế được mình, cái gì cũng không biểu hiện ra.

"Chi Lý sẽ không để ý nếu cậu làm gì mẹ hắn." Cậu mở lời vui đùa, đứng sau lưng Chi Lý, tay đụng đụng Chi Lý.

"Tớ không để ý." Chi Lý nghiêng đầu nhìn Tô Ấu Ngôn, nói thật trực tiếp: "Bọn họ không phục hôn cậu cũng khống có phần thắng, tớ chưa từng thấy ông ta ngoài Ngân để bất kỳ người phụ nữ nào khác trong mắt."

"Tớ biết."

"Bà nội tớ hiện tại đang độc thân." Chi Lý lại nói mấy lời kỳ quái.

"Tớ sao lại chưa nghe qua chuyện bà nội cậu, đừng loạn đề cử! Tớ không tưởng tượng nổi hình ảnh đó, Ấu Ngôn, tớ có rất nhiều chú, ngàn vạn lần đừng có quan hệ với người Chi gia, đây là kinh nghiệm rút ra được từ một nạn nhân."

Tô Ấu Ngôn cười khẽ, rất nhiều lúng túng đều được hóa giải.

Mấy người đi mua cơm trưa đến gần giờ cơm tối mới trở về, một mặt thỏa mãn xách theo túi lớn túi nhỏ, để mấy túi mua ở siêu thị đặt ở giữa, Công Tru mua rất nhiều quần áo.

"Các cậu đi đâu vậy? Thật lâu mới vác mông về."

"Vốn định mua đồ ở gần, nhưng gần đây chỉ có siêu thị nhỏ, đồ quá ít, nhìn thấy có cầu Quan Âm, chúng tớ nghĩ nên qua đó chào hỏi, ai ngờ không thấy Quan Âm, thật đáng tiếc."

"Các cậu thật thiếu đánh, nói trắng ra là muốn đi dạo phố."

Trương Lạc mang một tá bia ra: "Hỏi ý bà chủ rồi, chúng ta có thể vừa ngâm suối vừa uống bia."

"Như vậy rất hại sức khỏe." Chu Hân Hợp ngăn cản.

"Cuộc sống bỗng dưng muốn hưởng lạc, khó có một lần."

Kha Bố cầm lấy quần bơi của mình: " Tớ đi trước."

"Cùng nhau đi." Mấy đứa con trai cũng vội đuổi theo. Trước khi vào suối nước nóng muốn thân thể phải sạch sẽ trước, Kha Bố mở vòi hoa sen, xịt lên tóc, Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Trương Lạc thoắt cái đã không còn một mống vải trên người, dàn hàng tụm lại một chỗ, quan sát kích thước chym của nhau, cuối cùng Ứng Tu Kiệt giơ lên nắm đấm:"Tớ thắng!!" Sở Hạo Vũ cùng Trương Lạc cúi đầu ủ rũ.

"Kha Bố, mau thoát y cùng chúng tớ so cao thấp."

"Tớ và mấy đứa ngốc có sự khác biệt không hề nhẹ."

Ứng Tu Kiệt mở vòi hoa sen, phun nước khắp người, "Ta là hiệp sĩ sấm sét, nhận lấy ngọn lửa của ta." Gã bày ra tư thế khó đỡ, Sở Hạo Vũ chạy đến nghênh chiến, hắn lấy lọ mỹ phẩm hình tròn của Công Tru ném phía Ứng Tu Kiệt: "Xông lên, pikachu!"

Không ngừng nói ra mấy lời xấu hổ trong hai bộ phim hoạt hình khác nhau, lũ người này xem chừng đến bốn mươi tuổi cũng không lớn nổi.

"Đừng nghịch đồ của tớ." Công Tru buồn bực ồn ào, cậu ta đang cẩn thận tắm rửa, ba thằng con trai tà ác đi về phía cậu ta: "Đều là con trai mà cậu lại trắng như vậy, nhỏ như vậy, cậu nghĩ tắm rửa như vậy sao, sai rồi, để chúng tớ giúp cậu tắm."

"Không muốn, không muốn, không muốn, cầm thú, tớ không cần!" Công Tru dùng sức lắc đầu, vẻ mặt lại giống như rất hưng phấn."

Tiếng ồn không dứt bên tai, Chi Lý vừa bước vào liền bị nước xối tung tóe ướt hết quần áo, ba người lập tức giấu vòi hoa sen vào sau lưng, lắc đầu thở dài: "Kha Bố, cậu xem cậu vừa làm gì, ài, còn nhỏ sao, lại đi nghịch nước." Kha Bố quay đầu trừng mắt ba cái: "Ba người các cậu là đồ bỏ đi, vu oan tớ, cho rằng Chi Lý không nhìn thấy à."

"Vừa nãy thất thần, không nhìn thấy."

"Cậu không tin tớ?" Kha Bố lại quay qua trừng Chi Lý, theo sau trò đùa dai cầm lấy vòi hoa sen phun Chi Lý: "Là tớ thì sao, nói đi nói lại đều là do cậu mặc quần áo tử tế vào đây." Chi Lý bị xối nước không có bất kỳ phản ứng nào, hắn chậm rãi cởi một cái lại một kiện quần áo, lộ ra dáng người cân xứng, hạ thân chỉ bọc một chiếc khăn tắm giống quảng cáo người mẫu, khiến người miên man bất định. Hắn xoay người đi khỏi, Trương Lạc chỉ trích: "Cậu làm hắn giận rồi à."

"Hắn không dễ giận như vậy."

Chi Lý mang dáng vẻ đó ra ngoài không biết cùng bà chủ nói cái gì, chỉ biết bà chủ phản ứng rất mạnh, trong chốc lát, Chi Lý tiến vào, trong tay cầm vòi nước thật dài, là loại vòi nước rửa xe.

"Dùng nước lạnh chơi đi."

"Không!!!" Bốn người cơ hồ trăm miệng một lời, ba người đem xà phòng ném xuống đất: "Kha Bố, nhanh đi nhặt xà phòng, phân tán sự chú ý của Chi Lý!"

(Nhặt xà phòng thì phải giơ cúc lên, a hì hí =))))))))